• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sa Tất nhiên không phải Thi Âm đang hẹn hò với Bùi Thời Khởi, nhưng đúng là đã mười mấy phút trôi qua, cô vẫn chưa gửi được tài liệu. Máy tính của Bùi Thời Khởi không có lỗ cắm khớp với USB của Thi Âm nhưng tài liệu mà Thi Âm cần gửi cho mẹ chỉ nằm trong USB nên cậu phải tìm dây nối dài USB. Về phần Thi Âm, cô rảnh rỗi nên ngồi trên ghế quan sát phòng cậu.

Phòng của Bùi Thời Khởi rất đơn giản với màu ghi nhạt là màu chủ đạo, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của cậu.

“Không ngờ cậu lại thích phong cách này.”

Thiếu niên vừa lục tìm ngăn tủ vừa hờ hững hỏi lại: “Chứ cậu nghĩ là phong cách gì?”

“Tớ nghĩ… phải rất hoa lệ.” Thi Âm tưởng tượng: “Ví dụ như giường kingsize, thảm nhung, lò sưởi âm tường, cửa sổ sát đất, vách tường khắc hoa…”

“Thi Âm, cậu đang lợi dụng cơ hội để mắng tớ đó hả?”

“Không có, tớ nghĩ vậy thật đó. Thậm chí tớ còn nghĩ cậu có cái tủ giày âm tường to đến mức choáng hết cả bức tường như trong phim nữa cơ.”

“Tại sao tớ phải cần cái tủ giày to thế?”

“Cậu có nhiều giày mà.” Nữ sinh bất cẩn móc mỉa: “Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không mang trùng giày ngày nào, phải tủ to mới chứa hết chứ.”

Nói thế cũng không sai, Bùi Thời Khởi có nhiều giày đến mức Thi Âm đã nghĩ cậu không cần phải giặt giày vì mỗi ngày mang một đôi.

Nhưng mà…

Thiếu niên nhíu mày: “Xem ra cậu để ý tới tớ quá nhỉ, đến cả tớ mang giày gì cũng biết.”

“Đó là vì, ờ, là vì…” Nữ sinh ngập ngừng hồi lâu vẫn không nghĩ ra lý do, ngẩng đầu lên thấy cậu nhếch môi cười vui vẻ thì mới biết mình bị trêu, cô ném một viên kẹo qua: “Cậu phiền ghê.”

Đối phương khẽ nghiêng người, dễ dàng tránh thoát vật không có tính công kích đó, không so đo mà đưa dây nối dài cho cô: “Nè, thử cắm cái này được không.”

Thi Âm cắm vào, phát hiện sử dụng được, vậy là thuận thế bỏ qua vấn đề này, xoay người dùng máy tính để gửi tài liệu.

“Xài được không?”

“Được, đang gửi rồi nè.”

Chỉ là một tệp tài liệu ngắn, chưa tới hai phút đã gửi xong. Nữ sinh cất USB và máy tính, đứng lên: “Xong rồi, tụi mình xuống thôi.”

“Ừm hứm.”

“… Sao đứng im đó?”

“Tớ giúp cậu tìm đồ lâu quá, giờ mệt muốn chết.”

“Nhưng mà còn chưa chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu xong, cậu không xuống phụ một tay à?”

“Không.” Thiếu niên biếng nhác nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, “Để tụi nó tự làm.”

“… Nhỡ họ không làm được thì sao?”

“Thì order thức ăn ngoài thôi.” Ngữ điệu của cậu vừa cao ngạo vừa biếng nhác: “Cậu cứ order thoải mái, bao nhiêu tiền tiểu gia cũng trả nổi.”

“…” Nữ sinh nhìn chằm chằm vẻ mặt hiển nhiên của cậu gần một phút, cuối cùng bại trận, lựa chọn từ bỏ. “Thôi bỏ đi, người như cậu vốn không biết hưởng thụ thú vui cuộc sống.”

“Cậu biết là đủ rồi.”

“Cậu nói gì cơ? Tớ không nghe rõ.”

“Không có gì.” Cậu uể oải mở mắt: “Khen cậu hăng hái giúp đỡ người khác, hành hiệp trượng nghĩa, quả là thất tiên nữ tràn ngập thú vui.”

“… Nội dung là khen ngợi nhưng sao từ miệng cậu thốt ra lại cứ có cảm giác là lạ nhỉ?”

Không biết do cậu ở quá cao hay vì có thành kiến với cậu mà mỗi lần Bùi Thời Khởi khen cô, Thi Âm đều có cảm giác như người này đang mắng cô vậy.

“Bởi vậy tớ mới nói cậu là cái loại nuôi ong tay áo, không biết tốt xấu, đáng đời bị bà ngoại sói ăn thịt.”

“… Tớ không thể nào nói chuyện với đứa trẻ sống trong truyện cổ tích như cậu được nữa.”

“Ồ.” Thiếu niên nhắm mắt lại, xùy nhẹ: “Cậu cho rằng tiểu gia muốn lấy ví dụ thiểu năng như thế lắm chắc? Tiểu gia là đang lo nghĩ cho trí thông minh của cậu đó. Thi Tiểu Âm, đến cả lòng tốt hay ác ý mà cậu cũng không phân biệt được thì gọi cậu là Bé Khăn Đỏ có gì sai?”

“Nếu tớ là cô bé quàng khăn đỏ, cậu chính là bà ngoại sói độc ác xảo trá, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”

Bùi Thời Khởi mở mắt, tầm nhìn hờ hững rơi trên người cô:

“Nếu tớ là bà ngoại sói, cậu nghĩ cậu chờ được bác thợ săn tới cứu?

Thi Âm, cậu đừng mơ mộng hão huyền. Ông đã nuốt vào bụng rồi mà còn có thể phun ra?

Mơ đi.”



Thi Âm không muốn tiếp tục thảo luận đề tài thiểu năng này với cậu nữa, cô quay đầu, chỉ vào một căn phòng bên phải, vừa tò mò vừa cưỡng chế dời đề tài: “Phòng này để làm gì thế?”

Phòng của Bùi Thời Khởi có ba cánh cửa, một cái là cửa lớn, một cái là cửa phòng tắm, cái còn lại thì chưa biết. Sở dĩ Thi Âm tò mò với cánh cửa này là vì nó được khóa bằng mật mã, thoạt trông rất sang chảnh và cũng rất bí ẩn. Nhưng cô sợ nó chứa bí mật riêng tư nào đó khiến đối phương khó trả lời nên sau khi sực nhận ra, cô ân cần cho cậu cái bậc thang:

“Chắc là phòng sách nhỉ, phòng cậu thiết kế hay ghê. À, tớ nghĩ bọn mình nên đi xuống rồi…”

“Không phải phòng sách.”

“Hả?”

“Cái phòng đó không phải phòng sách.”

“Vậy chứ phòng gì?”

Thiếu niên hất cằm về phía cửa, ngữ điệu thoải mái: “Cậu mở ra xem là biết thôi.”

“Nhưng mà…”

“1234. Mật mã.”

Thi Âm câm nín: “Cài mật mã này có khác gì không cài?”

“Tất nhiên trước hôm nay không phải là mật mã này.” Cậu biếng nhác chống cằm: “Tiểu gia sợ cậu muốn xem nên đã lãng phí thời gian đổi mật mã đấy.”

… Gì cơ?! Sợ cô muốn xem nên đổi mật mã.

Mẹ nó lý do quái quỷ gì đây? Có kiếm cớ cũng đừng qua loa vậy chứ, làm như cô bị thiểu năng dễ lừa lắm vậy.

“Nghĩa là cậu không muốn cho tớ biết mật mã?”

“Ừm hứm.”

“Vậy cậu có thể nói thẳng không cho tớ xem là được mà, tớ có phải người không hiểu phép tắc đâu.”

Nam sinh dựa vào giường, nhướn môi: “Nhưng tớ không muốn từ chối cậu.”



Ánh mắt của cậu rất trong trẻo, giọng điệu điềm nhiên tựa như đó chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến tim Thi Âm đập thình thịch.

Nhưng tớ không muốn từ chối cậu.

Câu này có nghĩa là sao? Không phải Bùi Thời Khởi là người am hiểu cách từ chối người khác nhất thiên hạ ư? Cậu hoàn toàn không có bất cứ áy náy hay khó xử nào khi “Nói ‘Không’”, nhưng tại sao lại không muốn từ chối cô? Cách đây không lâu cô đã thử thăm dò, cho dù càm ràm không dứt nhưng đúng là cậu chưa từng từ chối cô thật.

Tại sao lại như thế? Rốt cuộc sự tồn tại của cô trong lòng cậu là gì?

Đặc biệt… Hẳn là đặc biệt. Nhưng đặc biệt tới mức nào?

“Cậu có xem không thì bảo?”

Giọng nói biếng nhác của thiếu niên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Thi Âm lấy lại tinh thần trong tiếng tim đập loạn nhịp, nhìn vào đôi mắt sáng ngời tựa ngọc của cậu.

Nam sinh nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự nghi vấn. Cô ngập ngừng, lần đầu tiên mạnh dạn hỏi thẳng: “Bùi Thời Khởi, tại sao cậu lại không muốn từ chối tớ?”

Tại sao à? Bởi vì nam giới trời sinh đã có ham muốn thể hiện và khoe khoang. Hơn nữa khi cậu thích một cô gái, cậu muốn đem tất cả những chiến tích và vinh quang của mình đặt trước mặt cô, cho cô xem từng cái một, để cô biết cậu là kẻ mạnh kiệt xuất.



Nam sinh khẽ nhướn môi, hai hàng lông mày như cười theo: “Vì tớ rất mạnh, mạnh đến mức hủy diệt toàn bộ sinh vật giống đực trong bán kính một trăm dặm. Nhưng cậu lại không ý thức được điều đó. Vì vậy tớ nghĩ mình cần phải khoe ra cho cậu thấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK