Tôi ngồi trên ghế của cục cảnh sát, nhìn miệng của hai người đàn ông mặc đồng phục đen trắng đối diện luân miệng mở ra, giống như đang nói gì đó. Người bên trái có vẻ mặt lành lùng, dường như đã nhìn rất nhiều cảnh đời bất hạnh, người bên phải còn có chút ngây ngô, trong ánh mắt để lộ ra chút thương hại. Tôi không cảm thấy đau đớn, cũng không hối hân vì mình đã đâm nhát dao đó, trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn cảm thấy mình đã được giải thoát, máu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.