Bùi Thời Khởi.
Ninh Từ.
Cái tên thứ ba là Thi Âm.
Nói xúi quẩy thì nó hơi giống “hồi quang phản chiếu”.
Lão Dương là một giáo viên chủ nhiệm rất ân cần, tuy không nói trước cả lớp nhưng luôn đối xử với cô thái độ “người chết đã yên nghỉ, người sống nén bi thương”, mỗi lần cô lên văn phòng giáo viên để nộp bài tập, thầy đều vỗ vai cô, nói mong cô điều chỉnh tâm trạng. Thi Âm không thể nói với người ngoài là quan hệ của cô với bà ngoại tương đối lạnh nhạt, chỉ có thể gật đầu thưa vâng.
Đồng thời, thật hiếm hoi khi Lão Dương đứng cùng chiến tuyến với Bùi Thời Khởi. Không biết người này đã tưởng tượng ra tình tiết hoa lỗ băng(1) gì mà trong một thời gian dài vô cùng chú ý tới lời hay ý đẹp ở xung quanh mình. Mỗi lần Quý Uy nói “Phiền muốn chết” hoặc Hứa Tập An ngồi ở bàn trên than thở “Chán chết đi được” đều sẽ bị cậu ném quyển sách giáo khoa vào đầu.
Hứa Tập An ôm đầu, không thèm gọi “ca” nữa: “Bùi Thời Khởi mày điên hả?!”
Thiếu niên liếc mắt nhìn Thi Âm đang lấy nước ngoài hành lang, ngữ điệu biếng nhác: “Con rùa nhà tao mới chết, trước khi tao hồi phục tâm lý, nếu để tao nghe chữ chết là tao đánh.”
… Mẹ nó đây chính là ngôn luận ngục tù ôi ngục tù ngôn luận!
Càng khiến người ta dở khóc dở cười là mấy tuần sau, môn Ngữ văn học tới bài “Thanh thanh mạn” của Lý Thanh Chiếu.
Mỗi lần Thi Âm nhìn ra ngoài cửa sổ học thuộc lòng “Cảm cảm thương thương nhớ nhớ. Thời tiết ấm lên lại rét. Càng thêm khó ở.”(2) trong giờ tự học sáng thì bên trái sẽ đột ngột thòi ra cái tay. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có quả trứng kẹo.
“Ăn hông?” Nam sinh nhướn mày mấy cái liên tục.
Trong mắt Bùi Thời Khởi, tâm trạng tốt hay xấu đều có thể dùng câu “Muốn ăn cái gì không?” để xác định, hơn nữa, trên quả trứng còn dán cái nhãn: trẻ con không vui thì không được ăn. Cậu trẻ con cho rằng Thi Âm cũng sẽ trẻ con tin vào cái nhãn trẻ con ấy.
Cuối cùng, Thi Âm không chịu nổi nữa mà nói sự thật cho cậu biết: “Tớ không thân thiết với bà ngoại lắm, hồi bé ở nhà ngoại tớ còn bị bà ngoại bạo hành, lúc chạy trốn còn suýt rơi xuống núi, tới bây giờ bắp chân vẫn còn sẹo. Cho nên, nói hơi bất kính là tuy tớ buồn vì bà ngoại qua đời thật nhưng không phải là quá buồn, cậu hiểu chứ?”
Thiếu niên quan sát cô: “Ờ, hiểu.”
Sau đó, trong lòng cậu, Thi Âm từ “hoa lỗ băng” biến thành “cải thìa”(3). Mồ côi cha khi tuổi đời còn quá nhỏ, bị mẹ đối xử bất công, thuở bé còn bị trưởng bối bạo hành, đích thị là cô bé Lọ Lem phiên bản đời thực. Tội nghiệp ghê.
Từ nhỏ đã được sống hạnh phúc êm ấm nên đối với bất cứ bạn bè đồng trang lứa nào có hoàn cảnh bi thảm, Bùi Thời Khởi đều mang lòng thương xót theo tiêu chuẩn chủ nghĩa nhân đạo, huống chi người đó lại là Thi Âm.
(1) Hoa lỗ băng: Trong bộ phim Đài Loan “Hoa lỗ băng” kể về gia đình ở một thôn quên nọ được sản xuất năm 1989, hoa lỗ băng tượng trưng cho người mẹ. Ngoài ra, vì hoa lỗ băng nở vào tháng 5 – tháng có Ngày của Mẹ, nên người dân Đài Loan còn gọi hoa này bằng cái tên “Hoa mẫu thân”.
(2) Đây là ba câu thơ nằm trong bài thơ “Thanh thanh mạn” của Lý Thanh Chiếu do Nguyễn Xuân Tảo dịch.
(3) Cải thìa: là biệt danh của nữ chính trong bộ phim “Dương Nãi Vũ và Cải thìa”, kể về cuộc sống vất vả của nữ chính và chuyện tình gian truân của nam nữ chính.
Tóm lại, ở lần nhận được quả trứng kẹo thứ ba mươi hai, Thi Âm đã từ bỏ ý định tẩy trắng cho mình trước mặt Bùi đại thiếu gia vì dẫu sao hiểu lầm đó vẫn mang lại điểm tốt, ít nhất là sau sự việc này, lúc cô hỏi bài tập Hóa học, Vật lý thì Bùi Thời Khởi không còn xoa thái dương biếng nhác cười nhạo cô: “Bé Khăn Đỏ, đầu cậu dùng để chứa xốp hả? Có biết lực ma sát không? Sao, bộ cậu tưởng bề mặt mà chiếc xe chuyển động về phía trước là động cơ hả? Cậu bị ngu hay gì?”, mà là sau khi giải thích xong sẽ nhướn mày hỏi: “Hiểu không? Có cần ông giảng lại không?” hoặc vô cùng tự nhiên lật qua trang khác: “Bài tiếp theo.”, sau đó Thi Âm hoàn toàn không ngại ngần gì mà tiếp tục làm phiền hoàng tử khối tự nhiên.
À, không đúng, bây giờ Bùi Thời Khởi không còn là Hoàng tử khối tự nhiên nữa rồi. Trong học kỳ này, đã ba lần thi liên tiếp cậu giành được hạng nhất toàn khối, biến thành học thần danh xứng với thực trong mắt mọi người, chẳng những thế mà còn là học thần không cần học hành, nhắm mắt cũng có thể thi hạng nhất khiến người ta tức chết.
Cậu và cô bạn cùng bàn Ninh Từ là sự đối lập rõ rệt.
Ninh Từ cũng là học bá(4), tuy bảng xếp hạng toàn khối thay đổi liên tục nhưng ít nhất là cô ấy vẫn luôn xếp hạng hai điểm Tổ hợp Khoa học tự nhiên của Nhất Trung.
(4) Học bá: nghĩa là học giỏi.
Bùi Thời Khởi hơn Ninh Từ mười điểm, Ninh Từ hơn người thứ ba mười điểm. Mỗi lần Nhất Trung công bố thành tích, số điểm ở ba hàng đầu tiên chênh lệch đều nhau một cách thần kỳ. Nhưng theo tin tình báo nội bộ của học sinh lớp thử nghiệm, trạng thái học tập của học thần và học bá sẽ là như vầy:
Bùi Thời Khởi đọc truyện tranh, Ninh Từ học bài.
Bùi Thời Khởi chơi bóng rổ, Ninh Từ làm bài.
Bùi Thời Khởi ngủ trưa, Ninh Từ soạn bài.
Bùi Thời Khởi đánh cờ ca rô, Ninh Từ giải đề.
…
Nói tóm lại, Ninh Từ đứng hạng hai là nhờ vào cố gắng, điều này có thể hiểu được, dù sao số học sinh chăm chỉ hơn cô ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn Bùi Thời Khởi thi được hạng nhất thì vượt tầm hiểu biết, là hiện tượng bất thường không thể lý giải bằng khoa học. Thậm chí mỗi lần sinh hoạt lớp trao đổi kinh nghiệm học tập, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng tự động quên người đứng đầu toàn khối Bùi Thời Khởi, bởi vì: “Nhìn sao cũng thấy trò ấy không có kinh nghiệm học tập.”
Thi Âm cũng thắc mắc và từng hỏi cậu, Bùi đại gia vô cùng khảng khái chia sẻ phương pháp lội ngược dòng trong “cuộc thi chạy giữa rùa và thỏ” của mình, nhưng sau khi nghe xong, nữ sinh tự động bỏ qua.
Không phải Bùi Thời Khởi không học hành gì, chẳng qua là đầu óc của cậu quá siêu, hiệu suất quá cao mà thôi. Quy trình nắm vững kiến thức của người bình thường là: thu nạp lý thuyết và công thức căn bản, làm bài tập vận dụng để củng cố, giải đề thi để hoàn toàn nắm vững; còn cậu thì rất đơn giản, hai bước sau hoàn toàn không cần thiết. Tương tự như công thức toán học, ngữ pháp Tiếng Anh yêu cầu phải nhớ rõ cấu trúc câu, cậu hoàn toàn có thể ứng dụng phương pháp học toán vào Tiếng Anh.
Với cái đầu đó, thi không được hạng nhất mới là trời đất bất dung.
Nhưng trên thực tế, trừ năng lực học tập trái đạo trời của hotboy thì quần chúng ăn dưa càng quan tâm về vấn đề tình cảm của hotboy hơn cả. Trong một đống tin đồn ở Nhất Trung, tin khiến người ta bàn tán say sưa nhất là chuyện tình tay ba đình đám của khối mười một.
Bản phổ biến nhất là như này: Hotboy được bạn bàn trên và bạn cùng bàn theo đuổi, bạn bàn trên là hoa khôi của trường đạt điểm tối đa về ngoại hình, bạn cùng bàn là học bá có trình độ học vấn tương xứng, một bên là hồng nhan, một bên là tri kỷ, độ hấp dẫn là ngang nhau. Hoa khôi và học bá vốn là đôi bạn thân, nhưng bây giờ vì cùng yêu một người mà gần như trở mặt nhau, hotboy bị cuốn vào vòng nước xoáy, lắc lư qua lại, không biết chọn ai. Tóm lại, hằng ngày, hai bàn cuối ở tổ tư của lớp mười một thử nghiệm là hiện trường cung đấu.
Nghe Giang Diệu kể xong, Thi Âm nâng cặp mắt kính lên: “Sao tớ thấy bực mình thế nhỉ?”
“Bực là bình thường, tớ không phải người trong cuộc mà còn giận tím người đây này, đúng là bịa đặt!”
“Chính xác! Trình độ văn hóa tương xứng là cái gì chứ, chẳng lẽ trình độ văn hóa của tớ tệ lắm ư?”
Giang Diệu cạn lời: “Ê ê, hình như trọng điểm của cậu hơi sai.”
Nữ sinh ngước mắt, mỉm cười: “Làm gì có trọng điểm. Chỉ là lời đồn đãi thôi, chờ có chuyện khác thì họ sẽ quên ngay ấy mà, cậu rảnh thì lo nghe ngóng thể lệ trại hè chiêu sinh năm nay kia kìa.”
“Bộ cậu không thấy lạ à?”
“Lạ gì?”
“Thì Ninh Từ ấy. Bình thường Bùi Thời Khởi và Ninh Từ có liên quan chút nào không? Tự dưng ở đâu ra lắc lư qua lại, không biết chọn ai? Tớ đoán chính Ninh Từ là người tung tin đồn này.”
“Đừng nói lung tung.”
“Tớ không nói lung tung. Tiết Thể dục hôm thứ tư cậu đi đổi sách nên mới không biết, mỗi lần ai trêu ghẹo Bùi Thời Khởi với nó là một cặp thì nó lập tức đỏ mặt, tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ lắm, tớ nhìn mà tớ tức á, sau đó tức quá nên tớ đã nói một câu.” Cô nàng hơi chột dạ.
“Cậu nói gì?”
“Tớ nói Bùi Thời Khởi thích Thi Âm mà, sao lại chuyển thành Ninh Từ thế, kéo người vô tội vô sẽ khiến Ninh Từ không vui, Bùi Thời Khởi cũng sẽ nổi giận…”
Thi Âm thở dài.
“Nhưng! Nhưng cậu biết cái gì làm tớ tức điên không? Tớ nói xong, Ninh Từ lại làm như ngạc nhiên lắm, nói: ‘Bùi Thời Khởi và Thi Âm hẹn hò á, hồi nào thế?’. Cậu có thấy con quễ đó cực-kỳ-nực-cười không?!”
“Có khi là cậu ấy ngạc nhiên thật.”
“Thi Âm!” Giang Diệu tức muốn chết: “Rốt cuộc cậu ở phe nào vậy, sao cứ nói đỡ cho nó thế?!”
Nữ sinh cười bất đắc dĩ: “Mặc kệ là cậu ấy cố ý hay vô tình, cậu ấy đều không phạm pháp, thậm chí cũng không nói dối, không phải sao? Hơn nữa, nghệ sĩ còn mua hotsearch để tuyên truyền nữa là, như Hoắc Dịch Lâm nhà cậu đó, cũng lăng xê couple đấy thôi.”
“Hoắc Dịch Lâm không mua hotsearch! Là studio của ảnh lén mua!”
“Ừ ừ, tóm lại là bọn mình đừng thảo luận vấn đề này nữa. Trường đại học P công bố thể lệ trại hè chiêu sinh rồi đó, cậu có đi không?”
“… Tớ muốn đi nhưng sợ không đậu. Đại học K có khả năng hơn không? Còn cậu thì sao, có đi không? Tháng trước cậu thi đứng hạng ba, chỉ thấp hơn Ninh Từ hai điểm thôi, mẹ nó cứ nhắc tới con đó là… Túm quần là chắc cậu có hy vọng đó.”
“Tớ không đi.”
“Úi úi úi, sao vậy?”
“Không có ngành tớ thích.” Thi Âm giẫm tiếng chuông bước vào lớp, “Tớ muốn tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học.”
“Ờ… Phải rồi, Bùi Thời Khởi có đăng ký tuyển thẳng không? Nếu cậu ấy đăng ký thì tớ rớt chắc.”
“Cậu ấy không đăng ký, thậm chí cậu ấy còn chả muốn thi đại học kia kìa.”
“Hở, tại sao?”
“Không biết, hình như là vì chuyên ngành học hay sao ấy.”
Cô lắc đầu đi vào phòng học, nhưng lúc bước vô cửa, vì quá chen chúc nên bị người bên trái bất cẩn đụng trúng. Nữ sinh đó cuống quýt ngẩng đầu:
“Xin lỗi nhá, tớ không cố ý.” Thấy là cô, nữ sinh đó chợt ngẩn người, sau đó cười nói: “Làm tớ sợ muốn chết, Thi Âm, cậu không sao chứ?”
Thi Âm lắc đầu, giọng nói rất hòa nhã: “Không sao.”
“May quá, đúng rồi, kỳ thi lần này cậu thi tốt quá, bỗng nhiên tớ thấy áp lực ghê.”
“Vậy cố lên nha. Với cả tớ chỉ ăn may thôi, còn cậu thì thành tích luôn ổn định mà.”
“Haiz, vì tớ chỉ biết cắm đầu học thôi mà. Cậu am hiểu nhiều thứ, còn tớ chỉ biết mỗi học.”
Biểu cảm của nữ sinh rất phong phú, lúc nói mình chỉ biết học còn vừa cười vừa chớp mắt khiến người ta không biết là đang nói đùa hay thực sự cảm thấy bản thân kém cỏi.
Thi Âm nhìn cô ấy, mỉm cười, không nói gì nữa, đi lướt qua cô ấy.
***
Ở học kỳ này, vì đã xác định trường đại học và chuyên ngành muốn thi nên Thi Âm càng cố gắng học tập. Cô rút khỏi câu lạc bộ phát thanh, từ chức đội trưởng dàn nhạc, thậm chí còn từ chối toàn bộ hoạt động đoàn trường dù cô Bí thư đoàn trường rất thân với cô đang mang thai. Nếu hỏi cô còn tiếp tục làm công việc gì thì có lẽ chỉ còn chức cán bộ môn Thể dục hoang đường mà thôi.
Cô cố gắng duy trì cuộc sống của mình sao cho ổn định, vừa không bị mọi người lãng quên vừa không quá mức nổi bật, chỉ mong có thể an ổn thi đậu trường đại học mà mình ao ước là được.
Nhưng trước mắt xem ra rất khó, bởi vì cuộc sống có biến số.
Nếu bản thân là một vương quốc, trong đời mỗi người sẽ gặp rất nhiều kẻ xâm lăng, cho dù bạn giữ nguyên hiện trạng thì chúng cũng sẽ chầm chậm cắn nuốt vầng sáng của bạn, huống chi bạn còn chủ động buông giáp.
Đối với Thi Âm vào lúc này, kẻ xâm lăng chính là Ninh Từ.
So với Thi Âm, ngoại hình của Ninh Từ dễ dung nhập vào quần thể hơn, khi cười, đôi mắt cong lên thành vành trăng khuyết và gương mặt vô hại của cô ấy chiếm được cảm tình của rất nhiều người, bất kể đồng giới hay khác giới. Tựa như cô ấy nói, Thi Âm am hiểu nhiều thứ, rất nổi bật ở nhiều phương diện, còn cô ấy chỉ biết học. Nếu Thi Âm cao xa diệu vợi khiến người ta khó chạm tới thì sự xuất sắc của cô ấy là vừa phải và thân cận, vừa khéo nằm trong mức độ được quý mến nhất. Hơn nữa cô ấy lại thông minh. Từ “học sinh mới chuyển trường” đến “chuyên gia về nhì đơn thuần đáng yêu”, thời gian mà cô ấy dùng để làm được điều đó còn chưa tới nửa học kỳ.
Thi Âm đều làm như không thấy. Cô hơi mông lung, đồng thời cũng ngộ ra điều gì đó. Lúc nãy nghe Giang Diệu nói xấu, cô nghĩ phải chăng mình cũng từng đáng ghét như thế trong mắt của cô bạn từng thân? Những tranh đấu thời trẻ dại bất chợt hiện lên trong đầu.
Nữ sinh đè lên quyển sách toán, khe khẽ thở dài, tầm mắt rời vào quẻ xăm trong hộp bút.
Chủ nhật tuần trước, bà nội đi chùa cầu an đã xin xăm cho cô. Bà nội rút được quẻ xăm thượng thượng, nội dung ghi trên quẻ vô cùng tốt. Bà nội cực kỳ vui mừng, tối đó đã nấu một bàn ăn hoành tráng. Nhưng chẳng biết tại sao, lòng cô lại dấy lên nỗi bất an. Sự bất an này rất kỳ lạ, giống như sẽ có một con sóng lớn ập tới nhưng chẳng biết đến từ đâu, giống như chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Nữ sinh đang định dời tầm mắt để tiếp tục làm bài thì chợt phát hiện ra có gì đó không đúng. Trong hộp bút, một chiếc ruột bút máy bị chảy mực, nhuộm đen một góc hộp, chôn vùi hoàn toàn nội dung ghi trên quẻ. Tất cả đều đen ngòm.
Tim bỗng nhói đau, hô hấp không thông, sau đó là nỗi mơ hồ kéo dài suốt ba phút.
Cảm giác này quá quen thuộc.
Ngày bố bị tai nạn máy bay, cô cũng mơ hồ như thế này.