Klein cẩn thận nghe xong, hỏi lại một câu:
"Cho nên, cậu hoài nghi Zerell mà nhóm thám tử này nhìn thấy là người khác ngụy trang?"
Ian cầm cái mũ tròn màu nâu của mình, hồi đáp như đã sớm có suy nghĩ:
"Đây là một khả năng, nhưng tôi cho rằng độ khó của nó rất cao, cao đến mức phải thừa nhận phiêu lưu rất lớn, tụ hội là ở buổi tối, đèn quả thật không tính là quá sáng, nhưng đại bộ phận người tham dự là thám tử, có sức quan sát sâu sắc, chỉ dựa vào tóc giả, râu, hóa trang vân vân rất khó giấu diếm được ánh mắt của bọn họ."
Có lẽ năng lực phi phàm nào đó có thể làm được. . . Tựa như "đói khát mấp máy" những thứ như vậy. . . vấn đề vừa rồi của Klein có một cạm bẫy nho nhỏ, muốn từ nội dung mà cậu nhóc Ian trả lời, từ trong ngôn ngữ của vẻ mặt cùng tứ chi phán đoán cậu ta đã tiếp xúc qua người phi phàm hay chưa, có hiểu biết nhất định đối với lĩnh vực thần bí hay chưa.
Đáp án bước đầu là không có.
Ian thấy Moriarty thám tử khẽ gật đầu, đồng ý với suy luận của mình, vì thế tiếp tục nói:
"Tôi tin tưởng các thám tử này nhìn thấy chính là ngài Zerell, chẳng qua ông ấy cũng không tự do, bị người khác nghiêm ngặt khống chế, không thể truyền ra tin tức cầu cứu, ông ấy sở dĩ không đáp lại liên lạc của tôi, vì để cho tôi cảnh giác, để cho tôi tìm người hỗ trợ giải cứu ông ấy."
"Giải thích hợp lý." Klein buông ra bàn tay đang giao nhau, sau đó ngồi dựa ra, để cho bản thân xem qua có vẻ thả lỏng, càng làm cho người ta có tin tưởng.
Ian trầm mặc mấy chục giây, có vẻ trịnh trọng mở miệng nói:
"Tôi muốn ủy thác anh điều tra ngài Zerell, xác nhận tình trạng hiện tại của ông ấy, chỉ cần xác nhận."
Suy xét đến đối phương là dân bán chuyên sưu tập tình báo cùng tin tức cho thám tử, Klein có tâm kết giao, cười cười nói:
"Vậy cậu tính trả thù lao là bao nhiêu? Cậu hẳn rất rõ ràng, chuyện này có lẽ sẽ rất nguy hiểm."
Ian lén cúi đầu nhìn vào túi tiền bên trong cái áo khoác cũ kỹ của mình, châm chước nói:
"Có hai phương thức, một là tôi trực tiếp trả thù lao cho anh, cho anh thù lao hài lòng, sau mặc kệ nhiệm vụ là đơn giản, hay là khó khăn, đều là số lượng này, trừ khi anh bị thương tương đối nghiêm trọng."
"Hai là tôi trả trước 5 bảng, chờ anh hoàn thành ủy thác, lại xem vào độ khó của công việc mà thêm phí dụng, nhưng cái này dễ tạo thành tranh cãi, nên cần có hợp đồng ước định."
Klein giả bộ suy nghĩ một lúc, qua chừng ba mươi giây mới trầm thấp nói:
"Có lẽ có thể như thế này? Cậu trả trước 5 bảng, chờ nhiệm vụ chấm dứt, sẽ giúp tôi làm ba việc, yên tâm, sẽ là chuyện không phải là quá khó, đều ở trong phạm vi năng lực của cậu, hơn nữa sẽ không cho cậu cảm giác quá khó xử, cái này có thể ước định ở trong hợp đồng."
Ian nhíu mày, chợt đứng lên, đưa thân thể về phía trước, vươn tay phải nói:
"Tốt!"
Klein hơi bắt tay với cậu ta một chút, từ trên bàn trà rút ra một phần hợp đồng mẫu hắn đã chuẩn bị từ sớm, cầm lấy bút máy, rồi mang toàn bộ những gì vừa đàm phán ghi vào, cuối cùng là nhấn dấu tay xác nhận.
Sau khi kí kết hợp đồng, hắn đưa cho Ian một xấp giấy trắng, để đối phương viết vào tin tức liên quan đến thám tử Zerell.
Qua một hồi, hắn vừa lật xem tư liệu, vừa thuận miệng hỏi:
"Nếu có tình huống khẩn cấp, hoặc là xác nhận tình trạng của Zerell, tôi làm thế nào liên lạc với cậu?"
Ian mím môi, hồi lâu không nói gì, thẳng đến Klein ngẩng đầu nhìn, hơi có vẻ cứng ngắc hồi đáp:
"Không cần liên lạc với tôi, tôi sẽ xuất hiện ở thời điểm thích hợp."
Hắn không nói nhiều lời, từ trong túi áo khoác cũ kỹ lấy ra một xấp tiền mặt thật dày, chúng tựa như nghiêm khắc dựa theo giá trị từ lớn đến nhỏ mà xếp lại với nhau, cực kỳ chỉnh tề.
Ian trước từ phía dưới nhất rút ra 3 tờ 1 bảng, tiếp theo là 6 tờ 5 saule, cuối cùng là 10 tời 1 saule.
Thấy đối phương mang tiền mặt sắp xếp một cách chỉnh tề, ngay cả chân dung mấy vị quốc vương đều phải đầu hướng lên trên, không thể có một chút sai lầm, Klein bỗng nhiên có chút phiền chán.
Đây là màn cuối bắt buộc phải chứng kiến. . . Hắn không tiếng động thở hắt ra, tiếp nhận thù lao đối phương đưa đến.
Căn cứ hắn thấy, tiền mặt còn lại của Ian sẽ không vượt qua 3 bảng.
Nhắm chừng là mang toàn bộ tích tụ đều mang ở trên người. . . Nếu mình vừa rồi yêu cầu thù lao nhiều hơn, cậu ta không lẽ sẽ bỏ cuộc? Diện mạo của cậu ta cũng không giống loại người này, nhưng người không thể xem tướng mạo. . . Klein tùy ý cầm lấy số tiền này, nhét vào túi áo, không đi quản chỉnh tề hay không, vì thế hắn thành công thấy vẻ mặt Ian hơi có vặn vẹo.
"Tôi tranh thủ nhanh chóng hoàn thành điều tra." Klein vừa đứng lên vừa đưa tay, làm ra tư thái tiễn khách.
"Cảm tạ anh đã trợ giúp." Ian thành khẩn nói tiếm cảm ơn, bởi vì đối phương rõ ràng là đã cho ra "giá chiết khấu" .
Nhìn theo cậu nhóc trưởng thành hơn rất nhiều so với số tuổi chân thật rời đi, Klein sờ sờ cằm, như có chút suy nghĩ không tiếng động lẩm bẩm:
"Chuyện này nước cũng rất sâu."
"Ian từ đầu tới cuối cũng không đề cập tới thám tử Zerell gần đây đang điều tra chuyện gì, phân phó cậu ta sưu tập tình báo về phương diện nào. . ."
"Bỏ đi, thu tiền bao nhiêu, quản bấy nhiêu chuyện, mình chỉ cần xác nhận tình trạng hiện tại của Zerell."
Hắn xoay người, đi trở về phòng khách, tùy tay lấy từ trong túi quần ra một đồng xu 1/4 penny.
Keng!
Tiền đồng quay cuồng bắn lên trên, đôi mắt Klein chuyển sâu, thầm niệm chuyện này có tồn tại nhân tố siêu phàm hay không.
Sau đó, tay phải hắn mở ra, ý đồ tiếp được đồng penny rơi xuống.
Keng! Tiền xu xẹt qua đầu ngón tay hắn, rơi xuống đất, lăn đi khá xa.
Loại kết quả này ý nghĩa bói toán thất bại.
"Xem ra chuyện Ian giấu diếm nhiều hơn so với mình nghĩ nhiều. . . Tin tức khuyết thiếu đến ngay cả bói toán mơ hồ cũng không thu được kết quả. . ." Klein mím môi, tiến lên vài bước, xoay người nhặt lên đồng tiền nọ.
...
Vào đêm, thời điểm rạng sáng, số 138 phố Rose khu vực cầu Backlund.
Klein thay đổi trang phục công nhân màu lam sậm, bên miệng, cằm cùng hai má đính đầy râu đen, chợt nhìn qua, có loại hương vị tục tằng dã man.
Đầu hắn đội mũ lưỡi trai màu sậm, lưỡi trai ép xuống rất thấp, hầu như che khuất ánh mắt.
Loại mũ này nguyên bản thuộc về thợ săn nước cộng hoà Intis, cùng mũ săn hươu truyền thống vương quốc Ruen có khác nhau nhất định, nhưng gần đây bắt đầu lưu hành ở giai tầng thấp của Backlund.
Nấp dưới bóng cây ngô đồng ở bên đường, Klein mượn dùng đèn đường khí than tạo hình thanh lịch, đánh giá căn nhà đối diện.
Đó là nhà của Zerell.
Vị thám tử này là người quận Nam xứ Wales, cha mẹ, thân thích cùng bằng hữu đều ở bên đó, bản thân lẻ loi một mình đến Backlund, dần dần có chút danh tiếng.
Hắn vẫn còn độc thân, chỉ thuê hai nữ hầu lâm thời, loại mà cách mỗi ba ngày đến dọn dẹp một lần, không cần quản ăn ở.
Lúc này, phòng mà hắn thuê ở không có chút đèn đóm, một mảng tối đen.
Klein tháo xuống dây chuyền bạc mang ở cổ tay trái, để cho hạt thạch anh tự nhiên rũ xuống.
"Bên trong có nguy hiểm."
"Bên trong có nguy hiểm."
. . .
Sau bảy lần liên tục, hắn mở mắt, thấy nó đang chuyển động theo chiều thuận kim đồng hồ, nhưng tốc độ rất chậm, biên độ rất nhỏ.
"Có nguy hiểm, cũng không lớn." Klein nói nhỏ một câu, lại xác nhận bài Tarot, phù chú tự chế cùng thánh dạ phấn các vật phẩm mang theo bên người.
Xong tất cả cái này, hắn nhìn quanh bốn phía, thừa dịp đêm dài người tĩnh, nhanh nhẹn vọt đến đối diện.
Nhà Zerell không có hành lang bên ngoài, không có hoa viên, không có bãi cỏ, trực tiếp sát bên cạnh đường phố, Klein vòng đến bên sườn, theo hệ thống ống dẫn cung cấp nước, thoải mái đi lên ban công nhỏ phơi quần áo ở lầu hai.
Sau đó, hắn lấy ra một lá bài Tarot, nhét vào khe hở, mở cửa đi thông hành lang.
Dựa theo bố cục phòng ốc mà Ian vẽ, Klein bước gần như không tiếng động đi tới bên ngoài phòng ngủ của Zerell.
Hắn khẽ gõ răng bên trái, mở ra linh thị, cách cửa gỗ, nhìn vào bên trong.
Linh thị là có thể xuyên thấu chướng ngại không linh tính thấy rõ màu sắc khí tràng, nhưng cái đó có tương quan chặt chẽ đến thực lực của bản thân, Klein trước mắt có thể quan sát cách cửa gỗ, nhưng không cách nào chiến thắng tường đá, hơn nữa cảnh tượng nhìn thấy cũng sẽ không quá rõ ràng.
Trong tầm mắt của hắn, phía sau cửa phòng ngủ, có ba khí tràng hình người, màu sắc mông lung, phân biệt ở các vị trí khác nhau.
Thủy chung mai phục ba người. . . Để bắt Ian, hay là người nào khác? Phòng ngủ cũng không lớn. . . Klein đứng ở trong bóng tối, bình tĩnh suy nghĩ về kết quả quan sát được.
Lúc này, hắn đột nhiên thối lui về phía ban công, bước chân vẫn rất nhẹ.
Trở lại ban công, Klein lấy từ trong túi áo ra một phiến mỏng bằng bạc.
Đây là "Phù chú ngủ say" chiều này hắn thử làm.
Hắn không có khẩn cầu Nữ Thần Đêm Tối, mà là lấy bản thân, lấy "Kẻ Khờ không thuộc thời đại này " làm đối tượng cử hành nghi thức, sau đó tiến vào phía trên sương mù xám để đáp lại.
Bởi vì loại phương pháp này khó có thể điều động lực lượng không gian thần bí phía trên sương mù xám kia, Klein chỉ có thể lấy linh tính bản thân "Đáp lại", cuối cùng làm ra phù chú cũng kém hơn so với bình thường, nhưng cái loại dùng phương thức "Bản thân lấy danh nghĩa của bản thân" chế tạo ra này, cũng miễn cưỡng đủ dùng.
Lại quan sát bốn phía, Klein che miệng lại, thấp giọng niệm ra một từ đơn Hermes cổ:
"Đỏ rực."
Sau khi cảm nhận thấy phù chú lạnh đi, hắn rất nhanh lại di động không một tiếng động đến cửa phòng ngủ Zerell, một bên nắm lấy tay cầm, một bên quán chú linh tính vào trong miếng bạc.
Kẹt! Klein thật cẩn thận kéo ra nắm tay, lặng yên đẩy cửa phòng ra một khe hở.
Ngay sau đó, hắn cầm "Phù chú ngủ say" trong tay ném vào.
Hơi lui người lại, Klein khép cửa phòng, bắt đầu đếm thầm.
"3 "
"2 "
"1 "
Hắn đẩy mạnh cửa phòng, lăn một vòng ngay tại chỗ.
Bởi vì không có cảm nhận được động tĩnh của ba người kia, Klein đứng lên, nương ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bắt đầu đánh giá cảnh tượng trong phòng.
Đây là một cái phòng ngủ bố cục bình thường, có một cái giường, một tủ quần áo, một cái bàn, một cái sô pha nhỏ, một cây treo mũ.
Ở một góc giường có một người nam mặc áo khoác màu đen, hắn đang ngủ, ngủ thật sự say.
Ở chỗ khác, bên cạnh sô pha nhỏ, phía trước tủ quần áo, phân biệt đều có một người, bọn họ đều đã ngủ say.
Xác nhận xong trạng thái ba người đó, Klein thả nhẹ động tác, đi tới đầu giường, cúi người tìm mấy sợi tóc ngắn màu nâu vàng.
Mà căn cứ nội dung Ian viết, thám tử Zerell là một người nam có mái tóc ngắn nâu vàng.
Hẳn là không sai. . . Klein nói nhỏ một câu, cầm mấy sợi tóc nọ, đi đến vị trí sô pha nhỏ, thong thả ngồi xuống, ngồi trong bóng đêm có nhiễm một chút đỏ hồng, tính dùng cảnh trong mơ bói toán ra biện pháp tìm kiếm Zerell.
Sau khi tựa vào sô pha, góc miệng hắn nhếch lên, không tiếng động tự giễu một câu:
"Đây là thám tử. . ."