• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sa Trời vẫn mưa. Những giọt mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên mặt đất, bắn bọt nước ra tứ phía.

Nếu hỏi Thi Âm từ nhỏ đến lớn có chuyện gì khiến cô lầm tưởng mình là nữ chính phim thần tượng thì đó là mỗi lần cô có chuyện gấp cần phải ra ngoài thì ông trời lại tặng cô một trận mưa để tạo không khí vừa kiên cường vừa căm hận. Nhưng hôm nay thì khác.

Dưới màn mưa giăng lối, thiếu niên biếng nhác bước xuống xe đạp, sải chân đi tới: “Cho tiểu gia tờ khăn giấy coi.”

“… Không có.”

Cậu nhướn mày: “Tiểu Thi Âm, rốt cuộc cậu có phải là con gái không vậy, có cái khăn giấy mà cũng không mang.”

Nữ sinh nắm chặt cuộn giấy còn ướt nước mắt, trông vô cùng đáng thương: “Tớ có mang… Nhưng ban nãy bị tớ lau nước mắt hết rồi.”

Ô cmn kê.

“… Tớ sai rồi.” Thiếu niên dở khóc dở cười vò tóc: “Cậu là bé gái chính cống.”

Chữ “bé” được nhấn mạnh, mang theo ý cười bâng quơ.

Lại trêu cô. Thi Âm há mồm, muốn phản bác nhưng lại không nghĩ ra được lý do vì người phạm sai lầm cơ bản “Bỏ lỡ trạm xe buýt của chuyến xe cuối cùng” là cô, người vừa lảm nhảm vừa khóc lóc vào điện thoại cũng là cô.

“Đi xe buýt lỡ trạm đứng một mình ở trạm xe lấy hết khăn giấy lau nước mắt còn cần người tới đón.” Thấy thế nào cũng giống như chuyện chỉ có trẻ mẫu giáo mới làm ra.

Trong lúc cô nghĩ ngợi, thiếu niên bên cạnh đã cởi áo sơ mi ra để vắt khô, nước chảy ào xuống mặt đất khô ráo, cậu vắt mấy lần mới mặc lại vào. Rất tiêu sái.

Tóc cậu vẫn ướt đẫm, chiếc áo nhăn nhúm dính sát người, trông càng thêm nhếch nhác.

“Bùi Thời Khởi.” Nữ sinh áy náy cắn môi. “Xin lỗi cậu nha.”

Là người cực kỳ am hiểu giải quyết tình huống nhưng một năm qua, Thi Âm liên tục gặp phải trường hợp luống cuống tay chân, hơn nữa đa số đều là vì thiếu niên trước mặt đây.

Nhưng mà… Cô đang mặc áo thun và chân váy, trong cặp sách chỉ có đề thi, hộp bút và một bình nước, khăn giấy đã bị dùng hết, điện thoại bị vỡ, vì trời mưa bất ngờ nên không có ô, cô thực sự không nghĩ ra cách xử lý tình huống, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từ thiếu niên đẹp đẽ, tinh tươm, rạng rỡ như ánh nắng biến thành trẻ lang thang cơ nhỡ nản lòng thoái chí.

Trẻ lang thang cơ nhỡ dựa vào bảng quảng cáo của nhà chờ xe buýt bấm điện thoại, không ngẩng đầu: “Xin lỗi cái gì?”

“Nếu tớ không lơ là, cậu sẽ không phải trộm xe đạp dầm mưa nửa đêm nửa hôm, đã vậy lúc nãy còn mắng cậu nữa… Tất cả đều là lỗi của tớ.”

“Ờ hớ.” Cậu lau khóe mắt, “Không ngờ cậu có giác ngộ cao vậy đấy.”

“Xin lỗi cậu nhiều lắm.” Nữ sinh ủ rũ cúi đầu, “Sau này nếu cậu cũng đi chuyến xe buýt cuối cùng và bị lỡ trạm, tớ chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để tới cứu cậu.”

“Chậc, Thi Âm, tớ có phải là ân nhân cứu mạng của cậu không vậy, khi không trù ẻo tớ thế?”

“Tớ xin lỗi… Bùi Thời Khởi, cậu lạnh không?”

Bùi Thời Khởi không biết vì sao cô bỗng nhiên chuyển đề tài, nhướn mày, đáp qua loa: “Vẫn chịu được.”

“Haiz, nếu tối nay cậu về mà bị cảm cúm thì tớ quả thật mang tội ác tày trời.”

“…”

Nam sinh buồn cười buông điện thoại xuống: “Tớ nói này, cậu lớn xác thế này rồi mà sao suốt ngày nghĩ ba cái chuyện tào lao không vậy? Tiểu gia bơi mùa đông bao năm chưa bị cảm cúm lần nào nhá, Bé Khăn Đỏ, cậu cứ lo cho mình thì hơn.”

Vì đang mùa hè nên nữ sinh chỉ mặc cái áo thun mỏng, váy ngắn tới đầu gối để lộ bắp chân trắng muốt. Trong tiếng gió và tiếng mưa, cô gái nhỏ nhắn cuộn người trên băng ghế hệt như cô mèo con bé nhỏ bị lạc. Mèo con ngẩng đầu nhìn:

“Bây giờ chúng ta làm sao đây? Đội mưa về hả?”

Bùi Thập Thất phì cười: “Thi Âm, ở đây cách nhà cậu hai cây số lận đó, cậu nói làm sao để đội mưa về?”

“Thế… Chúng ta ngồi đợi tạnh mưa à?”

“Cậu đừng suy đoán lung tung nữa, xe đang tới, cậu ráng mà ôm lấy mình đi, đừng để bị cảm là được.”

Lúc này đầu của Thi Âm mới kịp chuyển động, điện thoại của cô bị hỏng không có nghĩa là điện thoại trên toàn thế giới đều hỏng. Điện thoại của Bùi đại gia rất xịn, tuy ngâm nước mưa lâu nhưng vẫn có thể xài vi vu, có lẽ ban nãy là cậu nhắn tin cho tài xế ở nhà.

Cô “à” một tiếng, phát hiện tạm thời mình không cần làm gì, bèn ngoan ngoãn ôm lấy bản thân để hạn chế bề mặt tiếp xúc với gió. Cực kỳ ngoan ngoãn.

Thật ra đối với cô gái ngâm mình ở bệnh viện suốt kỳ nghỉ hè, cô rất ghét bệnh tật, dẫu cảm cúm không thể coi là bệnh tật to tát nhưng cô vẫn tránh như tránh tà.

“Bé Khăn Đỏ.” Gửi tin nhắn xong, Bùi Thời Khởi dựa vào biển quảng cáo, không biết nghĩ tới điều gì mà bỗng nhiên gọi cô.

“Ơi.”

“Ờ thì cậu, ừm, kỳ nghỉ hè, kỳ nghỉ hè có ổn không?”

Tất nhiên không ổn.

“Cũng… tạm được.”

Thiếu niên trợn mắt, đôi lông mi còn dính nước, giọng nói hơi ngập ngừng xuyên qua màn đêm: “Vậy tại sao cậu không học hè?”

Thật ra vấn đề mà Bùi Thời Khởi muốn hỏi không phải là câu này, điều cậu thực sự muốn hỏi là tại sao thầy chủ nhiệm lại cho phép Thi Âm không phải học hè.

Khóa học hè là do trường tự tổ chức, nghe nói mời cả giáo viên đã ra đề thi tốt nghiệp trung học của tỉnh mấy năm gần đây đến trường để chia sẻ phương pháp học tập cho các các học sinh chuẩn bị bước vào lớp mười hai. Không cần đóng phí, chỉ cần thành tích lọt vào top 100 là được tham gia, hơn nữa, nếu không phải trường hợp đặc biệt, một trăm học sinh đều “phải” đi học.

Bùi Thời Khởi có lý do để không học, đằng nào cậu cũng không thi tốt nghiệp trung học ở Hề Thành, thậm chí Lão Dương cũng nghĩ chắc chắn cậu sẽ gọi điện xin nghỉ, kết quả là không biết vì lý do gì, kỳ nghỉ hè năm nay Bùi đại gia cực kỳ ham học, không những tham gia khóa học hè mà còn tham gia không vắng buổi nào. Sau đó, rất nề nếp dựng đứng cuốn sách rồi úp mặt lên bàn, ngủ.

Có vài nữ sinh tán dóc đoán rằng có khi nào để theo đuổi Ninh Từ nên lão đại mới đi học hè? Nhưng vì khóa học quá chán đối với cậu nên mới ngày nào cũng ủ ê?

… Không biết. Dẫu sao những tin đồn như thế chưa bao giờ truyền tới tai Bùi đại gia, mà cho dù truyền tới thì cậu cũng mặc kệ.

Nguyên nhân khiến ngày nào Bùi đại gia cũng ủ ê là vì mãi đến khi khóa học hè kết thúc, Pobaby Thi Âm hiếu học vẫn không đi học buổi nào. Cô không đi học đã đủ ly kỳ, nhưng càng ly kỳ hơn là Lão Dương lại đồng ý?

Nam sinh nghĩ mãi, quyết định cầm theo tờ đề thi đi lên văn phòng giáo viên, hỏi bừa một bài rồi làm như vu vơ đề cập tới. Thầy chủ nhiệm lắc đầu thở dài:

“Haiz, Thi Âm có việc nên thầy cho em ấy nghỉ vài hôm, chừng nào em ấy ổn hơn thì sẽ đi học.”

“Việc gì ạ?”

“Em đừng hỏi chuyện riêng tư của người khác, thầy không nói cho em biết được.”

… Nghiêm trọng đến thế cơ à?

“Còn nữa, việc này đả kích rất lớn đến Thi Âm, em đừng hỏi em ấy, nghe chưa? Với cái mồm độc địa của em, thầy sợ con bé sẽ bị em làm cho trầm cảm mất.”

“…”

Mẹ nó.

Bùi đại gia vốn đã phiền não lại càng phiền não.

Đối với lời của thầy chủ nhiệm, cậu bán tín bán nghi, nhưng sau khi trở về phòng học, phát hiện ngay cả bạn thân của Thi Âm là Giang Diệu cũng không biết vì sao cô không đi học thì chân mày của thiếu niên đã bị nhíu chặt thành một đóa hoa. Sau đó… cậu thực sự không dám hỏi. Chủ yếu là vì mùa hè này, trên thế giới xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng hạn như lừa đảo qua mạng, sinh viên thuê chung phòng xảy ra mâu thuẫn, nữ du học sinh đi tù, vân vân… Hơn nữa, vì thầy chủ nhiệm không nói rõ nên đối với trí tưởng tượng vô hạn của Bùi Thập Thất, trong đầu cậu đã nghĩ ra mười mấy loại tội phạm hình sự. Nếu quả thật tồi tệ như cậu tưởng tượng thì việc hỏi “Cậu làm sao vậy?” cũng là một loại mạo phạm rất lớn.

Do đó, tuy ngày nào Bùi Thập Thất cũng kiên nhẫn tìm đề tài để nhắn tin Wechat cho Thi Âm nhưng vẫn không nói gì tới vấn đề chính. Cho đến tối nay.

Tối nay khi gặp cô, nhìn thấy cô gái khóc đỏ hoe cả mắt, cậu mới không dằn lòng được mà hỏi ra, nhưng vẫn không hỏi thẳng mà vòng vo và trải đệm, tuy rằn miếng đệm này khá mỏng và hoàn toàn vô dụng trước mặt cô gái thông minh như Thi Âm.



Nữ sinh ôm đầu gối, mím môi nhìn màn mưa, im lặng hồi lâu, Bùi Thời Khởi cũng không thúc giục cô.

“Thật ra…” Cô ngập ngừng, “Không có chuyện gì to tát đâu.”

À, nghĩa là chuyện rất to tát.

Ánh mắt của thiếu niên cực kỳ chăm chú và chân thành, kiên nhẫn đợi cô.

“Hồi thi cuối kỳ, mẹ tớ bị phát hiện mắc bệnh ung thư vú, cả mùa hè đều phải trị liệu, một thời gian ngắn nữa sẽ phẫu thuật, vì vậy tớ muốn ở bên mẹ nhiều hơn.”

… Đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Bùi Thời Khởi ngừng xoay điện thoại.

Giọng nói của nữ sinh rất nhẹ, phân tán trong tiếng mưa rả rích, lại điềm nhiên đến lạ: “Cơ mà không sao, mẹ bị ung thư vú giai đoạn hai, bác sĩ nói tỷ lệ phẫu thuật thành công rất cao, quá trình trị liệu cũng không xảy ra vấn đề gì, cho nên… không có gì to tát.”

Tĩnh lặng, đối phương không trả lời.

Thi Âm không bất ngờ, dẫu sao đó cũng là tin tức đột ngột và không vui vẻ gì cho cam, thậm chí cô đã chuẩn bị xong tinh thần nghe những câu an ủi quen thuộc và sẵn sàng nhoẻn môi cười nói không sao. Nhưng không ngờ…

“Bác sĩ điều trị chính của mẹ cậu là ai?”

… câu đầu tiên lại là như vậy.

Cô thoáng sửng sốt: “Hả?”

“Cậu biết Châu Tinh không?”

Biết, là một diễn viên rất nổi tiếng.

“Trước đây cô ấy cũng bị ung thư vú, giai đoạn cuối, nhưng đã được phẫu thuật thành công, đến bây giờ đã hơn tám năm rồi.” Thiếu niên xoay điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ tớ là bạn thân của cô ấy, bác sĩ điều trị chính cho cô ấy là do bố tớ giới thiệu. Vị bác sĩ đó rất nổi tiếng, được xem là chuyên gia tương đối có tiếng nói trong lĩnh vực ung thư vú.”

“…”

Không một câu an ủi cũ rích, không một bài diễn văn thương xót, thậm chí cậu còn không có bất cứ thái độ khác thường nào khiến người ta phải khó chịu, cậu chỉ cụp mắt nhìn theo hướng chuyển động của chiếc điện thoại, giọng điệu chắc chắn: “Tớ sẽ gửi tài liệu của bác sĩ đó cho cậu, cậu có thể bàn bạc với gia đình, nếu cần gì cứ nói với tớ, lúc nào tớ cũng có thể liên hệ với ông ấy giúp cậu.” Sau đó dừng một chút, giọng nói càng thêm kiên định: “Lúc nào tớ cũng có thể liên hệ với ông ấy giúp cậu.”



Hồi lâu sau Thi Âm vẫn không thể thốt thành lời, rất lâu, rất lâu, cuối cùng chỉ có thể trịnh trọng nói một câu mà cô đã nói với cậu vô số lần: “Cảm ơn cậu.”

Luôn cho rằng cậu không hiểu cô. Luôn cho rằng cậu bồng bột, không rõ mình yêu ai như Uzumaki Naruto. Nhưng thực tế, người thực sự không hiểu đối phương là cô.

Cậu ấy không trẻ con dẫu chỉ là một chút, cậu ấy vô cùng thông minh, cậu ấy chưa bao giờ giống Naruto. Cậu ấy hiểu lúc nào nên mua trứng kẹo để an ủi bạn, cũng hiểu khi nào kiên định nói với bạn rằng: “Nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu.”

Nếu là người khác, nếu là một người cũng cùng tuổi cậu ấy: Mười bảy tuổi, vị thành niên, còn được che chở dưới đôi cánh của bố mẹ, chuyện quan trọng nhất là thi đậu đại học. Như vậy, có lẽ cũng sẽ trộm chiếc xe đạp đội mưa đến đón bạn, tràn ngập trong đôi mắt mệt mỏi là sự chân thành, biên soạn cảnh phim thần tượng lãng mạn. Nhưng khi đối mặt với lượng thông tin nằm ngoài dự đoán là căn bệnh ung thư thì cũng chỉ biết đứng ở một bên luống cuống tay chân, lặp đi lặp lại câu nói vô nghĩa: “Đừng lo, đừng sợ, tất cả rồi sẽ ổn thôi”.

Bùi Thập Thất không giống với bất kỳ ai. Trong thế giới của bạn, cậu ấy trưởng thành, đủ mạnh mẽ để che mưa chắn gió giúp bạn. Là một người lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK