“Hãy nhớ lớp mười hai thử nghiệm của chúng ta là độc nhất vô nhị, vô cùng tuyệt vời!
Vì vậy, bất kể sau này đi đâu, đừng quên các em là những người xuất sắc nhất, khác biệt nhất.
Các em là những đứa con của trời.”
Bên dưới, các nam sinh vỗ tay hoan hô, các nữ sinh lặng lẽ lau nước mắt.
Thi Âm ngồi trong góc khuất bưng ly rượu ngửa đầu nhìn người đàn ông trung niên đang bùi ngùi xúc động. Lão Dương đã năm mươi tuổi, không đủ sức khỏe để ngày nào cũng làm việc và nghỉ ngơi theo giờ giấc của đám thiếu niên nên đây là năm cuối cùng thầy làm chủ nhiệm lớp.
Người đàn ông có tuổi vừa cộc cằn vừa cứng rắn ấy lại quá đỗi dịu dàng vào giờ phút này. Thầy cầm micro chọn bài “Đứa bé thân yêu”, tuy hát lệch tông nhưng ai cũng nghe rất chăm chú.
“Đứa bé thân yêu ơi, hôm nay có khóc không
Có bạn bè rời đi, để lại em cô độc không
Đứa bé xinh đẹp hỡi, hôm nay có khóc không
Có làm bẩn quần áo, không biết phải giãi bày cùng ai không
…”
Nữ sinh dụi mắt: “Chết thật, muốn khóc quá.”
Bên cạnh bỗng vang lên tiếng nhai thức ăn rôm rốp, cô quay đầu, nhìn thấy Bùi thiếu niên đang nhét đậu răng ngựa vào miệng, vừa nhai vừa nhíu mày chê bai: “Đậu răng ngựa gì mà mặn dữ thần, không chính tông chút nào.”
“…”
“Gì?” Bùi Thời Khởi phát hiện ra ánh mắt của cô thì nhướn mắt, “Có phải thấy so với đám Nobita kia thì bổn đại gia man muốn bùng nổ không?”
Đám Nobita chính là các nam sinh trong lớp đang khóc lóc ôm thầy chủ nhiệm ở trên bục sân khấu.
“Cậu không buồn hả?”
“Buồn cái gì?”
“Tốt nghiệp rồi.”
“Thì sao?”
“Thì sắp phải xa mọi người rồi.”
Thiếu niên dựa vào tường, ngữ điệu biếng nhác: “Xa ai lại khiến cậu buồn?”
“Diệu Diệu.”
“Trường đại học C cũng ở Bắc Kinh, đi chưa tới nửa tiếng đã đến.”
“Giáo viên.”
“Hồi lớp mười một chia lớp sao không thấy cậu buồn?”
“Bạn học.”
“Ví dụ như ai?”
“…” Nữ sinh đang phồng má chợt khựng lại, “Cậu.”
Bùi Thời Khởi thoáng ngẩn ra, sau đó cong môi cười, “Tại sao chúng ta lại xa nhau?”
Thi Âm bi quan đưa ra giả thiết: “Lỡ tớ thi rớt thì sao?”
“Tiểu Thi Âm.” Cậu cốc đầu cô, ngữ điệu vừa chậm rãi vừa nhàn nhã, “Những người không muốn xa nhau thì cả đời sẽ không xa nhau, thật ra thứ thực sự khiến cậu lưu luyến không phải là con người mà là tuổi học trò quý giá.”
“… Cậu chôm ở đâu lời thoại văn nghệ thế? Nghe quen quen.”
“Kia kìa.” Nam sinh hất cằm chỉ về đằng trước rồi lại bắt đầu lấy đậu răng ngựa ăn, “Trên màn hình viết đó.”
Trên màn hình đang phát đoạn phim ngắn của lớp họ.
Thảo nào Thi Âm thấy quen tai, hóa ra là do cô viết.
“Cuộc đời là một chuyến xe buýt, đến mỗi trạm, chúng ta phải chia tay chặng đường cũ, nghênh đón phong cảnh mới. Tuy chặng đường đã qua rất đẹp nhưng ngày mai sẽ càng tốt đẹp hơn.”
“Vì vậy, đừng buồn.”
“Quý trọng hồi ức tuổi học trò nhưng đừng nhớ mãi những người đã xa.”
…
Tối đó, có rất nhiều người uống say, mặt mũi đỏ lựng vì men rượu, tựa như chứng minh từ hôm nay trở đi, họ đã hoàn toàn trở thành người lớn.
Thi Âm bị Giang Diệu lôi đi mời rượu các thầy cô, sau đó cô nàng vừa ôm cô vừa khóc:
“Âm Âm, cậu siêu siêu đẹp gái.”
“Siêu siêu tốt bụng.”
“Siêu siêu chu đáo.”
“Âm Âm, cậu phải yêu thương chính mình nhiều hơn.”
“Hức, tớ buồn quá đi.”
“Tại sao thời học sinh của tớ không xuất hiện Bùi Thập Thất hay Quý Uy chứ?”
“Tại sao không có ai yêu tớ chứ?”
Cô gái dẫu tùy tiện, cẩu thả, xem những người khác phái đều là anh em, yêu ghét rõ ràng thì cũng sẽ ôm giấc mộng thiếu nữ, đáng tiếc không phải tuổi học trò của ai cũng hoàn hảo như phim ảnh, có bạn thân chân thành, có bố mẹ tâm lý, có cậu bạn đẹp trai mắt đưa mày lại. Nhưng cũng chính vì những khiếm khuyết ấy nên tuổi học trò mới có những ánh sáng khác biệt, để trong quá trình trưởng thành, bạn sẽ có động lực theo đuổi những thứ tốt đẹp hơn.
Thi Âm không nhớ rõ bữa tiệc kết thúc lúc nào, cô chỉ nhớ sau khi dìu Giang Diệu ra xe bố mẹ của cô nàng xong thì chợt nhớ mình bỏ quên điện thoại trong quán, bèn chạy vào trong, vô phòng lại trông thấy Bùi Thời Khởi đang dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thiếu niên chống trán, có lẽ vì uống quá nhiều mà đôi lông mày nhíu chặt, ánh đèn chiếu lên gò má cậu, đôi hàng mi khép hờ tạo thành bóng râm đẹp mắt.
Vài bạn học nữ vẫn chưa về đang ngồi yên trên sofa lén chụp ảnh cậu.
Thi Âm đi tới, vỗ nhẹ cậu: “Bùi Thời Khởi, cậu không về nhà hả?”
Nam sinh chầm chậm mở mắt, không biết có phải do ánh đèn hay không mà mắt của cậu lại có màu hổ phách nhạt, rất đẹp. Ban đầu không có tiêu cự, trông hơi mê man, vài giây sau, thấy rõ cô gái trước mặt, gương mặt lập tức nở nụ cười.
Cậu nói: “Sao cậu lại chạy vào đây?”
Thi Âm chớp mắt, không hiểu gì cả.
“À.” Cậu bỗng sực tỉnh, giơ tay xoa ấn đường, “Hóa ra không phải là mơ.”
“… Cậu mơ thấy tớ à?”
“Ừm.”
“Mơ thấy gì?”
“Cậu quàng cái khăn đỏ, bị rơi xuống biển, tay cầm chùm bong bóng, vừa vùng vẫy vừa kêu cứu. Tớ thấy cậu đáng thương nên đã nâng cậu lên thuyền, nhưng chưa tới hai phút sau, cậu lại ngã xuống biển, cũng may lần này cậu đã biết bơi.”
“Tại sao cậu lại nâng được tớ?”
“Vì tớ là Cá Voi.”
“… Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tuy cậu đã biết bơi nhưng lại không đủ sức, suýt thì chết đuối, tớ lại nâng cậu về thuyền, chưa tới hai phút sau, cậu lại rơi xuống. Lần này, cậu đã biết cách nín thở.”
“…”
“Cậu kìm nén cơn bực tức, lặn xuống đáy biển tìm mụ phù thủy. Cậu nói cậu rất muốn ở bên Cá Voi, có cách nào để cậu thở được trong nước không. Mụ phù thủy muốn cậu đưa chiếc đuôi của mình cho bà ta. Nếu muốn ở bên tớ, cậu phải đổi bằng chiếc đuôi của mình.”
“Tớ là người mà, sao lại có đuôi?”
Thiếu niên nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Phải ha, vậy chắc là tớ nhớ nhầm.”
Cậu nhoẻn môi cười: “Là tớ đi tìm mụ phù thủy, nói tớ muốn ở bên Bé Khăn Đỏ, có cách nào để nàng thở được dưới biển không. Mụ phù thủy nói cần đuôi của tớ, tớ không hề do dự, lập tức cắt đuôi mình đưa cho bà ta.”
“…”
“Bé Khăn Đỏ, nếu Cá Voi không có đuôi, cậu có còn thấy nó ngầu không?”
“Có, có.”
“Có dắt nó đi không?”
“Có.”
“Có làm bạn với nó không?”
“Có.”
“Có làm bạn gái của nó không?”
“Có…”
Nữ sinh chợt giật mình, ngẩn ngơ.
Đôi mắt màu hổ phách của cậu sáng ngời, nóng bỏng, chân thành và đầy mong đợi, tựa như thiêu thân lao vào lửa.
“Bé Khăn Đỏ, cậu có không?”
Cô nhướn môi, mặt mày cong cong, nụ cười nhẹ nhàng: “Có.”
Tất nhiên là có.
Rất có thể ngay từ ban đầu, Bé Khăn Đỏ đã vì Cá Voi mà chủ động nhảy xuống biển.
***
Ngày 23 tháng 6, thành tích thi tốt nghiệp trung học phổ thông được công bố, mọi người bắt đầu lục tục về trường lấy giấy thông báo, cũng bắt đầu thương lượng vấn đề điền nguyện vọng.
Thành tích của Thi Âm rất tốt, đứng đầu thành phố, xếp thứ mười một toàn tỉnh, muốn vào ngành yêu thích tại trường đại học mong muốn hoàn toàn không có vấn đề.
Xếp sau cô là Ninh Từ, đứng thứ hai mươi toàn tỉnh, cũng thi vào đại học Q.
Năm nay, Nhất Trung có tổng cộng mười một học sinh đậu Thanh Bắc, tạo ra kỷ lục mới, nhà trường giăng đèn kết hoa treo câu đối đỏ để chúc mừng, chất lượng đầu vào lớp mười cũng rất tốt.
Sau khi có điểm, người đầu tiên mà Thi Âm hỏi điểm là Giang Diệu. Điểm thi của cô nàng khá ổn, dư sức đậu vào trường đại học C, nhưng sẽ hơi khó để học ngành mà cô ấy thích. Có điều cô nàng vẫn rất lạc quan, nói nhập học rồi chuyển chuyên ngành cũng được.
Ngày lấy giấy thông báo, Thi Âm đi cùng mẹ chứ không đi với bạn bè.
Về phần Bùi Thời Khởi, vì gia đình có việc nên ngay sau hôm tổ chức tiệc tốt nghiệp, cậu đã vội vã bay về Bắc Kinh, mấy ngày qua họ đều liên lạc qua mạng.
Sao lại có cảm giác như bị đùa giỡn thế nhỉ?
…
Năm nay học sinh khá, giỏi hầu như đều xuất thân từ lớp thử nghiệm, vì vậy tâm trạng suốt kỳ nghỉ hè của Lão Dương rất tốt, nhìn thấy Thi Âm, thầy nhiệt tình hỏi thăm, mời cô uống trà ăn trái cây.
Thấy mẹ và thầy chủ nhiệm hăng say trò chuyện, Thi Âm lẳng lặng cầm quả chuối đi dạo sân trường.
“Vậy con đi chơi đi, nếu không ăn tối thì nhớ gọi điện báo cho mẹ trước bốn giờ.”
“Dạ, con biết rồi.”
Nữ sinh vẫy tay chào mẹ, tiêu sái biến mất ở khúc cua cây cầu nối giữa hai dãy nhà.
Giờ này, có vẻ như mọi người đã lấy xong giấy thông báo, sân trường vắng vẻ, chỉ có các em lớp mười và mười một ngồi trong phòng học. Thi Âm nhìn chồng sách trên bàn của các em như đang nhìn thấy chính mình vào hơn nửa tháng trước.
Ba năm cấp ba trôi qua như cực kỳ cực kỳ chậm, mỗi ngày phải giải rất nhiều đề thi, học rất nhiều tiết, chuyền rất nhiều mẩu giấy, nói rất nhiều chuyện, ăn rất nhiều món, uống rất nhiều trà sữa. Nhưng sau khi tốt nghiệp, hồi tưởng lại mới nhận ra thời gian luôn trôi qua rất nhanh, nói cho cùng cũng chỉ là mấy quyển vở dày, lật một chút là xong.
Cô vô thức đi tới lớp mình, nhìn thấy cây thông giáng sinh vẫn còn được dựng trong phòng học. Cửa phòng học đã bị khóa, nhưng trong túi áo Thi Âm có chìa khóa, vốn dĩ hôm nay cô định trả nó lại cho thầy chủ nhiệm nhưng lại quên mất. Nếu vẫn còn đây, cô bèn mượn đặc quyền này, mở cửa tiến vào phòng học.
Phòng học vẫn y nguyên như hồi thi tốt nghiệp, chưa có ai tới dọn dẹp lại, hơn nữa, vì cửa sổ đóng không kín, gió luồn vào làm rất nhiều phong thư vốn được treo trên cây thông bị rơi xuống đất. Thoạt trông có cảm giác thê lương như cảnh còn mà người đã đi xa.
Nữ sinh ngồi xuống nhặt lên, phát hiện có rất nhiều phong thư đã được mở ra, tấm thiệp bên trong cũng rơi ra ngoài, có lẽ là sau kỳ thi tốt nghiệp, có bạn học đã quay lại và lén mở xem, trong đó có một tấm thê thảm nhất, bị vò thành một cục, nhăm nhúm nát bấy.
Thi Âm nhíu mày, nhặt lên, phát hiện tấm thiệp bị vò nát bấy ấy là thiệp của mình. Bên trong tấm thiệp còn có một tờ giấy cứng.
… Hóa ra là hai tấm.
Cô quen thuộc với nét chữ của mình nhất nên chỉ nhìn một cái là nhận ra. Còn về tấm thiệp còn lại, ưm, cũng nhìn một cái là nhận ra. Bên trên tấm thiệp nhăn nhúm là tám chữ phóng khoáng:
“Học cùng trường đại học với Thi Âm.”
Cô không biết phải nghĩ gì vào lúc này, đầu óc chỉ còn lại mớ hình ảnh ngổn ngang.
“Cậu đang làm gì đó?”
Đằng sau chợt vang lên giọng nam thân thuộc, ba phần biếng nhác, ba phần cười khẽ, bốn phần hờ hững.
Là Bùi Thời Khởi.
Thi Âm nắm tấm thiệp ngoảnh đầu lại.
Cuối tháng sáu, giữa hè, hơn hai giờ chiều, ánh nắng gay gắt, thiếu niên đứng ở phía sau cửa, tựa vào vách, toàn thân chìm trong vầng sáng vàng ươm, không rõ mặt mũi, chỉ khắc họa đường nét cơ thể cùng giọng nói biếng nhác đượm ý cười, đặc trưng và đầy sức sống.
“Cậu về từ bao giờ thế?”
“Vừa mới xuống máy bay, chậc, Tiểu Thi Âm, bổn đại gia cố tình đi loanh quanh để tìm tình cờ gặp được cậu đấy, cảm động không?”
“… Sao cậu biết sẽ tình cờ gặp được tớ?”
“Cảm ứng điện tim.”
Cảm gì cơ? Ứng gì cơ? Điện gì cơ? Tim gì cơ? Lại ăn nói lung tung. Từ ngày quen biết cậu, lúc nào cậu cũng có ngàn vạn lý do, mà tất cả đều là kiểu cãi chày cãi cối vặn vẹo đúng chất Bùi Thập Thất, hoàn toàn không rõ lời nào thật lòng, câu nào chỉ là đùa vui. Nhưng không biết tại sao, bắt đầu tự bao giờ, chỉ cần ánh mắt chăm chú của cậu nhìn thẳng vào bạn cũng đủ mang lại cho bạn cảm giác an toàn lớn lao.
“Sao cậu thuỗn người ra thế, ừm hứm, nhìn thấy tiểu gia mà không nhiệt tình nghênh đón à?”
Tựa như râu đối với mèo, gạo đối với chuột, lông đối với gấu, chỉ cần có cậu, cô rất an tâm.
Nữ sinh cười rộ lên, ném tấm thiệp trong tay đi, gương mặt tươi tắn chạy tới vầng sáng rực rỡ.
…
“Bùi Thời Khởi, tớ hỏi cậu một chuyện được không?”
“Nói.”
“Hôm diễn văn nghệ, rốt cuộc cậu đã nói gì với tớ thế?”
“Tớ bảo cậu tin tưởng ở tớ, nói rằng có bổn đại gia ở đây thì sẽ không sao đâu.”
“Còn gì nữa không, câu cuối cùng cậu đã nói gì?”
“Câu cuối cùng…” Yên tĩnh một lát. Gió cuốn theo giọng nói ấm áp của cậu. “Tớ bảo cậu đừng sợ, cũng đừng khóc.”
…
Cậu đừng sợ, hãy tin tớ. Có bổn đại gia ở đây, sẽ không sao đâu. Câu nói vừa ấm áp vừa giống phim thần tượng, tuy đã lâu nhưng nghe lại vẫn cảm động rơi nước mắt.
***
Pháp sư mười bảy, ban đầu chỉ là một biệt danh giả tạo.
Số mười bảy, ngày mười bảy, đội mười bảy, xếp mười bảy, những thứ ấy chưa từng có phép thuật. Nhưng vì cậu xuất hiện, dường như tớ đã trở nên may mắn.
Sau đó tớ mới nhận ra điều may mắn của tớ chưa bao giờ là con số mười bảy, mà là Bùi Thập Thất. Thêm cái họ trước con số, may mắn mới hội tụ. Nhờ vậy, sương mù vạn dặm cũng sẽ biến thành trời trong nắng ấm.
Đông qua, mưa tạnh, mây tan, nắng xuân rạng rỡ, trời đất một màu.
Và cậu bước đến.
Hoàn chính văn