“Đầu cậu cũng bị thương luôn rồi hả?”
Giọng nói nghi hoặc của thiếu niên vang lên, cô mới biết hóa ra mình đã vô thức bật thốt lời trong lòng.
“Vì… vì như vậy mới được tiêm thuốc tê.” Tiêm thuốc tê rồi thì sẽ không đau như bây giờ.
Nữ sinh cảm thấy suy nghĩ của mình hợp lý đấy chứ. Giống như hồi bé khi biết mình nóng sốt chưa nghiêm trọng đến mức phải truyền dịch, cô sẽ cảm thấy mất mát, nghĩ rằng bệnh thế này chẳng được lợi lộc gì, bố sẽ không cho mình nằm trên giường vừa ăn bánh sừng trâu vừa xem hoạt hình, nhưng khi đã lớn, cô dần hiểu được dùng sức khỏe để đổi lấy sự hưởng thụ là không đáng. Vì vậy, cô dần dần không thích bánh sừng trâu nữa.
Con người sẽ thay đổi.
Hồi bé, mỗi lần cảm cúm là sẽ làm nũng trong lòng mẹ: “Mẹ ơi, con khó chịu lắm, con không đi học nổi đâu.”
Lớn lên, dẫu bị viêm họng khó chịu vô cùng nhưng vẫn mỉm cười viết lên mẩu giấy ghi chú: Mẹ ơi, con không sao, mai sẽ khỏi thôi.
Bởi vì ai cũng nói với Thi Âm: Bây giờ bố cháu không còn nữa, một mình mẹ cháu chăm nom hai đứa trẻ vất vả lắm, cháu phải lớn mau lên.
Lớn mau lên. Lớn mau lên.
Quãng thời gian được làm trẻ con của Thi Âm rất ngắn, bây giờ nhớ lại, giống như chỉ thoắt cái đã trôi qua. Ngay cả người bố mà cô hằng nhớ thương cũng chỉ còn lại là một tấm lưng đơn bạc, chỉ khi nhìn ảnh, cô mới có thể nhớ ra dáng hình của bố.
“Chị mạnh tay quá hả?” Chị bác sĩ giật thót trước giọng nói và gương mặt bi thương của cô gái, luống cuống dời tay: “Đau lắm hả? Đau lắm luôn hả?”
“Không ạ, chị cứ sát trùng đi, tại thần kinh của em nhạy hơn người bình thường thôi.”
“Vậy thì tốt quá.” Đối phương thở phào nhẹ nhõm.
“Chị có phải là bác sĩ thật không đấy?”
“Hả?”
Thiếu niên khoanh tay đứng dựa vào tường nhướn mày, ánh mắt hiện rõ nỗi ngờ vực: “Sao em chưa từng thấy chị ở phòng y tế? Chị trà trộn vào đây đấy à?”
“Gì chứ!” Chị bác sĩ tức giận kéo tấm thẻ trước ngực mình ra: “Chị đã thực tập hai tháng rồi, cuối tuần này sẽ được chuyển lên chính thức.”
“Lần đầu tiên em thấy bác sĩ còn bối rối hơn cả bệnh nhân đấy, rốt cuộc tiêu chuẩn tuyển dụng của nhà trường là gì vậy?”
“Nè! Học sinh thời nay sao thế không biết…”
“Bây giờ chị muốn cãi nhau với em chứ không phải là ưu tiên xử lý vết thương cho bệnh nhân, đạo đức cơ bản nhất của bác sĩ bị chị bỏ ở đâu rồi?” Thiếu niên nhướn mày, giọng nói rất lạnh lùng: “Chị không thấy cậu ấy đau muốn chết hả?”
…
Nữ sinh lau nước mắt sinh lý đã chảy ra khi miếng bông gòn chạm vào vết thương, khoát tay với chị bác sĩ đang áy náy:
“Không sao ạ không sao ạ, vì em sợ đau nên tuyến lệ cũng phát triển quá mức thôi.”
Nếu hỏi ưu điểm lớn nhất của Thi Âm thì đó là cô rất biết thông cảm cho người khác. Mua quần áo trên mạng, cô tự đo số đo của mình, tự tìm mẫu mã, nếu không có vấn đề nào đặc biệt quan trọng thì cô sẽ không phiền shop tư vấn; đi mua sắm hay ăn uống thì cũng tự mình làm hết những gì mà mình có thể làm chứ không làm phiền nhân viên; nếu người ta thất hẹn với cô vì nguyên nhân bất khả kháng và xin lỗi cô, cô sẽ dịu dàng nói không sao rồi bảo người đó mau làm việc của mình đi. Chỉ cần đối phương không có ác ý thì cô sẵn sàng bỏ qua những sự cố không may, cũng chủ động tìm bậc thang cho họ đi xuống.
Theo trên mạng nói thì đây điển hình là tính cách thánh mẫu.
“Nhưng tớ không nghĩ vậy.” Trên đường trở về sân vận động, nữ sinh huơ cánh tay quấn băng: “Tớ không lo lắng vì rắc rối của người khác, không sợ đắc tội với người khác, không lấy làm vui mừng với niềm vui của người khác, cậu có thấy như vậy là thánh mẫu không?”
Thiếu niên uể oải ngậm miếng sô-cô-la: “Đừng đổ lỗi cho tính cách, là do não cậu có vấn đề đấy.”
“… Sao lần nào tớ bị lộ khuyết điểm, cậu đều bảo là do não thế?”
“Đại não là bộ phận cao cấp nhất của hệ thần kinh, điều khiển toàn bộ hoạt động của con người. Việc cậu phản bội tớ hay sự không chuyên nghiệp của bác sĩ thực tập đều là vì não không tốt.”
“Tớ phản bội cậu bao giờ?”
Đối phương “a” lên, bày ra bộ mặt “nói với cậu chỉ phí nước bọt”.
“… Dẫu thế nào, kết quả vẫn rất tuyệt ha! Các cậu giành được giải nhất, chị bác sĩ nói vết thương của tớ không nghiêm trọng như bề ngoài, sẽ không để lại sẹo. Nếu nghĩ theo hướng đó, thật ra mọi chuyện đều rất vui.”
“Cậu toàn vui vì mấy thứ tầm xàm đâu đâu.”
“Ơ… Cậu không thấy may mắn hả?”
“Tớ không lạc quan như cậu.”
“Tớ không lạc quan.” Nữ sinh nhoẻn môi cười, lúc đi qua bóng râm, đôi mắt hạnh nhuốm ánh nắng rực rỡ: “Ở rất nhiều thời điểm, vì quá bi quan nên con người ta mới cảm thấy mình may mắn.”
Cô đạp lên chiếc lá rụng dưới đất: “Trước khi các cậu thi đấu, tớ nghĩ không đứng hạng chót là đã không tệ; lúc ngã xuống, tớ nghĩ có khi mình bị gãy xương mất; nhìn vết thương trên tay, tớ chắc chắn nó sẽ để lại sẹo; chị bác sĩ luống cuống tay chân, tớ cho rằng chị ấy sẽ không xử lý được. Nhưng rốt cuộc, toàn bộ những chuyện đó đều không xảy ra, kết quả tốt hơn dự đoán ban đầu, vậy nên tớ rất vui.”
Bùi Thởi Khởi giật mình, cậu đưa mắt nhìn thiếu nữ chăm chú giẫm lá ở bên cạnh, bởi vì vết thương quá dài nên phải quấn băng làm nó có vẻ nghiêm trọng. Cô bước rất nhẹ, như cảm nhận được ánh mắt cậu, cô ngẩng đầu cười với cậu, mặt mày cong cong, khóe môi vương vít nụ cười trong sáng. Là dáng vẻ thực sự thấy mình may mắn.
Trong cuộc đời dài mười bảy năm của Bùi Thời Khởi, cậu đã chứng kiến những việc, tiếp xúc những người mà hầu hết bạn bè đồng trang lứa chưa gặp phải. Có người khỏe mạnh vui tươi, có người bi quan ủ rũ, có người sống theo lý trí, có người thiên về tình cảm. Thậm chí vì là diễn viên nên mẹ cậu đóng những bộ phim còn phóng đại hơn cả đời thật, cho nên từ khi rất bé, cậu đã chứng kiến đủ loại cực đoan ở đoàn phim, vì vậy mỗi khi bạn bè xung quanh nói “Sao nó lại nghĩ như vậy được nhỉ? Nó điên hả?” về một sự kiện nào đó, cậu lại cảm thấy bình thường.
Nhưng cậu chưa từng gặp ai như Thi Âm. Sự kiên cường, bi quan hay mâu thuẫn, mỗi một tâm trạng phát ra từ con người cô đều vô cùng cực đoan.
“Có phải cậu thấy tớ kỳ lạ lắm đúng không?” Nữ sinh chớp mắt, “Thật ra tớ cũng thấy mình rất kỳ lạ.”
Mỗi khi sắp làm chuyện lớn, luôn tự nhủ mình: Mặc kệ mình cố gắng ra sao, mình cũng sẽ thất bại. Nếu kết quả tốt, hơn cả niềm vui là nỗi bất an, sợ rằng càng nhận được nhiều thì sau này sẽ bị mất càng nhiều. Nếu kết quả xấu, sẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng: Đó, thấy chưa, biết ngay mà.
Song, kỳ lạ nhất là cô như mắc phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho dù tin chắc chuyện sẽ hỏng bét nhưng vẫn cố gắng hết sức chống lại thực tế, giống như một người vừa lạc quan vừa biết phấn đấu.
Nếu người khác nhìn thấy những “chuyển động” trong lòng cô, ắt hẳn đều cho rằng cô mắc bệnh tâm lý.
“Đừng có trưng bộ mặt đó ra.”
Trán đột nhiên bị vỗ một cái, Thi Âm ôm trán ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của thiếu niên: “Con nít con nôi mới có mười bảy tuổi mà bày đặt tang với chả thương, bà cô của tớ còn yêu đời hơn cậu đấy.”
“Cậu cũng là con nít con nôi mười bảy tuổi đó.”
“Đừng có mà đánh đồng nhá, tuổi tinh thần của tiểu gia ta lớn hơn nhà ngươi nhiều.”
Nữ sinh phát ra âm thanh chế nhạo: “Hứ… Ui cha.” Nửa câu sau còn chưa kịp nói thì trán lại bị vỗ cái chách:
“Tiểu Thi Âm, dạy nhà ngươi một chân lý nè, đừng thừa lúc trẫm nổi lòng từ bi mà khiêu khích quyền uy của trẫm.”
Trẫm trẫm trẫm con khỉ khô, vị thiên tài này bị úng não à?
Thi Âm định trừng mắt thì bỗng thấy một bóng hình quen thuộc, cách đó không xa trước dãy phòng học có một nhóm người bao gồm giáo viên, phụ huynh, còn người đứng ở giữa mặc đồng phục là Dương Liễu Đình.
Nhìn thấy cô, toàn thân đối phương bất chợt co rúm lại, dời tầm mắt như bị điện giật, nấp sau lưng mẹ.
Cô nhìn thoáng qua, cô ta hoàn toàn mất dáng vẻ hung hăng chiều hôm ấy mà giờ đây đang khom thấp lưng, vô cùng sợ hãi.
…
Trán lại bị vỗ, giọng nói của thiếu niên vang trên đỉnh đầu: “Đang nói với cậu đó, có nghe không hả?”
Nữ sinh ôm trán, hiếm khi không phản bác như mọi lần mà thoáng im lặng rồi hỏi một vấn đề khó hiểu:
“Bùi Thời Khởi, cậu có tin trên đời này có quy luật nhân quả không?”
Bùi Thời Khởi không biết vì sao vị cô nương đây lại hỏi vấn đề tâm linh này nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cậu vẫn nhíu mày trả lời:
“… Tin, ở một khía cạnh nào đó, nhân quả cũng là một lực cân bằng.”
“Vậy cậu có tin trên đời này có thần linh không?”
“Không, hoàn toàn không.”
“Tớ nghĩ có khi là có thật đấy. Bất kể cậu làm gì, thần linh luôn dõi theo cậu, lẳng lặng quan sát cậu, sau đó lần lượt giáng trừng phạt cảnh cáo cậu. Đừng mang tâm lý hên xui, bất kể việc xấu nào cũng sẽ bị báo ứng.”
“Cậu đang thảo luận triết học với tớ đấy à?” Nam sinh nhướn mày, giọng nói biếng nhác: “Cho dù có thần linh thật thì chưa chắc đã mơ hồ như cậu nghĩ. Cậu từng nghe giả thuyết vũ trụ mười một chiều chưa? Giống như kiến là sinh vật hai chiều, thế giới trong mắt nó là một mặt phẳng thì con người là sinh vật ba chiều, ở trên còn có rất nhiều chiều mà chúng ta không thể cảm nhận.”
“Cho nên?”
“Cho nên cái mà cậu gọi là thần linh có thể hô mưa gọi gió có lẽ chỉ là một loài sinh vật sống ở không gian năm sáu bảy tám chiều mà thôi, giống như chúng ta có quyền sinh sát với một con kiến thì họ cũng không quan tâm tới lợi ích của sinh vật cấp thấp sống trong không gian ba chiều.” Cậu vươn tay lên bầu trời, “Hồi bé tớ từng suy nghĩ một vấn đề suốt hai năm nhưng không tìm ra lời giải, đó là tận cùng của “vô tận” là gì, tại sao lại có “vô tận”, các nhà khoa học nói vũ trụ là vô tận nhưng cho tới nay tớ vẫn chưa hiểu rõ vô tận là trạng thái như thế nào. Nhưng có lẽ với sinh vật ở không gian năm sáu bảy tám chiều mà nói, vấn đề này đơn giản như một cộng một bằng hai. Sở dĩ tớ nghĩ không ra là vì tớ đã bị đóng khung trong hệ tọa độ ba chiều.”
“Vì thế, cậu cũng vậy.” Thiếu niên nhoẻn môi cười, trước ánh mắt thảng thốt của nữ sinh, cậu lại búng trán cô:
“Tiểu Thi Âm, chẳng qua cậu chỉ bị đóng khung ở một hệ tọa độ cố định mà thôi. Nhảy ra khỏi hệ tọa độ của mình là việc cực kỳ khó khăn, e rằng giỏi như tớ cũng không làm được.
Nếu một ngày nào đó cậu làm được, đừng quên báo cho tớ biết. Tớ sẽ miễn cưỡng thừa nhận cậu thông minh hơn tớ.”