Bùi Lệ Chi được sinh ra vào một ngày tuyết rơi dày. Cả nhà, bao gồm ông anh trai buồn ngủ như muốn chết sau khi đá bóng xong, đều ở ngoài phòng sinh chờ cô bé ra đời.
“Bố ơi, bao giờ em trai con mới ra ngoài?”
Bùi Thời Khởi cốc đầu cậu: “Là em gái.”
“Sao bố biết là em gái? Còn chưa sinh ra mà.” Cậu bé gân cổ lên cãi. “Nhỡ là con trai thì sao?”
“Không có nhỡ.” Người đàn ông biếng nhác dựa vào lưng ghế, “Con đừng nói bậy bạ nữa, coi chừng bố tét mông đó.”
… Tét mông thì tét mông đi.
Cậu bé quật cường lầm bầm: “Con chắc chắn là em trai.”
Vừa dứt lời, cửa phòng sinh được mở ra. Trong lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ừng, Bùi Thập Bát đã xông lên trước như một quả pháo, sốt sắng níu tay áo của bác sĩ, hỏi: “Cô bác sĩ ơi, em trai của cháu ra đời chưa ạ?”
Cô bác sĩ cười, xoa đầu cậu: “Ra đời rồi, nhưng mà là em gái.”
Cậu bé nghệt mặt, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà òa lên một tiếng rồi nhào vào lòng bố, ôm chân bố khóc nức nở.
“Tại sao, tại sao không phải là em trai, con ghét con gái, ghét con gái lắm…”
Bùi Thời Khởi dở khóc dở cười, trong thoáng chốc không biết nên mắng hay an ủi cậu.
Tóm lại, Bùi Lệ Chi ra đời trong sự chào đón của cả nhà, chỉ có duy nhất anh trai cô bé là rơi giọt nước mắt đàn ông quý giá.
Buổi tối về nhà, cậu bé bốn tuổi viết Trung, Anh, đánh vần lẫn lộn vào sổ nhật ký của mình:
Mình không like e mờ em gờ ai gai sắc gái của mình, mình rất sad, mình gờ ét ghét nó! Mình gờ ét ghét nó!
[2]
Trong lòng Bùi Thập Bát, cậu ghét em gái của mình là có lý do hoàn toàn chính đáng, hơn nữa những lý do phòng hờ này đều trở thành hiện thực bi thương khi cậu lớn lên.
Đầu tiên, đứa em gái này không chỉ không trở thành bạn cùng chơi với cậu mà còn là gánh nặng của cậu nữa.
Em gái không thích đá banh với cậu, không biết leo cây chơi trò trốn tìm, thậm chí cũng không thích chơi trò chơi nào cả. Cô bé chỉ thích an tĩnh ngồi trong phòng, vui vẻ chơi với mớ búp bê của nó, miệng lẩm bà lẩm bẩm, một ngày có thể nghĩ ra một trăm câu chuyện. Nhưng cô bé lại cứ thích đi theo anh mình, níu lấy vạt áo cậu, kè kè theo cậu, còn khóc rất lâu khi anh mình đi học.
Bùi Thập Bát cực kỳ khó chịu vì con nhỏ nhõng nhẽo lẽo đẽo đi theo mình lại là em gái mình nên không thể đánh cũng chẳng thể mắng, lại còn phải có nhiệm vụ mang bình nước cho nó, mang khăn tay cho nó, không để nó chạy quá nhanh vì sợ bị ngã, lúc nào cũng phải trông chừng nó. Phần lớn thời gian, tuy cực kỳ chán ngắt nhưng cũng phải cùng nó chơi với đám bạn thú bông đáng ghét của nó để nó không khóc suốt tháng.
Một hôm nọ, cậu chạy từ sân bóng về, lén đi vào phòng làm việc của bố, mặt như đưa đám: “Bố ơi! Bố cứu con với!”
Bùi Thời Khởi ngẩng đầu khỏi cái máy tính, nhíu mày: “Con bị sao?”
“Con không muốn chơi cùng Bùi Lệ Chi nữa, nó phiền lắm!”
“Vậy con đi mà tự nói với em.” Người đàn ông nhàn nhã bắt chéo chân. “Em con ngoan lắm, con hãy nói rõ với em, bố tin là em con sẽ hiểu.”
“Nhưng mà nếu nói thế, nếu nói thế, sau này nó sẽ không đời nào… chơi với con nữa!”
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con…” Cậu bé cúi đầu. “Con không muốn em nghỉ chơi với con nhưng cũng không muốn chơi với em.”
“Đó là chuyện của con.”
“Bố!” Cậu bò lên đầu gối của bố, mếu máo giả khóc, “Con thảm thương quá, vì con nhỏ Bùi Lệ Chi mà hôm nay con không sút vào quả bóng nào luôn, nếu bố là bố ruột của con thì bố phải cứu con!”
Người đàn ông lườm cậu: “Con xuống ngay cho bố.”
“Con không xuống.”
“Con mà không xuống thì người mất mặt sẽ là con đó.”
“Con không xuống!”
“Vậy được, tùy con.” Bùi Thập Thất dời mắt, biếng nhác nhìn vào màn hình máy tính: “Hứa Thành, cậu nói tiếp đi.”
“A… Ý của tôi là, à thì là, việc quan trọng nhất hiện nay là chúng ta phải tăng năng suất tạo ra sản phẩm mới, bởi vì số lượng sản phẩm trên thị trường hiện nay luôn không ngừng tăng lên…”
Bùi Thập Bát trợn mắt, nương theo tiếng nói ngoảnh đầu nhìn màn hình máy tính.
Bố cậu đang họp video. Trên màn hình, các cô chú ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ nhìn tài liệu nhưng mắt luôn lén ngó cậu, trong ánh mắt mang theo sự tò mò và ý cười khó che giấu. Còn chú đang nói thì lắp ba lắp bắp, vừa nói vừa nhìn cậu, trông cực kỳ gian nan.
Vào giây phút đó, Bùi Thập Bát nhận ra cậu đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc. Bây giờ, trong mắt một bàn người lớn, cậu đã trở thành đứa con nít quỷ chẳng những so đo với em gái mà còn đi làm nũng với bố. Thanh danh cả đời cậu bị hủy hoại hết rồi.
Cậu bé im lặng vài giây, tự giác tụt xuống khỏi đầu gối bố, lê bước rời đi. Bóng dáng nhỏ bé từ phía sau trông đáng thương muốn chết.
Bùi Thời Khởi nhướn môi, dời mắt, giọng nói nghiêm túc hơn mấy phần: “Được rồi, nói nữa cũng chỉ làm tốn thời gian của mọi người, tám giờ sáng mai nộp bản kế hoạch cho tôi.”
…
Đối với người đàn ông Bùi Thập Bát sáu tuổi rưỡi mà nói thì bị các cô chú xa lạ nhìn thấy khía cạnh không ngầu của mình là chuyện cực kỳ mất mặt. Mất mặt đến độ tâm trạng cậu sa sút cả tuần lễ, ngay cả món kem yêu thích nhất cũng quên ăn, hằng ngày uể oải đối mặt với đầu sỏ Bùi Lệ Chi, cảm thấy đứa em gái này đã phá hủy cuộc đời mình.
Cậu hoàn toàn không biết ở Bùi thị đã có khẩu hiệu hài hước “Bùi tiểu thiếu gia, em lớn mau nhé, chị chờ em mười hai năm”. Thậm chí nhân viên ở bộ phận Lập trình và Phát triển Game còn lấy cậu làm linh cảm và nguyên mẫu để sáng tạo ra trò chơi giáo dục, đạt được thành công ngoài mong đợi, dần dần phát triển từ game đơn giản thành phức tạp, tạo thành trào lưu mới trong thị trường game online.
Bùi Thập Bát sáu tuổi rưỡi thì đang hít mũi, gục trên bàn viết nhật ký:
Bùi Lệ Chi phiền phức quá. Mình rất rất rất ghét nó! Tại sao mẹ không chịu sinh em trai cho mình chứ. Mình cũng không thích mẹ… Cả bố nữa.
Cậu chẳng hay biết trong lúc mình chẳng hay biết gì thì đã mang đến cho Bùi thị hạng mục lên tới mấy tỉ lợi nhuận mỗi tháng. Còn em gái mà cậu lên án thì đang dùng tiền do cậu kiếm được để mua búp bê, ăn kẹo, lại chiếm mất một nửa yêu thương của bố mẹ, vẫn bám theo cậu như bã kẹo cao su không gỡ ra nổi.
Nếu cậu biết… Chắc cậu sẽ khóc mất. Hu hu hu hu hu.
[3]
Năm Bùi Thập Bát bảy tuổi, cậu học tiểu học.
Bùi Lệ Chi ôm chân cậu khóc đến chết đi sống lại, vì cậu phải đi học sớm hơn một tiếng và tan học trễ hơn một tiếng so với nhà trẻ. Cô bé buồn bã ngồi dưới đất lau nước mắt: “Tại sao anh hai lên tiểu học mà con vẫn học nhà trẻ?”
Thi Âm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười thắt tóc cho cô bé: “Anh hai học ba năm ở nhà trẻ mới được lên tiểu học đó.”
“Vậy con làm sao đây hu hu hu hu…”
“Con học nhà trẻ xong là có thể học tiểu học với anh hai được rồi, cũng như trước kia lúc anh hai đi học, con còn chưa biết đi mà, đúng không?”
“Khác mà!”
“Khác chỗ nào?”
“Nói chung là khác!”
Cô bé vừa khóc vừa ôm cặp sách của anh hai, hệt như làm vậy thì ngày mai Bùi Thập Bát sẽ không đi học tiểu học được nữa.
Bùi Lệ Chi kế thừa tính cách của mẹ, từ nhỏ đã là cô bé dịu dàng ngoan ngoãn, hiền lành tốt tính, chỉ cần giải thích hợp lý là sẽ nghe, hoàn toàn khác với ông anh ngang bướng của cô bé. Nhưng với một số chuyện, cô bé sẽ bướng bỉnh không ai bằng, khuyên thế nào cũng không được mà kiên quyết giữ vững quan điểm của mình.
“Nhưng con muốn đi học cùng anh hai! Con biết viết tên mình, biết đếm số, con còn biết vẽ tranh, biết múa, còn biết mặc quần áo cho công chúa nữa.” Cô bé giơ tay đếm đầu ngón tay, đôi mắt tròn xoe long lanh nước, trông rất tủi thân: “Anh hai biết cái gì là con cũng biết cái đó, vậy tại sao con lại không được lên tiểu học?”
Tim Thi Âm mềm nhũn, cô không thể làm gì công chúa nhỏ nhà họ được. Nhưng chuyện mà cô không làm được thì thế giới này sẽ có một người làm được.
Cô thắt tóc cho con gái xong, ghé vào tai con gái nói nhỏ: “Vậy con đi xin bố đi, chỉ cần bố đồng ý, mẹ cũng sẽ đồng ý.”
“Tại sao phải nhận được sự đồng ý của bố?”
“Vì bố trả học phí cho con đó con yêu. Nếu con muốn học vượt cấp thì sẽ tốn rất nhiều rất nhiều học phí, cho nên bố phải đồng ý mới được.”
“Dạ!” Cô bé nắm tay thành nắm đấm, sục sôi ý chí chiến đấu: “Lát nữa con đi xin bố, chắc chắn bố sẽ đồng ý.”
…
Cùng lúc đó, Bùi Thời Khởi cũng đang lằng nhằng chuyện đi học với con trai.
“Con ngoan ngoãn mặc quần áo vào cho bố, không thì không được lên xe đâu đấy.”
“Bố đồng ý chuyển trường cho con thì con sẽ mặc ngay.”
“Cho bố lý do chuyển trường cho con.”
“Giáo viên Huy Anh dữ lắm.”
“Ồ, ai dữ?”
“… Căn tin Huy Anh nấu dở lắm.”
“Con có thể về nhà ăn, nếu chú Vương rảnh thì sẽ đưa đón con đi học.”
“Huy Anh… cảnh xấu.”
“Con đi học lấy kiến thức hay đi ngắm cảnh?”
“…” Cậu quấn chăn, nhịn rất lâu, cuối cùng bèn nói huỵch toẹt. “Trường Huy Anh gần nhà trẻ của Bùi Lệ Chi quá! Nhỡ nó lén chạy qua tìm con thì sao?”
Thật ra trường tiểu học của Bùi Thập Bát và nhà trẻ của Bùi Lệ Chi là cùng một hệ thống trường, chỉ chia ra các khu nhà trẻ, tiểu học, trung học mà thôi. Khu nhà trẻ và tiểu học rất gần, khiến Bùi Thập Bát đã quen bị em gái hành hạ từ nhỏ rất không có cảm giác an toàn. Hôm nay phải về nhà ông bà nội chơi, cậu quyết tâm nằm trên giường ăn vạ, khi nào bố chịu chuyển trường cho cậu mới thôi.
“Bố mà không đồng ý là con sẽ bỏ nhà đi bụi, không bao giờ… học tiểu học nữa!”
Tất nhiên Bùi Thời Khởi không thể nào đồng ý, anh không lay chuyển được Thi Âm thì thôi, chẳng lẽ lại không lay chuyển được một đứa con nít quỷ? Người đàn ông biếng nhác dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thờ ơ, ngữ điệu hời hợt:
“Con có giỏi thì đi đi, bố tôn trọng quyết định của con, sẽ coi như không có đứa con trai này.”
“Bố có phải là bố ruột của con không thế?!”
“Nếu bố không phải là bố ruột của con thì mấy năm qua ai nuôi con lớn tới từng này? Ai nộp học phí cho con?”
“Vậy con đi kiếm tiền trả nợ cho bố!” Cậu bé bắt chước vẻ mặt quật cường của nam chính trên phim truyền hình: “Con đi gom rác, nhặt ve chai, bán hàng rong, sẽ không nợ bố một xu nào đâu.”
“Gom rác, nhặt ve chai, bán hàng rong…” Bùi Thời Khởi lặp lại, nhướn môi, “Hay đấy, con nhặt ve chai khoảng mười năm là gom đủ tiền học phí của con, sẵn tiện khỏi cần đi học nữa luôn.”
“Bố xem thường con!”
“Ồ. Bố xem thường con? Một cái chai bỏ có giá một xu, hôm qua con ăn hộp kem sáu mươi tám tệ, vậy con nói cho bố biết đi, một ngày còn có thể nhặt được bao nhiêu cái chai?”
“… Kiến tha lâu cũng đầy tổ, góp gió thành bão.”
“Nể tình con nói được hai câu tục ngữ và thành ngữ, bố ủng hộ con. Thế này đi, trước hết con đặt ra mục tiêu nhỏ, ví dụ như trước khi nhặt đủ sáu trăm tám mươi cái chai thì không được ăn kem, con thấy sao?”
“…”
“Bùi Thập Bát.” Người đàn ông bắt chéo chân, “Con tưởng bố không muốn xem “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” ư? Không muốn ở nhà chơi game, đá bóng ư? Không muốn vứt các con ở nhà để dẫn mẹ đi du lịch ư?”
“…”
“Tiền đi học của con không phải là lá, muốn chuyển trường thì cũng được thôi, con đi làm thay bố đi, như vậy con muốn học trường nào tùy con.”
Bùi Thập Bát quấn chăn vừa tủi thân vừa tức giận nhìn ông bố máu lạnh vô tình của mình. Người đàn ông vẫn lạnh tanh, nhìn không ra bất cứ cơ hội cứu vãn nào nữa. Cậu không thể làm gì khác, bèn bĩu môi chui ra khỏi chăn, tự mặc quần áo.
“Nhanh lên, đừng rề rà nữa, trước tám giờ rưỡi phải chuẩn bị xong xuôi và xuống ăn sáng đấy.” Bùi Thời Khởi đứng lên, ném cái mũ cho cậu, ung dung nói: “Còn nữa, không được xin mẹ cho chuyển trường, con đã lên tiểu học rồi mà lại thua Lệ Chi mới ba tuổi, lại còn khóc lóc om sòm đi xin bố mẹ ra mặt nữa, con không thấy xấu hổ à?”
Trên giường có một cái đầu giận dữ ló ra khỏi quần áo: “Con nhường nó chứ bộ! Chứ dễ gì nó đụng được đầu ngón tay vô con nổi!”
“… Sao bố lại sinh ra đứa đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như con chứ. Được rồi, mau thay quần áo đi, sau này nhớ đọc sách nhiều vào.”
“…”
Bùi Thập Bát nghĩ nguyên nhân cuộc đời mình thất bại chính là do Bùi Lệ Chi và bố mình. Bực bội chết mất.
Sau này, khi lớn lên, cậu trở thành thiên thần có nụ cười ấm áp nhưng bên trong lại là hồ ly xấu xa, dễ dàng lừa gạt những người xung quanh đều là do em gái của cậu ban tặng. Tất nhiên bây giờ cậu vẫn chưa lớn, chỉ có thể tủi thân vừa nhìn bóng dáng phía sau của bố vừa tự mặc quần áo.
Về phần Bùi Thời Khởi, anh cũng không vui vẻ gì cho cam, vì vừa đi xuống lầu thì đã có một cô bé xông vào anh nhanh như pháo, ôm chân anh, ngẩng đầu: “Bố ơi! Con đếm số cho bố nghe rồi bố cho con đi học tiểu học với anh hai được không bố?”
“…”
“Bố ơi bố ơi, năn nỉ bố đấy! Bố nghe nhé, một, hai, ba, bốn…”
Bùi Thời Khởi bất đắc dĩ xoa ấn đường, quay đầu, quả nhiên trông thấy ánh mắt vô tội của Thi Âm. Cô giơ cái chén trong tay lên, làm như không biết gì cả: “Ăn sáng chưa? Cháo hôm nay ngon lắm.”
“Vậy múc cho anh một chén đi.” Anh vừa đi tới bàn ăn vừa kéo theo cô bé có đôi mắt tròn xoe: “Khỏi chờ Thập Bát, nó còn đang khóc vì lên tiểu học là không được ăn kẹo nữa, chúng ta ăn trước đi.”
Cô bé có đôi mắt tròn xoe đang liên tục gọi “Bố ơi bố ơi bố ơi” chợt dừng gọi, sau đó lẳng lặng thả đôi tay đang ôm chân bố ra.
“… Anh hai tội nghiệp quá!” Cô bé trợn to mắt, giọng nói non nớt bắt chước ngữ điệu của Thi Âm.
Đúng vậy, Bùi Thập Bát tội nghiệp quá.