Cuối cùng, Dorian đứng ở bên cạnh lá thư. Ông cúi người, giơ tay phải, ngón tay hơi run rẩy cầm lấy mép tờ giấy, nhặt nó lên. Lần này, Dorian cực kỳ cẩn thận, đọc lại từng từ từng chữ một, lúc thì như hiểu ra, lúc lại mê man, khi thì nghi hoặc, khi thì đau đớn. Bức thư Furth gửi cũng không tính là dài, ông chỉ cần ba phút là đọc được hai lần, sau đó rơi vào sự lặng lẽ nặng nề. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, rải nắng lên chiếc bàn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.