Trong phòng làm việc của thầy trưởng ban chủ nhiệm còn có Vương Vũ ngồi chồm hổm viết cái gì đó. Lúc cửa bị đẩy ra, cậu ta ngẩng đầu, khi chạm vào tầm mắt của Bùi Thời Khởi thì vội vã cụp mắt và núp sang chỗ khác. Thiếu niên cười khinh bỉ, sau đó bị nữ sinh giật tay áo như đang cảnh cáo.
…
Thầy trưởng ban chủ nhiệm rất ôn hòa với Thi Âm vì Vương Vũ không dám giấu giếm gì mà đã khai ra hết, có thể biết được cô hoàn toàn là người bị hại. Nhưng khi quay sang nhìn Bùi Thời Khởi, sắc mặt thầy chẳng vui vẻ gì cho cam.
“Còn trò thì sao?” Thầy đứng nhướn mày, đập bàn, “Giờ học không ở trong lớp mà lại đi lang thang là sao?”
“Em đi vệ sinh.”
“Con khỉ! Tầng hai không có nhà vệ sinh hả? Nhà vệ sinh tầng một được nạm vàng hay sao mà trò phải đi xa như vậy hả? Bùi Thời Khởi, trò khai thật cho tôi biết, trò đi tới phòng phát thanh để làm gì?”
Nam sinh nhướn mày cố nhớ lại lúc đó mình đang định đi đâu, sau đó rất thành thật đáp: “Em đi mua bánh trứng.”
Thầy trưởng ban chủ nhiệm nổi đóa, đi tới phòng phát thanh mua bánh trứng? Sao trò không nói là vào nhà vệ sinh để uống trà sữa luôn đi!
“Thầy ơi, ý của Bùi Thời Khởi là cậu ấy đang đi ra quán tạp hóa để mua bánh trứng, lúc đi ngang qua phòng phát thanh thì nhìn thấy em bị bắt nạt nên mới đứng ra giúp đỡ.”
“Ông…” Vừa mở miệng liền trông thấy ánh mắt hờ hững của thiếu niên quét qua đây, biểu cảm Vương Vũ cứng đờ, “Tớ bắt nạt cậu hồi nào?”
Thi Âm không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, cắn môi trông rất đáng thương.
“Trò câm miệng cho tôi!” Thầy trưởng ban chủ nhiệm trừng cậu ta: “Chuyện của trò đã xong xuôi rồi, ghi lỗi vào học bạ, viết bản kiểm điểm xong thì gọi bố mẹ lên đón về, đình chỉ học một tuần! Còn ồn ào nữa có tin ông đuổi học luôn không?!”
… Vương Vũ không thể làm gì khác ngoài việc ỉu xìu ngồi chồm hổm viết tiếp bản kiểm điểm.
“Còn trò nữa Bùi Thời Khởi, chưa tan học mà đi mua bánh trứng cái gì hả? Chuyện quán nét hôm bữa tôi còn chưa tính, trò chê viết ba ngàn chữ kiểm điểm ít quá phải không?”
Thiếu niên biếng nhác liếc mắt: “Nếu em không đi mua bánh trứng, có khi thằng khốn này còn vung dao chém người ấy chứ, em thấy đuổi học là còn nhẹ với nó lắm, phải đưa vào trường giáo dưỡng để công an dạy lại nó.”
“Con mẹ nó trò câm miệng ngay cho tôi! Trò thấy mình làm loạn còn chưa đủ hay sao? Đánh nhau thì thôi đi, trò mở loa phát thanh làm gì? Sao, trò muốn lưu truyền sự tích anh dũng của mình lắm hả?!”
“Đó là em đang giúp các bạn nữ nhận rõ yêu râu xanh ở gần mình, giảm bớt nguy hiểm cho trường học, không mở loa thì ai mà biết thằng ngu đó háo sắc.”
Bị trả treo, thầy trưởng ban chủ nhiệm cả giận: “Bùi Thời Khởi! Thằng nhãi ranh nhà trò còn nói thêm câu nào nữa, có tin ông…”
“Thầy ơi, em xin lỗi.” Thấy thầy ấy sắp vung tay lên, Thi Âm vội vàng lên tiếng, kịp thời cắt đứt hành động của thầy. Cô cụp mắt: “Loa phát thanh là do em mở ạ.”
“… Gì cơ?”
“À, thầy đừng nghe cậu ấy nói vớ vẩn…”
“Lúc đó em sợ quá.” Giọng nữ sinh vừa nhỏ vừa run, “Xung quanh không có ai hết, Vương Vũ cứ lôi lôi kéo kéo em, đẩy em ngã, còn muốn đánh em nữa. Em đánh không lại cậu ta, trong lúc bối rối đã vô tình mở loa phát thanh ạ.”
“Ông muốn đánh cậu hồi nào?!”
“Trò câm cho tôi! Nói thêm chữ nào nữa là lập tức đuổi học cút về nhà đó! Tôi chống mắt lên xem mớ gia tài nhà trò đủ để trò tiêu xài tới khi nào!”
“…”
So với loại học sinh vừa quậy phá vừa học dốt như Vương Vũ, bỗng nhiên Bùi Thời Khởi trông vừa mắt hơn nhiều. Thầy trưởng ban chủ nhiệm ngồi xuống ghế, xoa ấn đường: “Thầy hiểu rồi, Thi Âm về trước đi, chuyện hôm nay đừng để trong lòng, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, quan trọng nhất vẫn là học tập, chuyện còn lại để nhà trường xử lý.”
Thi Âm nhìn thiếu niên cà lơ phất phơ bên cạnh và Vương Vũ đang đứng giận dữ mà không dám nói gì, gật đầu: “Dạ, thưa thầy, em về lớp ạ.”
“Ừ… Bùi Thời Khởi, trò làm gì đó, tôi đã cho trò đi chưa? Lăn lại đây viết bản kiểm điểm cho tôi!”
Cửa phòng giáo viên khe khẽ khép lại, nữ sinh cố ý đi thật chậm, loáng thoáng nghe thấy giọng nói bực bội của thiếu niên:
“Ông thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, không được khen ngợi thì thôi còn bị bắt viết kiểm điểm, có còn công lý hay không.”
“Ông cái gì mà ông? Mới tí tuổi đầu mà cứ ông ông ông chẳng ra làm sao! Dám cúp cua đi mua đồ ăn vặt đáng nhẽ phải viết bản kiểm điểm năm ngàn chữ, vì trò thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ nên mới giảm xuống còn ba ngàn chữ, viết không xong thì không được tan học!”
“Tại sao phải…”
Phía sau còn rầm rì tiếng gì đó không rõ lắm. Cô dừng lại một chút rồi mới nhấc chân rời khỏi dãy nhà hành chính.
Không phải là cô không muốn nói đỡ cho Bùi Thời Khởi vì dẫu sao đối phương cúp cua giờ tự học cũng không phải chỉ một, hai lần, nếu không bị dính vào chuyện của cô, cậu đã không vô duyên vô cớ có thêm kẻ thù và bị thầy trưởng ban chủ nhiệm xách tới phòng giáo viên viết bản kiểm điểm, nhưng nếu bênh vực bạn học nam trước mặt giáo viên thì chuyện này sẽ bị biến chất, nhất là đối với thầy trưởng ban chủ nhiệm săn lùng học sinh yêu sớm đến mức hóa rồ, đặc biệt còn là thầy trưởng ban chủ nhiệm săn lùng học sinh yêu sớm đến mức hóa rồ ở tầng trên nhà cô.
Cho nên sau khi suy nghĩ, nữ sinh thấy mình vẫn nên tiếp tục giả vờ như vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn, nhưng tất nhiên cô cũng không phải là người vô tình vô nghĩa.
Sau khi trở lại phòng học, vì áy náy nên không thể ngồi yên được, cuối cùng Thi Âm quyết định đi tìm thầy chủ nhiệm để xin nghỉ.
Vì sự việc quá ầm ĩ nên thầy chủ nhiệm lớp cũng biết rõ chuyện đã xảy ra. Nhìn cô học trò cụp mắt cắn môi, lo lắng cho tâm trạng của cô, hiếm khi thầy không nói gì mà nhanh chóng ký tên, sau đó vỗ vai cô: “Không sao đâu, năm nào cũng có một vài học sinh xốc nổi như vậy đó, em chỉ cần chú tâm học tập thôi, nhà trường tuyệt đối sẽ không để trò ấy gây rối lần nào nữa đâu.”
Thi Âm ngoan ngoãn gật đầu, cầm giấy xin phép đi ra khỏi phòng giáo viên, trên hành lang, có thể nghe thấy tất cả mọi người đều đang bàn tán về sự kiện phòng phát thanh hồi chiều. Có người nói Vương Vũ tự làm tự chịu, miệng hùm gan thỏ, bị đánh là đáng đời; có người nói Bùi Thời Khởi quá đẹp trai, quá ngầu lòi, quá khí phách; tất nhiên nhiều nhất vẫn là thảo luận về thân phận của nữ chính.
“Rốt cuộc là ai?”
“Nghĩ coi dạo này Vương Vũ theo đuổi ai là biết ngay ấy mà.”
“Vương Vũ cặp bồ với Trần Nhất Đình mà, mới đó mà chia tay rồi à?”
“Chia tay hồi tuần trước rồi. A, các cậu có nghĩ là Quách Mạn Trân không?”
“Không phải, lúc đó Quách Mạn Trân đang ở trong phòng học.”
“Rốt cuộc là ai vậy trời?”
…
Có lẽ là vì sự kiện Vương Vũ từng diss Thi Âm là “con ả đó” trước mặt công chúng hồi năm lớp mười quá sâu sắc nên hiện tại không ai phỏng đoán chính xác, còn sau này đoán ra hay không thì vẫn chưa biết được, đằng nào ý nghĩa lớn nhất của sự tồn tại mấy tin đồn đãi này là để mọi người giải tỏa căng thẳng sau giờ học mà thôi.
Cơ mà quá là trùng hợp khi Giang Diệu – người duy nhất trong lớp biết sự thật về Thi Âm và Vương Vũ – đã xin về vào đầu giờ tự học vì bị lên sốt, nhờ vậy Thi Âm mới có được khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi.
Cô không thu dọn cặp sách, chủ yếu là vì sợ gây chú ý, ôm túi kẹo trứng lẳng lặng xuyên qua đám đông đi về phía dãy phòng máy tính đối diện. Giờ này có rất nhiều anh chị lớp mười hai đang thực hành môn tin học nên hầu như phòng nào cũng sáng đèn. Thi Âm chọn một phòng ít người, ngồi vào trong góc, bắt đầu viết văn.
Thầy trưởng ban chủ nhiệm dạy môn Hóa khối mười mà tối nay khối mười thi môn Hóa nên chắc chắn thầy sẽ đi làm giám thị, lúc này trong phòng làm việc của thầy ắt hẳn chỉ có hai đứa bé viết bản kiểm điểm mà thôi.
Để chắc chắn, trên đường tới đây, Thi Âm đã nhắn tin hỏi Bùi Thời Khởi.
Thi Âm: Thầy trưởng ban chủ nhiệm có ở trong văn phòng không?
Điện thoại rung lên hai cái, nhận được tin nhắn trả lời rất nhanh, chứng tỏ đối phương đang chơi điện thoại.
Bùi Thập Thất: Không có, chỉ có tiểu gia và thằng đần kia thôi
Bùi Thập Thất: Cậu có muốn tớ giúp cậu dần nó một trận không?
Thi Âm: … Không cần đâu.
Thi Âm: Cậu viết bản kiểm điểm được bao nhiêu chữ rồi?
Bùi Thập Thất: Còn đang suy nghĩ.
Nghĩa là chưa viết chữ nào.
Thi Âm: Vậy cậu đừng nghĩ nữa
Thi Âm: Tớ viết giúp cậu
Dừng lại chốc lát.
Bùi Thập Thất:???
Bùi Thập Thất: Cậu đang nói giỡn đó hả?
Bùi Thập Thất: Cậu lo mà học hành cho chăm chỉ vào
Bùi Thập Thất: Đừng suốt ngày làm mấy chuyện vớ vẩn nữa
Người suốt ngày làm mấy chuyện vớ vẩn không phải là cậu ư, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Nữ sinh nhướn mày, không thèm để ý tới cậu.
Bùi Thập Thất: Thi Âm tớ nói cho cậu biết thầy hiệu trưởng đang ở đây đó
Bùi Thập Thất: Nếu cậu dám tới đây cậu chết chắc
…
Mười mấy phút trôi qua, Thi Âm vẫn chưa trả lời. Bùi Thời Khởi nhíu mày ngồi trên cái ghế của bàn làm việc, vừa co chân vừa phiền não gõ lên mặt bàn. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng “cốc cốc cốc” vang lên đều đặn.
Bị phạt viết bản kiểm điểm dài mười ngàn chữ, hiện đã viết được một nửa, Vương Vũ bị tiếng động này làm phiền, quăng bút, tức giận ngẩng đầu.
“Nhìn gì?” Thiếu niên thờ ơ liếc cậu ta, “Mày có tin ông móc mắt mày không?”
Vương Vũ suýt nổi điên trước ánh mắt khiêu khích đầy miệt thị của cậu, nhưng đối mặt với nụ cười nhếch mép lạnh lùng của cậu, bất chợt nghĩ tới cái gì đó, cậu ta bèn giận dữ cúi đầu, nhặt bút, tiếp tục viết bản kiểm điểm.
… Hận.
Học dốt hơn người ta thì thôi đi, đến đánh nhau cũng thua người ta.
Đánh nhau thua người ta thì thôi đi, đến bố mình cũng không bằng bố người ta.
Giáo viên không thích mình mà chỉ thích nó, cùng phận viết bản kiểm điểm, nó ngồi bàn còn mình ngồi chồm hổm dưới đất.
Lại không đẹp trai bằng nó.
Mẹ kiếp tại sao thế giới lại bất công như vậy chứ!
Vương Vũ liên tiếp viết ba dấu chấm than vào bản kiểm điểm: “Em sai rồi!!!”
…
Cùng lúc đó, điện thoại ở trên bàn chợt rung lên, Bùi Thời Khởi cầm lấy, thấy khung tin nhắn Wechat có một đoạn văn, rất dài rất dài, màn hình điện thoại toàn là chữ.
Thi Âm: Kính gửi thầy trưởng ban chủ nhiệm.
Em viết bản kiểm điểm này với nỗi hối hận và buồn bã nhằm bày tỏ bản thân đã nhớ rõ lỗi lầm và quyết tâm sửa đổi…
Thi Âm: Cậu chép trước đi.
Thi Âm: Tớ vừa gửi cho cậu năm trăm chữ đó.
…
Bùi Thập Thất: Không chép
Bùi Thập Thất: Ê Pobaby
Bùi Thập Thất: Mau về làm bài tập cho tớ có nghe không hả
Đối phương không trả lời lại chữ nào.
Lại mười mấy phút trôi qua.
Thi Âm: Qua chuyện này, em ý thức sâu sắc lỗi lầm nghiêm trọng của mình, nhận ra tư tưởng giác ngộ chưa đủ, cũng không tôn trọng nội quy nhà trường đúng mực…
Bùi Thập Thất: Mẹ nó
Bùi Thập Thất: Thi Âm cậu có giỏi thì gửi thêm một chữ nữa đi
Bùi Thập Thất: Cậu mà không về làm bài tập ông sẽ gọi điện mách thầy
Thi Âm: Song song với cảm giác thương xót và áy náy sâu sắc, em cũng thấy có điểm may mắn. Vì trước khi gây ra lỗi lầm lớn, em đã kịp thời phát hiện hành vi của mình là sai, em chân thành cảm ơn các thầy cô…
“…”
Nếu hỏi Bùi Thời Khởi điểm gì ở Thi Âm khiến cậu bực mình và bó tay nhất thì đó chính là lì! Cô nương này không đụng vào tường thì sẽ không chịu dừng mà.
Thiếu niên thở dài, kéo tờ giấy qua, chậm rãi chép lại. Nếu đã viết rồi, không chép mới là lãng phí, hơn nữa có người thực sự có năng khiếu viết lách.
Mấy ngàn chữ mà Bùi Thời Khởi phải viết cả đêm mới xong thì Thi Âm chỉ cần một tiết học. Cả bài không nhắc tới một ai, không cố ý xuống dòng để tạo cảm giác bài dài, cũng không liệt kê kể lể nhưng vẫn có thể khiến bản kiểm điểm hệt như đơn xin vào Đảng.
Chuông hết tiết vang lên, Thi Âm đã gửi hai ngàn năm trăm chữ.
Bùi Thập Thất: Đủ rồi đủ rồi, hòm hòm rồi, viết đại kết bài là xong
Thi Âm: Nhưng mới 2500 chữ à
Bùi Thập Thất: Thầy trưởng ban chủ nhiệm bị ngu hả
Bùi Thập Thất: Bộ thầy ấy rảnh rỗi sinh nông nổi đi đếm từng chữ hay gì?
Thi Âm: … Ờm.
Bùi Thập Thất: Cậu đang ở phòng máy tính?
Thi Âm: Ừ.
Thi Âm: Tớ xin Lão Dương cho nghỉ
Thi Âm: Không sao đâu
Thiếu niên ngẩn người, vậy là cô nương này… xin nghỉ chỉ để viết bản kiểm điểm cho cậu?
Bùi Thập Thất: Con nhóc này thật là
Thi Âm đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy nửa câu còn lại.
Thi Âm:?
Thi Âm: Thật là cái gì?
Bùi Thập Thất: Không có gì
Bùi Thập Thất: Được rồi, mau tắt máy tính rồi về nhà đi
Bùi Thập Thất: Với cái thái độ học tập này thì tháng sau cậu thi đứng nhất từ dưới đếm lên chắc luôn
Nữ sinh ngồi trước máy tính nhìn từng dòng tin nhắn nhảy ra trên màn hình điện thoại. Cách điện thoại nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra biểu cảm khinh khỉnh và giọng điệu giễu cợt của cậu, vừa kiêu ngạo vừa biếng nhác. Nhưng không biết có phải vì lời nói đã biến thành con chữ không mang bất kỳ gia vị nào nên thoạt trông vô cùng ấm áp. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi cậu.
Thi Âm: Bùi Thời Khởi
Thi Âm: Cơm nắm và sandwich trên bàn tớ hôm đó
Thi Âm: Là cậu mua cho tớ à?
Bùi Thập Thất: Không là tớ chẳng lẽ là ma?
… Quả nhiên.
Cô cắn môi.
Thi Âm: Tớ xin lỗi, tớ tưởng của Vương Vũ
Thi Âm: Nếu biết của cậu, chắc chắn tớ sẽ không vứt đi đâu
Thi Âm: Rất rất xin lỗi cậu
Bùi Thập Thất: À, tiểu gia đoán ra lâu rồi
Bùi Thập Thất: Trên thế giới này vẫn chưa có ai dám vứt đồ của tiểu gia đâu
… Thế ư? Vậy thì tốt quá.
Nữ sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hôm đó cô ném sandwich vào thùng rác rất mạnh, thái độ lại tệ hại, bây giờ nhớ lại cũng tự thấy mình quá đáng, cũng may mà cậu không hiểu nhầm. Thảo nào, vừa nãy cô còn nghĩ không ra, với tính cách của Bùi Thời Khởi, làm sao cậu ấy lại không giận khi mình vứt đồ của cậu ấy.
Bùi Thập Thất: Mẹ nó đừng ở đó tám nhảm nữa
Bùi Thập Thất: Con nhóc số nhọ kia mau về nhà cho ông có nghe không hả
Bùi Thập Thất: Tiếp tục lãng phí thời gian để xem tương lai cậu lấy gì để hối hận
…
Thi Âm: Tớ về đây, cậu chép đàng hoàng vào, đoạn kết tuyệt đối không được viết những lời không nên viết
Thi Âm: Xin lỗi thầy trưởng ban chủ nhiệm chân thành vào, thấy ấy sẽ không nỡ làm gì cậu đâu
Thi Âm: Còn nữa
Bùi Thập Thất: Còn cái rắm
Bùi Thập Thất: Con mẹ nó cậu mà gửi thêm tin nhắn nào nữa thì tớ uýnh cậu đấy!
Động tác gõ phím của nữ sinh dừng lại, qua hai giây mới dở khóc dở cười cất điện thoại. Thôi, không nhắn tin nữa, dù sao nói thêm nữa cũng vô ích, nếu Bùi Thời Khởi hiểu được đạo lý “chân thành xin lỗi” thì hôm nay cậu đã không phải ở lại văn phòng viết bản kiểm điểm với Vương Vũ rồi.
Cô tắt máy tính, chầm chậm quay về lớp học để lấy cặp sách rồi xuống lầu một tìm Chương Doanh Lộ, nói hôm nay cô xin nghỉ về sớm, tối nay không về cùng cô ấy được.
Đối phương ngập ngừng hỏi cô: “Thi Âm, nữ sinh trong phòng phát thanh hôm nay là cậu à?”
“…”
“Tớ biết là cậu.” Đối phương vô thức nhướn mày lại tựa như nhẹ nhõm, cực kỳ mâu thuẫn, không nhìn ra là tâm trạng gì.
“Ơ, sao cậu biết là tớ?”
Cô ấy cười nhẹ: “Thì là biết thôi. Được rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tâm trạng sẽ tốt thôi.”
Nữ sinh vẫy tay, không đợi cô chào tạm biệt đã xoay người đi thẳng vào phòng học, để lại một tấm lưng đầy cảnh giác và chống cự.
Thi Âm giật mình, cũng đoán được nguyên do. Cô cụp mắt suy tư, cuối cùng khe khẽ thở dài, thả những muộn phiền vào làn gió đêm.
Trên đời này có rất nhiều chuyện mà bạn biết được nguyên nhân nhưng lại không biết làm thế nào để giải quyết, bởi vì vốn dĩ nó không có cách giải quyết.
***
Bầu trời đêm hôm nay rất đẹp, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh.
Thật kỳ lạ. Chất lượng không khí của thành phố này đứng đầu cả nước, mấy năm nay ô nhiễm không nghiêm trọng lắm nhưng cứ có cảm giác đã rất lâu rồi không nhìn thấy bầu trời đầy sao như hồi nhỏ. Khi đó, ở quê, nằm ngoài sân nghe kịch Hoàng Mai với bà nội, trên bầu trời toàn là sao, đếm hoài không hết.
Thất Tiên Nữ từng nói: “Ưu sầu của hắn là muộn phiền của ta, nước mắt của hắn là nỗi đau của ta.”
Hồi bé, cô đã nghĩ Thất Tiên Nữ không hiểu chuyện tí nào, tại sao lại làm trái ý của cha mẹ để ở cùng người khiến mình muộn phiền và đau đớn. Bây giờ nghĩ lại, quả thật trẻ người non dạ.
…
Điện thoại trong túi áo chợt rung lên, cô lấy ra xem, lại là Bùi Thời Khởi mà ban nãy đã ra lệnh không được nhắn tin nữa.
Bùi Thập Thất: Thi Âm có phải cậu đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn trên đường không?
Bùi Thập Thất: Tội phạm thích mấy con nhỏ đi không chịu nhìn đường như cậu nhất đó
Bùi Thập Thất: Cậu lại không muốn sống nữa chứ gì
…
Thi Âm: Tớ không có
Bùi Thập Thất: Ờ
Bùi Thập Thất: Cậu có gan thì ngoái đầu lại
Bùi Thập Thất: Có tin ở đằng sau có kẻ đang theo dõi cậu không
Gì cơ?
Cô phì cười, đang định gõ chữ thì bỗng thấy đằng sau có bóng đen. Ở khu này, giờ này là không còn sớm nữa, hơn nữa vẫn chưa tới giờ tan trường nên xung quanh cực kỳ vắng vẻ, đèn đường mờ mờ, không khí hơi đáng sợ.
… Không không không phải bị Bùi Thời Khởi đoán trúng đó chứ.
Cô nắm chặt điện thoại theo bản năng nhưng còn chưa kịp nhấn phím số một thì trên vai bỗng trĩu nặng, đầu bị cái mũ trùm lên, toàn thân bị bóng đen bao phủ.
Nữ sinh định hét lên nhưng miệng đã bị hắn ta nhanh tay bịt chặt.
Tuyệt vọng.
“Biết sợ rồi cơ đấy.” Giọng hắn ta vang lên trên đỉnh đầu, đầy biếng nhác, “Ban nãy còn đếm một ông sao sáng hai ông sáng sao mà. Thi Âm à tớ thấy cậu muốn chết thật đó.”
…
Mẹ nó, hiểu nhầm thôi. Là Bùi Thập Thất.