Bí thư Đoàn trường vừa nói “Cô đang định đi tìm em đây” vừa thân thiết kéo tay Thi Âm đến sân vận động làm cu li.
Tuần này bắt đầu tổ chức giải thi đấu bóng rổ, nhà trường mở lòng từ bi định dựa theo thời khóa biểu của mỗi lớp mà cho đi xem thi đấu. Công việc này được giao cho bí thư Đoàn trường, sau đó bí thư Đoàn trường lại tin tưởng giao cho Thi Âm.
“Cô bận tổ chức lễ cưới quá, đành nhờ em vậy Thi Âm, hôm cưới cô sẽ mời em đến uống rượu mừng.”
“Em có phải là trợ lý của cô đâu, đáng nhẽ nhà trường phải chia nửa tiền lương của cô cho em mới đúng.”
“Cô tin tưởng em nên mới thế, em làm việc còn an tâm hơn đám giáo viên kia nhiều. Vậy nhé, sẽ mời em ăn kẹo cưới mà.”
Nữ sinh không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhận đống thời khóa biểu và lịch thi đấu.
“Mỗi lớp được hai buổi đúng không ạ?”
“Đúng vậy, yêu em quá cơ Thi Âm bé bỏng ạ.”
Quách Mạn Trân luôn cho rằng Thi Âm và cô bí thư Đoàn trường có quan hệ họ hàng bí mật nên mới được thiên vị nhưng trên thực tế, giữa hai cô trò hầu như không có khoảng cách, bí thư Đoàn trường vừa tốt nghiệp đại học, chẳng lớn hơn Thi Âm được mấy tuổi.
Vì thời gian bàn chuyện với cô Bí thư Đoàn trường quá lâu, lúc Thi Âm ôm đống tài liệu trở về lớp, mọi người đã chọn chỗ xong.
Giang Diệu ngồi ở tổ 4 kích động vẫy tay gọi cô, sau đó chỉ về chỗ trống duy nhất ở đằng sau cô nàng.
Thi Âm hơi ngạc nhiên vì hiệu suất cao hơn cô dự đoán nhiều, không hề có cảnh tượng lộn xộn mà ai nấy đều im lặng ngồi tự học. Nhưng khi nhìn thấy chỗ trống duy nhất kia, cô bất giác nhíu mày.
Quá đáng ngạc nhiên.
Chỗ đó thuộc tổ 4, bàn thứ hai đếm ngược từ cuối lớp lên, gần cửa sổ.
Bàn trước là Giang Diệu và Kim Tiểu Diêu, bàn sau là Bùi Thời Khởi và bạn học mới Ninh Từ, bạn cùng bàn của cô là đầu sỏ gây nên vụ án bánh bao hồi sáng nay, Hứa Tập An.
Bất kể là Giang Diệu hay Quý Uy đều sẽ không xếp chỗ cho cô như vậy.
Quả nhiên, Thi Âm vừa ngồi xuống, Giang Diệu nhăn nhó ném cho cô tờ giấy: Thi Âm à, tớ tức chết mất. Tớ định ngồi cùng bàn với cậu nhưng Kim Tiểu Diêu chả tinh ý gì cả. Tất cả là do Lão Dương, tức chết mất!
Một câu nói chẳng đâu vào đâu, nói một tràng vẫn không biết nguyên nhân là gì, ngược lại còn dấy lên nhiều thắc mắc. Đúng là phong cách của Giang Diệu.
Thi Âm suy nghĩ một lát rồi nắn nót viết lên mẩu giấy: Tan học rồi nói.
Kết quả chưa tới nửa phút sau, mẩu giấy bị ném ngược trở lại, nhưng Giang Diệu ném mạnh tay quá nên mẩu giấy bay vụt qua vai Thi Âm, đáp thẳng xuống bàn sau.
“Hớ.”
Phía sau vang lên tiếng cười mỉa mai quen thuộc, Thi Âm thầm nghĩ không xong rồi. Quay đầu lại, trong tầm mắt quả nhiên xuất hiện gương mặt cong cớn quen thuộc.
Thiếu niên ngả ngớn nhặt mẩu giấy lên, không mở ra nhưng cũng không trả lại mà nắm chặt trong tay rồi chống tay tiếp tục đọc truyện tranh như không có gì xảy ra.
Ý tứ trả thù không thể rõ ràng hơn.
Nữ sinh hạ giọng: “Trả cho tớ.”
“Sao phải trả?”
“Của tớ mà.”
“Rơi xuống bàn tớ thì là của tớ.”
“Bùi Thời Khởi, cậu đừng có mà quá đáng!”
Nam sinh biếng nhác nhìn cô một cái, dùng hành động thực tế để nói cho cô biết rằng cậu còn có thể quá đáng hơn: toan mở mẩu giấy ra.
Thi Âm nhanh tay túm lấy cổ tay cậu.
Có câu thời thế đổi thay, nửa tiếng trước cô còn kiêu ngạo từ chối đề nghị “một nụ cười xóa tan ân oán” của cậu, kết quả là bây giờ tới lượt cô tự vả mặt mình.
Thi Âm không sợ đối phương xé mẩu giấy hay sử dụng “cực hình” với nó nhưng cô sợ cậu mở mẩu giấy ra.
Dựa theo hiểu biết của mình với Giang Diệu, có lẽ nội dung bên trong mẩu giấy là các câu mắng mỏ Kim Tiểu Diêu và thầy chủ nhiệm. Cô và Bùi Thời Khởi không thân thiết gì cho cam nên không tin nhân cách của cậu, không biết cậu có xấu xa đến mức công khai nội dung mẩu giấy hay không.
Để tránh điều không hay xảy ra, nữ sinh bèn nén giận.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới bỏ qua chuyện cũ?”
Bỏ qua chuyện cũ? Dào ôi, nghe êm tai dễ sợ.
Thiếu niên nhướn môi, chậm rãi nói: “Cậu van xin tớ đi.”
…
Thật ra Bùi Thời Khởi không muốn làm gì cả, chẳng qua chỉ nổi tính trẻ con muốn hù cô chút thôi. Nhìn thấy cô cắn môi, dáng vẻ như đang chịu nhục nhã, cậu thấy rất thỏa mãn và vui vẻ, vậy là giơ cao đánh khẽ định trả lại mẩu giấy cho cô. Hừ, cậu có phải là đồ con nít nhỏ mọn đâu.
“Xin cậu đấy.”
Song, trước khi cậu kịp hành động, đối phương đã nhanh chóng mở miệng.
Nữ sinh buông cổ tay cậu ra, giọng nhè nhẹ như đang van lơn, cũng tựa như chịu thua mà khẩn cầu, lời thoại không khác gì tiểu thuyết Quỳnh Dao được cô nói vô cùng đáng thương:
“Tớ xin cậu đấy, được không?”
Bùi Thời Khởi hơi giật mình. Trước mắt cậu, nữ sinh đang cúi đầu, đôi lông mi cụp xuống che khuất ánh mắt, phần tóc mái tạo thành cái bóng đen trên trán.
Trông rất suy sụp.
Trông rất tội nghiệp.
Trông rất yếu đuối.
Nam sinh bối rối dời mắt, lúng túng ho nhẹ: “Thôi, không thèm so đo với cậu, lấy đi.”
Bàn tay to lớn của thiếu niên mở ra, đốt ngón tay rất đậm, vân tay cũng rõ, đường chỉ tay về sự nghiệp và tình yêu rất dài, nhìn không ra bất kỳ vất vả khổ cực nào.
Thi Âm mím môi, nhặt mẩu giấy trong tay cậu, mở ra xem, quả nhiên ngập tràn những lời than vãn. Cô xé vụn, dứt khoát ném vào cái túi nhựa mà cô đã chuẩn bị sẵn. Mẩu giấy nằm cùng chai sữa đậu nành rỗng mà cô uống hồi sáng, những bí mật đã trở thành rác thải, không còn tạo ra uy hiếp gì nữa.
“Được rồi, từ bây giờ, chúng ta…”
“Chúng ta không đội trời chung.” Nữ sinh ngẩng mặt lên, dáng vẻ buồn bã ban nãy bay biến hết, cô nhìn thẳng vào mắt cậu, ném cho cậu một câu tựa như đang hạ chiến thư: “Bùi Thời Khởi, cậu chờ đó.” rồi dứt khoát xoay người.
“…”
Trừ mẹ mình ra, đây là lần đầu tiên Bùi Thời Khởi cảm nhận được sự xảo trá và lật lọng của phái nữ. Sau hai giây kinh ngạc, sắc mặt cậu phút chốc lạnh đi mười tám độ:
“Mẹ kiếp, ông đây mà còn mềm lòng lần nào nữa thì sẽ phải học ở cái lớp này đến khi tốt nghiệp!”
…
Ninh Từ ngồi bên cạnh lặng lẽ xem cuộc tranh cãi của họ từ đầu đến cuối, để tránh bị tai bay vạ gió, bèn vùi đầu giả vờ học bài, cho đến khi bên tai vang lên tiếng xe giấy mới tò mò ngẩng đầu lên, vừa khéo đối mặt với Thi Âm. Cô bạn thoáng sững ra, sau đó nhanh chóng mỉm cười với cô rồi quay người đi.
Không biết vì sao, rõ ràng là gương cung bạt kiếm nhưng Ninh Từ lại nhạy cảm phát hiện ra không khí có gì đó khác lạ. Kỳ quặc là sự khác lạ đó không đến từ Bùi Thời Khởi đang tức giậm chân ở bên cạnh mà đến từ Thi Âm.
Lúc nổi giận, thực sự đang phẫn nộ.
Lúc uy hiếp, gọn gàng, nhanh lẹ, dứt khoát.
Duy chỉ khi cười với cô, dẫu khóe môi cong cong tỏ ra chân thành đến đâu chăng nữa, ánh mắt lại luôn mang theo sự kiểm soát.
Ninh Từ bỗng có cảm giác Thi Âm đối xử với “kẻ thù” Bùi Thời Khởi còn chân thành hơn cả mình.
***
Chuông tan học reo vang, mượn cớ vội đi mua đồ, Giang Diệu gấp gáp lôi Thi Âm ra ngoài hành lang rồi tố khổ.
“Cậu không biết đâu, lúc chọn chỗ, vì lộn xộn quá nên gọi Lão Dương tới, thầy ấy nổi nóng, bắt chọn chỗ lại, hơn nữa còn đứng giám sát cơ, ai ngồi xuống rồi thì không được phép đổi chỗ.”
“Cả lớp ai cũng biết tớ và cậu ngồi cùng bàn, chả biết Kim Tiểu Diêu mắc cái giống gì lại chọn ngồi gần tớ, tớ đâu thể đuổi cậu ta đi được tại phía sau cậu ta còn nhiều người lắm, Lão Dương cứ ngó chằm chằm, tớ và Quý Uy quả thật là có lòng nhưng không có sức, hết cách xoay chuyển.”
“Cái thằng Quý Uy lóng ngóng hết sức, nếu không phải nhân lúc Lão Dương đi vệ sinh mà nhanh tay đổi chỗ với học sinh mới chuyển trường, chắc bây giờ cậu ngồi chung bàn với Quách Mạn Trân rồi đấy.”
Thi Âm cắn miếng kem socola: “Sao thế?”
“Quý Uy bị cận, chữ Lão Dương lại thấy gớm, cậu ta ngồi sau không nhìn rõ bảng, nhưng thi chia lớp thì cậu ta xếp thứ ba từ dưới lên, nào còn mấy bàn đầu cho cậu ta ngồi nữa chứ.”
“Ừ, tớ biết, vì thế tớ mới đưa cặp cho cậu ấy, bảo tới lượt tớ chọn chỗ thì nhường cho cậu ấy chọn trước.”
“Ừ thì đó, vậy là cậu ta chọn dãy giữa bàn đầu tiên, sát bên Quách Mạn Trân. Nhưng mà vì Lão Dương cứ ngó chằm chằm nên cậu ta đâu dám công khai kháng chỉ, bèn để cặp của cậu lên trước, vờ là chọn chỗ cho cậu. Sau đó tới lượt cậu ta, cứ nghĩ chắc chắn Bùi Thời Khởi sẽ chọn ngồi cùng bàn với Hứa Tập An nên mới chọn cho cậu bàn cuối.”
“Kết quả?”
“Kết quả là ngay sau đó Bùi Thời Khởi ngồi vào chỗ bên cạnh cậu ta.”
Thi Âm xé toạc giấy gói kem ra, suy luận đoạn sau: “Vì vậy cậu ấy đã nhờ Ninh Từ đổi chỗ, để Ninh Từ ngồi cùng bàn với Bùi Thời Khởi, sau đó sợ Quách Mạn Trân nổi đóa nên nhân lúc không có Lão Dương đã chạy đi lấy cặp sách của tớ thả lên chỗ cũ của Ninh Từ, đúng không?”
Nữ sinh bất lực nhìn trời: “Thảo nào mấy cái ngòi bút chì của tớ bị gãy hết, tiền xu cũng bị xóc lộn xộn. Sau này không thể nhờ cậu ấy làm gì nữa, không hỏng việc thì cũng chẳng có kết quả tốt.”
Giang Diệu vô cùng tán đồng với kết luận này, một lát sau lại thấy lạ: “Mà hỏi nè, rốt cuộc Bùi Thời Khởi đã đắc tội gì với cậu vậy?”
“Cậu ta không đắc tội với tớ.”
“Thế cậu làm gì mà tránh cậu ấy như tránh tà thế? Quý Uy nói lúc cậu bảo chọn chỗ thì chỉ có một điều kiện duy nhất là không ngồi cùng bàn với Bùi Thời Khởi! Vậy mà không đắc tội gì à?”
“Cậu ta không đắc tội với tớ.” Ánh mắt Thi Âm lướt theo áng mây phía cuối chân trời, thở dài: “Tớ nghĩ nếu ngồi cùng bàn với cậu ta, chắc chắn tớ sẽ đắc tội với cậu ta.”
Mà bây giờ xem ra đổi thành bàn trước bàn sau cũng chẳng khác nhau là bao, hơn nữa còn có thể càng ngày càng nghiêm trọng.