Tóm lại, Bùi Thời Khởi kiên quyết không thừa nhận mình là tiểu nhân ti tiện, nhướn mày quả quyết là chính Thi Tiểu Âm khóc lóc kêu gào nói mặc quần áo khó chịu nên mới tự cởi ra, ngăn sao cũng không được…
Nữ sinh nhìn ánh mắt kiên định của cậu và chai rượu rỗng trong thùng rác, miễn cưỡng tin lời giải thích rất khó tin này. Từ nhỏ tới lớn, Thi Âm chưa từng uống say mèm, nhưng có lẽ là di truyền từ mẹ, nếu uống hơi nhiều thì sẽ đi ngủ, đầu óc trở nên mơ hồ, tỉnh dậy là không nhớ gì cả.
Bùi Thời Khởi nhìn dáng vẻ suy tư của cô, nhướn mày: “Bé Khăn Đỏ, cậu nói thật cho tớ biết, rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì?”
“Hả?”
“Có phải trong mơ, tớ rơi xuống cầu rồi chết không?”
Thi Âm giật mình: “Sao cậu biết?”
… Có thể không biết sao? Ban đầu chém cây cầu suốt nửa tiếng, sau đó lại hỏi sao cậu chưa chết, cuối cùng là nói tại sao cậu lại phản bội cô. Quá dễ đoán.
“Cây cầu đó cũng là do ông làm gãy?”
“Sao sao cậu biết?” Nữ sinh ngỡ ngàng, “Chẳng lẽ tớ nói mớ?!”
“Đúng rồi đó, kinh lắm, còn khóc lóc thảm thiết hỏi sao tớ chưa chết làm tớ chả biết nên trả lời thế nào. Cậu nói thật đi, ở trong mơ cậu làm gì tớ?”
“Là ở trong mơ, cậu làm gì tớ thì có!”
Bùi đại gia không lằng nhằng với cô về vấn đề này: “Vậy được rồi, rốt cuộc ở trong mơ, tớ đã làm gì cậu?”
“…”
“Thi Âm.”
“Tớ mơ thấy chúng ta kết hôn.”
“Sau đó thì sao?”
“Kết hôn chưa bao lâu, cậu gây dựng sự nghiệp thất bại, bị phá sản.”
“Ừm hứm?”
“Sau đó cậu bắt đầu hẹn hò với rất nhiều thiên kim nhà giàu. Tớ mang thai ba tháng, ở nhà nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, còn cậu lại ăn chơi đàng đúm ở bên ngoài, mỗi ngày qua đêm cùng một người phụ nữ khác nhau.”
“…”
“Sau đó, lúc tớ sắp sinh, có một người phụ nữ tới nhà uy hiếp tớ, khiến tớ kích động quá mức nên sảy thai, tớ rất giận, tự hỏi tại sao lúc đầu lại ưng cậu chứ, tớ bị ngu tám kiếp mới vậy.”
“… Sau đó thì sao?”
“Sau đó, thừa dịp cậu và người phụ nữ kia đi qua cầu độc mộc, tớ cầm đao chém đứt đầu cầu, hai người các cậu rơi xuống biển… chết.”
Bùi Thời Khởi bị cô làm cho tức đến mức bật cười: “Trong giấc mơ của cậu, coi bộ tớ rất bận rộn.”
“Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó, trong câu chuyện ấy, tớ cũng đáng thương lắm chứ bộ.”
“Ồ, là lỗi của tớ ư?”
“Tóm lại.” Nữ sinh rộng lượng phất tay. “Giấc mơ chỉ là giấc mơ, ở hiện thực, tớ vẫn rất tin tưởng cậu, cậu đừng nghĩ nhiều nhé.”
… Ô cmn kê. Đối mặt với người bạn gái chu đáo, tâm lý như vậy, Bùi đại gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, mặt lạnh tanh gắp quả ớt bỏ vào miệng.
Thi Âm không biết ăn cay hãi hùng nhìn cậu: “Không cay hả?”
“Người miền Bắc mà sợ cay khỉ gì.”
Yên lặng trong chốc lát.
“… Đưa cho ông bình nước.”
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
[7]
Bữa tối rất vui vẻ, đến khi Thi Âm ăn xong miếng thịt cuối cùng trong hộp cơm của mình thì đồng hồ trên tường đã chỉ bảy giờ bốn mươi.
Sữa rửa mặt và kem dưỡng da của cô hết rồi, tối nay rảnh rỗi nên muốn đi trung tâm thương mại để mua, đúng lúc có một người chị đang làm việc ở văn phòng tại tầng trên cũng muốn đi mua nước tẩy trang, hai người ăn nhịp với nhau, vậy là rủ nhau đi chung luôn.
Vốn dĩ Bùi Thời Khởi cũng muốn đi cùng nhưng tối nay có thí nghiệm quan trọng không thể trì hoãn, đành bực bội đi lên lầu làm việc trong nụ cười toe toét của bạn gái.
“Đừng quên mua cà phê cho tớ đấy.”
Thi Âm bất đắc dĩ vẫy tay: “Biết rồi biết rồi, cơ mà order giao hàng còn nhanh hơn á, sao cậu cứ phải bảo tớ mua thế?”
“Tóm lại cậu phải mua, không mua là tớ tức chết đó, nghe không?”
Nữ sinh lẳng lặng khiển trách cậu bằng ánh mắt.
“Tớ muốn đưa cậu về trường.” Thiếu niên cụp mắt, ngữ điệu đáng thương, “Nhưng cậu lại chẳng đoái hoài tới tớ, lỡ cậu mua đồ xong rồi về thẳng trường thì sao?”
Đôi mắt hồ ly của cậu tràn ngập sự vô tội và nỗi tủi thân: “Chúng ta hệt như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ được gặp nhau khi cây cầu ô thước xuất hiện, chẳng lẽ cậu không muốn ở bên cạnh tớ nhiều hơn ư?”
… Đối diện với ánh mắt đáng thương của Bùi Thập Thất, Thi Âm hoàn toàn mất sức chống cự.
“Được rồi được rồi, tớ sẽ mua về cho cậu.”
“Nếu không về kịp thì sao? Lần trước cậu lấy lý do đó cho tiểu gia leo cây.”
“Tớ sẽ bất chấp hiểm nguy để mua về cho cậu, được chưa?”
“Được, nói rồi đấy nhé.” Cậu hí hửng cốc đầu cô, trước khi đi vào cửa vẫn không quên cảnh cáo lần cuối cùng. “Làm người phải giữ chữ tín.”
“…”
Sao cái người này không đi làm diễn viên nhỉ?
Thi Âm bất đắc dĩ xoay người, lúc xoay người, tình cờ đối mắt với một cô gái, là đàn chị Nguyễn Nghi mà cô gặp hồi trưa ở quán cà phê. Biểu cảm của cô ấy hờ hững, trong đôi mắt toát lên sự kiêu ngạo, sau đó nhướn môi, đóng cửa văn phòng lại, hệt như tuyên bố chủ quyền lãnh thổ.
“Quần què gì vậy trời.” Đàn chị cùng đi mua nước tẩy trang đứng ở bên cạnh cười giễu.
“Hình như trước kia em chưa từng gặp chị ấy.”
“Nó mới tới mấy ngày thôi, người phụ trách phiên dịch tiếng Nhật nhập viện do bị viêm dạ dày, vậy nên mới đề cử nó đó chớ.”
“Được anh La Dịch đề cử chắc phải giỏi lắm.”
Đàn chị cùng đi mua nước tẩy trang mở cửa xe, nhăn trán, “Năng lực và nhân cách không liên quan đến nhau, y như thằng anh họ của nó vậy.”
Thấy ánh mắt khó hiểu của nữ sinh, chị ấy hơi dừng lại rồi mới giải thích: “Ơ, chị chưa kể cho em nghe hả? Anh họ của nó là bồ cũ của chị, cũng là bạn thân từ nhỏ của bồ em, dự án này là do hai người họ hợp tác với nhau, em chưa gặp anh ta là vì anh ta chịu trách nhiệm bên Thượng Hải.”
“… Ồ.”
“Quan hệ hai nhà họ tốt lắm, từ nhỏ Nguyễn Nghi đã quen biết Bùi Thời Khởi. Đừng thấy nó học năm ba mà lầm, tính tuổi thì nó chỉ bằng tuổi em thôi đó, nếu xét tháng có khi còn nhỏ hơn em. Mẹ nó cực kỳ ủng hộ nó và Bùi Thời Khởi yêu nhau, bất kể Bùi Thời Khởi có bạn gái hay không.”
“Thế ạ?”
Đàn chị thấy cô hời hợt thì lại nói thêm vài câu: “Thi Âm, chị nói em nghe, tụi con trai ở tuổi này thiếu kiên định lắm, huống chi nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng, em và Bùi Thời Khởi chẳng gặp được nhau bao nhiêu, còn người ta ở cùng nhau mỗi ngày, lại biết cách lấy lòng, em phải cẩn thận đấy.”
Thi Âm mỉm cười, không nói gì.
“Em còn nhỏ, không hiểu…”
“Chị đừng lo, em hiểu mà.” Cô cười điềm nhiên, “Nhưng em nghĩ người ta có thể cố gắng theo đuổi một người nhưng không thể nào trông chừng một người, đúng không?”
[8]
Bùi Thời Khởi rất ưu tú. Trong quá trình trưởng thành, cậu sẽ càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng ưu tú, mối quan hệ càng ngày càng rộng, sẽ không chỉ còn là “hotboy trường Nhất Trung” nữa. Vì vậy, trong quãng đời dài đằng đẵng còn lại của cậu, cậu sẽ gặp vô số “Nguyễn Nghi”. Thi Âm không phải là Argus(1) có một trăm con mắt, làm sao trông chừng hết thảy, chẳng lẽ phải hoàn toàn bỏ mặc cuộc sống của bản thân để đi trông chừng cậu? Như thế thì quá vô nghĩa.
Bất cứ mối quan hệ nào trên thế giới này, dù là tình yêu hay tình bạn, vì cảm nhận sự ấm áp khi được yêu thương nên mới cảm thấy tốt đẹp, cần gì phải tự tìm phiền não.
“Nếu cậu ấy có thể chiến thắng cám dỗ, em sẽ rất vui. Còn nếu cậu ấy chẳng thể vững lòng thì cho dù em có trông chừng đến đâu cũng vô dụng.” Thi Âm nghĩ vậy đấy.
Đó cũng là đạo lý mà hầu như ai cũng hiểu. Nhưng:
“Em là cô gái rất tự tin… hoàn toàn khác chị.”
(1) Argus Panoptes là người khổng lồ nhiều mắt trong thần thoại Hy Lạp.
[9]
Mua đồ xong, trời đã rất muộn. Nguyên nhân là vì hai cô gái thấy nhãn hiệu yêu thích được giảm giá, hôm nay lại là chủ nhật, mười giờ trung tâm thương mại mới đóng cửa nên đã nổi hứng đi dạo đến tận khi trung tâm thương mại đóng cửa mới chịu về.
Thi Âm cũng quên béng phải mua cà phê cho Bùi Thập Thất, bèn mua lon coca ở cửa hàng 24h trước cổng khu dân cư cho có lệ, cũng coi như là đúng sở thích của cậu.
Đàn chị cùng đi mua nước tẩy trang đứng ở cạnh xe hỏi: “Cần chị chở em về trường không? Giờ này khó bắt xe lắm.”
“Không cần đâu ạ, em mượn tạm cái phòng của Tiểu Thập Thất là được.”
Đối phương nhướn mày, trêu: “Xem ra em cực kỳ tin tưởng cậu ấy nhỉ?”
“Nhà cậu ấy có hai phòng ngủ lận, hơn nữa chị em mình cũng vừa mua vật dùng hằng ngày rồi nè. Với cả mặc kệ ra sao, em vẫn tin tưởng vào nhân cách của cậu ấy.”
Đàn chị ngẫm nghĩ, bật cười: “Cũng phải, cậu ấy sẽ không làm chuyện trái đạo đức đâu. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà Nguyễn Nghi không dễ giải quyết đâu.”
Đối phương vỗ vai cô, ném cho cô ánh mắt “tự cầu nhiều phúc”.
Thi Âm: “Hả hả hả?”
Cô ngủ lại ở nhà bạn trai của mình thì liên quan gì tới Nguyễn Nghi? Đáng tiếc đối phương đã chui vào xe cùng đống chiến lợi phẩm của mình. Cô không hiểu câu cuối của đàn chị là có ý gì, nhìn đống đồ không thể mang lên một mình được, bèn đứng bên dưới nhắn Wechat cho Bùi Thời Khởi.
Thi Âm: Cậu rảnh không?
Nam sinh trả lời rất nhanh.
“Sao thế?”
Thi Âm: Tớ mua nhiều đồ quá.
Thi Âm: Nếu cậu rảnh thì xuống xách hộ tớ với.
Thi Âm: Còn nếu bận thì tớ tự lên, đi thang máy không mệt
Chữ “mệt” còn chưa gõ xong thì đầu bị cốc nhẹ, đỉnh đầu vang lên giọng nói ấm áp: “Đồ đâu?”
“… Trước cửa nhà xe.” Thi Âm cảm thấy quá đỗi thần kỳ, “Sao cậu xuống nhanh thế?”
“Nghe tiếng xe.” Nam sinh biếng nhác nói. “Mở cửa sổ ra nhìn thì thấy quả nhiên đúng là con nhóc không tuân thủ giờ giấc nhà cậu.”
“Ờ, à mà, tớ bỗng nhớ ra, hình như tớ không mua cà phê cho cậu.”
“Khỏi cần bỗng nhiên nhớ ra, tiểu gia đã sớm dự liệu rồi. Có phải cậu lại vô lương tâm mua lon coca ở trước cổng cho tớ không?”
“… Cuộc sống của cậu sẽ chẳng có niềm vui bất ngờ nào đâu!”
Bùi Thời Khởi xách đồ đi vào thang máy, trong lúc đàn chị đi cùng còn đang soạn đồ đạc thì đã nhấn đóng thang máy, đôi mắt hồ ly ngập tràn ý cười.
“Ngày mai tiết đầu tiên học lúc mười giờ đúng không?”
“Ừm.”
“Ừ, vậy là kịp ăn sáng trước khi về trường.”
“Sao cậu biết sáng mai tớ mới về trường?”
Cậu giơ đống túi trong tay: “Nếu không cậu mua vớ về nhà tớ là có ám hiệu gì?”
“… Vâng vâng vâng!”
Tuy cậu phân tích rất đúng nhưng cô lại thấy nhục nhã khó tả, lòng dâng trào cảm giác bị miệt thị…
Nhục nhã chưa được bao lâu, thang máy đã đến nơi. Nhà Bùi Thời Khởi được tu sửa lại theo ý riêng, có hai phòng ngủ, phòng ngủ phụ chưa có ai ở, chăn ga gối đệm đều mới nguyên, còn sạch sẽ hơn cả khách sạn. Hơn nữa Bùi Thập Thất là đứa bé có phẩm chất đạo đức quá cao, nghiêm túc hướng dẫn Thi Âm cách khóa trái cửa, còn đưa cho cô rất nhiều “vũ khí phòng thân”, đôi mắt ngây thơ mở to đầy chân thành và tha thiết:
“Cậu đừng căng thẳng, hãy xem ở đây như ký túc xá, trước tám giờ sáng mai tớ sẽ không làm phiền cậu, cậu cứ coi như tớ không có ở nhà.”
Tự động nhượng bộ lui quân, giữ khoảng cách nửa mét để tạo “cảm giác an toàn” cho cô, thoạt trông cực kỳ chính trực.
Thi Âm dở khóc dở cười gật đầu, ôm đống mỹ phẩm đi vào phòng.
Giường ở nhà Bùi Thập Thất rất êm, rất hợp với gu thẩm mỹ của cô, mới lên nằm mà cơn buồn ngủ đã kéo đến rồi. Không, phải nói là cách bài trí toàn bộ nhà cậu đều rất hợp với gu thẩm mỹ của cô. Thi Âm nghĩ chờ sau này có tiền thì cũng phải bài trí phòng mình vừa êm ái vừa ấm áp giống như thế này, ngồi bừa một chỗ nào đó cũng thấy như đang ngồi trên cục bông, cực kỳ thoải mái.
Thậm chí buổi tối ngủ, cô cũng mớ thấy một cánh đồng bông gòn màu hồng khổng lồ, cô đung đưa trên cây bông, chiếc xích đu treo lơ lửng lay động theo gió, lúc bay lên, chân còn kéo theo những chùm bông gòn màu hồng. Sau đó người làm vườn Bùi Thập Thất cưỡi chiếc máy gieo hạt không ngừng gieo mầm bông cho cô.
Cô ngồi trên xích đu hét to với cậu: “Cậu gieo nhanh lên, coi chừng tớ không vừa lòng đó!”
Nam sinh ngước mắt, mỉm cười:
“Cậu phiền phức quá đấy.”
????
Cái gì cơ? Tại sao một người làm vườn lại dám nói kiểu đó với cô? Quá đáng!
Cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì phía trước bỗng xuất hiện một cô gái, lại còn là Nguyễn Nghi mà hôm nay đã gặp vài lần, đang đứng trong cánh đồng bông gòn, đôi mắt ngấn nước làm nũng với người làm vườn của cô:
“Tớ sợ lắm, tớ ngủ ở đây được không? Tớ hứa sẽ không quấy rầy cậu đâu.”
“Không được.”
“Năn nỉ cậu đó.”
Không biết vì sao mà Thi Âm không xem nổi nữa, giận dữ nhảy xuống khỏi xích đu, sau đó… Sau đó cô tỉnh giấc. Cánh đồng bông gòn biến mất, trước mắt là cây đèn ngủ an vị ở trên bàn, bên ngoài loáng thoáng tiếng nài nỉ tủi hờn của con gái.
“Dầu gì chúng mình cũng là bạn từ tấm bé, tình nghĩa bao năm, mượn phòng khách cũng không được ư?”
“Tầng trên có phòng khách.”
“Tầng trên toàn con trai, cậu yên tâm để tớ một thân một mình ngủ trên đó sao? Bùi Thời Khởi, đến cả mẹ tớ cũng gọi điện nhờ vả cậu rồi, tớ chỉ ngủ ở sofa ngoài phòng khách một tối thôi, cậu có cần lạnh lùng đến thế không?”
“Tầng trên có phòng ngủ trống.”
“Bùi Thời Khởi!”
… Haiz, sao lại là đàn chị đó nữa chứ?
Thi Âm bị đánh thức, vuốt tóc, đứng dậy đi mở cửa.
“Sao thế?”
Trong phút chốc, phòng khách hoàn toàn tĩnh lặng.
Bùi Thời Khởi thấy cô nương buồn ngủ đứng ở cửa thì cơn giận đang cố đè nén từ nãy giờ hoàn toàn bộc phát:
“Mẹ nó, cậu điên à, ngủ ở đâu chẳng là ngủ, nếu không được nữa thì đi thuê khách sạn mà ngủ!”
Nguyễn Nghi khó tin, ngẩng đầu: “Bùi Thời Khởi, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, chỉ ngủ nhờ một đêm mà thôi, cậu có cần tỏ thái độ như thế không?!”
Nam sinh phớt lờ cô ta, đi tới trước mặt Thi Âm, thở dài: “Cậu bị đánh thức hả?”
“Tớ… Cơ mà các cậu sao thế?” Cô vẫn đang còn buồn ngủ và chưa được tỉnh táo.
“Cậu đừng quan tâm, vào ngủ đi, tiểu gia sẽ xử lý ổn thỏa.”
Nguyễn Nghi thấy cậu không để ý tới mình thì bật khóc tức tưởi: “Bùi Thời Khởi, cậu quá đáng lắm!”
…
Bùi Thời Khởi thật sự rất muốn đánh người.
Tóm lại, qua lời chỉ trích đầy nước mắt, cuối cùng Thi Âm cũng hiểu đại khái.
Họ họp trễ, trừ Bùi Thời Khởi là về nhà ra, tất cả mọi người đều ngủ lại văn phòng, nhưng văn phòng toàn là con trai (?) nên vị đàn chị Nguyễn Nghi này cảm thấy không an toàn, vì vậy mới muốn mượn tạm phòng ngủ nhà Bùi Thời Khởi. Bùi Thời Khởi không đồng ý, vậy là cô ta nài nỉ, nói ngủ ở phòng khách cũng được, nhưng Bùi Thời Khởi vẫn không đồng ý. Sau đó… Sau đó biến thành tình trạng hiện giờ.
Ô cmn kê. Rốt cuộc cô cũng hiểu câu cuối cùng mà đàn chị cùng đi mua nước tẩy trang nói là có ý gì.
Thi Âm nhìn Bùi Thời Khởi đang bực bội đến mức muốn sử dụng bạo lực thì vội đi lên ngăn lại: “À, hay là cậu cho người ta ngủ nhờ một đêm đi.”
“Bé Khăn Đỏ, cậu đang mơ ngủ đó hả?” Thiếu niên khó tin cốc đầu cô.
Thật ra Bùi Thời Khởi không phải là người chẳng nể nang ai, dẫu sao cũng là bạn bè từ tấm bé, bố mẹ hai nhà lại thân thiết, nếu quả thật cần thiết, cậu sẽ không lạnh lùng khước từ người ta ngủ nhờ. Nhưng cậu thấy ngủ ở văn phòng công ty hoàn toàn không có vấn đề gì, trên đó còn có phòng ngủ trống, sao lại không an toàn? Hơn nữa, ý thức lãnh địa của cậu tương đối mạnh, không thể chấp nhận người khác tùy tiện chiếm cứ không gian riêng tư của cậu, từ năm ba tuổi là bố mẹ đã phải gõ cửa phòng cậu trước khi vào rồi. Không hẳn là cậu thích sạch sẽ, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Nguyễn Nghi ngủ lại phòng ngủ hoặc phòng khách một đêm là cậu đã muốn ném hết sofa hay giường chiếu để mua cái mới rồi. Nó giống với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hơn.
“Nhưng cô ấy cứ khóc thế cũng đâu có được.” Thi Âm dụi mắt, quay đầu nhìn cô gái đang rơi lệ, “Hay thế này, cậu không cần ngủ ở phòng khách đâu, cho cậu mượn một phòng đó, được không?”
Mượn? Đó có phải là phòng của cô đâu? Tại sao tôi phải mượn cô?
Nguyễn Nghi bất giác nhìn về phía Bùi Thời Khởi bằng đôi mắt đỏ hoe.
Bùi Thập Thất hoàn toàn không muốn nhưng bạn gái đã nói thế, tất nhiên cậu không thể phản đối, bèn bực bội thở dài: “Cũng được, cậu thích ngủ thì ngủ đi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị nữa.” Giọng nữ sinh rất mềm mại, khóe môi nhoẻn cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, “Hôm nay cho cậu mượn vì tình huống bất khả kháng, hy vọng ngày mai cậu thuê khách sạn. Ngày mai mọi người còn đi học, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Nói xong, cô kéo tay Bùi Thời Khởi, đi thẳng vào phòng ngủ bên cạnh.
Cạch. Cửa đóng lại, nhẹ nhàng và tùy ý, còn có ý khinh miệt hơn cả ánh nhìn của đối phương lúc đóng cửa hồi đầu tối, bởi vì ngay cả sự để tâm và khiêu khích cũng không thèm cho đi.
Nguyễn Nghi đứng như trời trồng ngoài phòng khách, bỗng nhiên cảm thấy đất trời mù mịt.
…
“Tại tớ buồn ngủ quá chớ bộ.” Vừa vào phòng ngủ, nữ sinh lập tức buông tay Bùi Thời Khởi ra như bị điện giật, quấn chăn chặt người, chỉ để lộ ra đôi mắt, trốn trong chăn nhìn cậu, giọng nói mềm mại. “Cô ấy thân con gái con đứa lại chỉ có một mình, cứ khóc mãi thì biết bao giờ mới giải quyết xong. Hơn nữa ngày mai cậu cũng phải đi học, lằng nhằng chỉ càng hại mình hại người, cậu thấy đúng không?”
“…”
“Nói thật nha, tuy cô ấy bụng dạ khó lường, thích cậu, muốn quyến rũ cậu, nhưng cách thức của cậu sẽ chỉ làm cô ấy càng muốn chinh phục, tớ nghĩ cách thức tốt nhất để đối phương hết hy vọng là show ân ái cho người ta xem. Cậu thấy đó, vì giúp cậu mà tớ đã hy sinh bản thân, dùng chính mình làm bia đỡ đạn cho cậu, tớ vĩ đại quá phải không?”
“…”
“Dẫu sao, tóm lại, nếu cậu thấy khó chịu thì có thể bán chăn ga cho tớ, bộ chăn ga đó êm ghê, tớ không ngại đâu…”
Tiếng nói chợt dừng lại vì tầm mắt bỗng rơi vào khoảng đen ấm áp, trán cô áp vào một lồng ngực, cảm nhận rõ rệt sự chấn động nho nhỏ từ lồng ngực cậu.
“Không bán.” Giọng nói mang theo ý cười hời hợt nhưng lại cuốn hút khó tả. “Cho cậu luôn đó.”
“Không chỉ có chăn ga mà còn có bàn trà, ti vi, tủ lạnh… Tất cả đều cho cậu hết.
Căn hộ này vốn dĩ là thiết kế cho cậu mà.
Nếu cậu muốn, ngay cả chủ nhân cũng có thể cho cậu vô điều kiện.”
…
Thi Âm núp trong lồng ngực cậu, một tay níu chăn, một tay níu cổ áo cậu, ngẩng đầu lên nhìn, cơn buồn ngủ đã bay biến sạch.
“Hồi nãy cậu nói với tớ là trước tám giờ sáng mai sẽ không quấy rầy tớ, bảo tớ coi như cậu không có ở nhà.”
“Hồi nãy tớ nghĩ như vậy thật, nhưng bây giờ tớ không dằn lòng nổi.” Nam sinh chớp chớp mắt, hàng mi không che nổi ánh sáng trong đôi mắt, “Đời khi đắc ý hãy vui tràn, tớ thích cậu nhường này, tại sao lại không nói cho cậu biết?”
Thích.
Tớ thích cậu.
Tớ thích cậu nhường này.
Từ này, câu này là lần đầu tiên cậu ấy nói ra. Cậu ấy chăm chú nhìn bạn, quá đỗi nhiệt thành nhưng lại không hề có cảm giác lãng mạn như “Wow, anh này thả thính đỉnh quá” trong phim thần tượng mà lại khiến bạn hoảng hốt.
Thi Âm không biết nên nói gì, vừa bối rối vừa căng thẳng, chỉ có thể nói lời vô nghĩa theo phản xạ: “Đời khi đắc ý hãy vui tràn là dùng như thế à?”
“Cái này không quan trọng, quan trọng là tớ thích cậu, cậu muốn gì, tớ cũng có thể dâng cho cậu.”
…
Yên tĩnh trong chốc lát, cô rúc vào chăn, trán áp vào lồng ngực cậu, hỏi nhỏ: “Cậu thích tớ nhường ấy nhưng sao lại luôn phớt lờ tớ?”
“Tớ phớt lờ cậu bao giờ?”
“Hưm, lần nào tớ rủ cậu đến thư viện để tự học, cậu đều không đi; rủ cậu đến căn tin ăn cơm, cậu đều bảo không đói; rủ cậu đi tản bộ, cậu bảo không muốn.” Nữ sinh đếm ngón tay, “Cậu không mua khoai nướng cho tớ vào buổi tối, không giữ chỗ ở phòng học giúp tớ, không… Tóm lại, không thấy cậu thích tớ bao nhiêu.”
“Cậu thích những việc đó à?” Thiếu niên nghiêm túc suy tư, “Được rồi, tớ nhớ rồi.”
“Tớ chỉ, cũng không phải là thích, nhưng đó là những việc mà các nam sinh khác làm cho bạn gái của họ, tại sao cậu lại không làm theo quy chuẩn chứ?”
“Vì… tớ bận lắm.”
“Đó, thấy chưa.” Cô nhướn môi, đùa, “Trong lòng cậu, sự nghiệp vẫn quan trọng hơn tình yêu.”
Bùi Thập Thất nhướn mày, lắc đầu: “Chúng là một thứ thôi.”
“Hả?”
“Vì tớ biết Thi Âm là cô gái cực kỳ ưu tú.” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói trầm ấm, âm cuối dễ chịu, lẳng lặng rót vào tai cô.
“Tớ không muốn bị cậu bỏ lại phía sau, cho nên trước khi mọi người nhìn thấy sự xuất sắc của cậu, tớ phải đi thật nhanh, có như thế thì sau này người ta sẽ không cảm thấy Bùi Thập Thất bám váy phụ nữ.
Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi lên ngai vàng, hưởng danh xưng Nhị Thánh(2).”
… Sự lãng mạn được xây dựng chưa bao lâu đã bị sụp đổ trong thoáng chốc.
(2) Đường Cao Tông là vị vua thứ ba triều đại nhà Đường. Ông sủng ái Võ Chiêu Nghi và lập bà làm Hoàng hậu. Sau này, ông bị đột quỵ và đã giao quyền trong triều cho Võ hậu. Cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều lâm triều, tôn xưng Nhị Thánh.
Thi Âm dở khóc dở cười với linh hồn ngốc nghếch bất diệt của cậu: “Ê ê, bộ chúng ta là tổ chức tà giáo hay gì?”
Đối phương không trả lời mà nhìn thẳng vào cô, đôi mắt hồ ly phản chiếu ánh đèn, rực rỡ đầy mê hoặc, tựa như thời gian đều ngưng đọng trong đôi mắt cậu.
Ngưng đọng rất lâu, sau đó cậu chợt cúi người, mở to mắt: “Thi Âm, tớ muốn hỏi cậu một câu.”
“Cậu hỏi đi.”
“Anh hôn em được không?”
“…”
Không ngờ là câu này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Nữ sinh hơi ngạc nhiên, giật nảy mình.
“Được không?”
Thiếu niên hỏi lại lần nữa, đôi mắt nhìn cô vẫn sáng ngời và nóng bỏng, giọng nói lại e dè thận trọng, rất đường hoàng, tựa như nếu cô không đồng ý thì cậu sẽ không dám hôn cô.
Thi Âm cảm nhận được nhịp tim như trống đánh của cậu, bất giác nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu lên, níu lấy cổ áo sơ mi của cậu, chủ động trao môi hôn.
Đôi môi của thiếu nữ vẫn ngọt ngào, mắt khép hờ, nụ cười tràn khắp khuôn mặt, thậm chí trong lúc Bùi Thập Thất còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu, răng môi quyện vào nhau, hàng mi khe khẽ sượt qua khuôn mặt cậu.
Phải diễn tả cảm giác này thế nào? Không thể diễn tả.
Cậu siết chặt vòng tay, dựa vào bản năng biến nụ hôn sâu thêm.
[10]
Năm sinh nhật mười bảy tuổi, cậu bạn Bùi Thập Thất đã lén tăng thêm một điều ước.
“Nếu mỗi sớm mai thức dậy, người đầu tiên mà tớ nhìn thấy là cậu thì tớ sẽ tin trên đời này thực sự có thần linh.”
Vì vậy tớ đã tin trên đời này thực sự có thần linh.