Vừa ra đến cửa, Klein tùy tay tung đồng xu, hỏi hôm nay đi "Quán Bar Brave" có bất lợi hay không.
Sau khi được đáp phủ định án, hắn nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói với không khí:
"Hôm nay có người theo dõi tôi không?"
Im lặng vài giây, thanh âm hư ảo mơ hồ của tiểu thư vệ sĩ đột nhiên truyền đến từ sau lưng hắn:
"Không có."
Klein theo bản năng quay đầu nhìn lại, vẫn không thể phát hiện bóng dáng tiểu thư vệ sĩ.
Lực chú ý của hắn nhanh chóng dời đến đáp án, nhịn không được ở trong lòng lẩm bẩm một tiếng:
MI9 căn bản không đặt mình vào danh sách hiềm nghi!
Sau khi xác nhận Rosago chưa từng đi tìm mình, liền hoàn toàn quẳng mình sang một bên.
Mình nên cảm giác vinh hạnh, hay là cho rằng đang bị vũ nhục đây?
Cũng đúng, một thám tử chỉ lo đi tìm mèo bắt gian, thế nào cũng không thể liên hệ cùng với sự việc ám sát đại sứ một quốc gia, xử lý cường giả danh sách 5. . .
Hơn nữa MI9 hoặc nhiều hoặc ít cũng đã theo dõi mình một hồi, bối rối của mình, bất lực của mình, cố gắng giãy dụa tự cứu của mình, bọn họ đều thấy hết, rõ ràng không thể tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với đại sứ. . .
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Klein đội lên mũ dạ cao, cầm gậy ba toong đầu bạc, đi ra số 15 phố Minsk, tiêu phí 2 saule, đi xe ngựa đến "Quán Bar Brave" phố Iron Gate khu vực cầu Backlund.
Hắn quen thuộc đi vào, xuyên qua đám khách hô hào vây quanh đài quyền anh, đi đến trước quầy bar, gõ gõ bàn:
"Một ly nia Nam xứ Wales."
Bartender ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói:
"Caspars ở phòng đánh bài số 3."
Klein mỉm cười, lấy ra 5 đồng 1 penny, đưa cho đối phương.
Tiếp theo, hắn bưng lên ly gỗ, uống bia Nam xứ Wales bọt trắng nõn nhẵn nhụi, vòng qua hai đài thi đấu chật chội nhất náo nhiệt nhất cũng nhiều mùi mồ hôi nhất, gõ cửa phòng đánh bài số 3.
Caspars đang cùng một đám người chơi Poker texas không giới hạn, tiền giấy thành một xấp dày ở trước mặt, tiền xu vàng óng hoa cả mắt.
Chú ý tới ánh mắt của Klein, lão buôn bán vũ khí chợ đen trên mặt có vết sẹo thật lớn này nhúch nhích cái mũi to đỏ ửng, thuận miệng nói:
"Tôi không thích dùng thẻ đặt cược, thứ đó làm cho tôi cảm thấy không thực tế, cảm xúc của tiền mặt cùng sức nặng của tiền xu vẫn làm cho người ta say mê, thích thú giống như là phụ nữ vậy!"
Than thở xong những lời này, Caspars hơi hơi nhíu mày:
"Cậu đến đây làm cái gì?"
Klein không trực tiếp trả lời, nhếch môi ý bảo ra bên ngoài nói.
"Đáng chết! Một cây nữa là tôi quét sạch đám này rồi! Cứt chó, tôi không theo!" Caspars mang hai lá bài trước mặt ném ra giữa, tiếp theo khập khiễng đi đến cửa, nói với Klein, "Cậu tốt nhất là có đủ lý do!"
Ra khỏi phòng đánh bài, đi vào góc, Klein đè thấp giọng nói:
"Tôi muốn biết tụ hội gần nhất là vào lúc nào, loại giống như lần trước đó."
Caspars hồ nghi nhìn hắn: "Maric không phải đã nói với cậu rồi sao?"
"Không phải chuyện mời vệ, là tôi đối với loại chuyện này, ha ha, ông cũng biết, rất là hứng thú." Klein nói đều là lời nói thật.
Caspars do dự rồi nói:
"Đêm nay sẽ có một tụ hội, người tổ chức vẫn là vị lần trước, nhưng cậu cần chờ chừng nửa giờ, tôi phải thông báo trước với bọn họ, cậu lần trước đã thể hiện ra đủ sự tin tưởng, tôi nghĩ vấn đề không lớn."
"Không thành vấn đề, tôi sẽ trả thù lao cho ông." Klein sờ soạng túi tiền dưới áo.
"Lần này chỉ cần 1 bảng." Caspars một bộ dáng thực khẳng khái.
"Rất đáng giá." Klein hai bên khóe miệng đồng thời nhếch lên nói.
Sau khi trả xong thù lao, hắn tìm một chỗ ngồi xuống, vừa uống bia Nam xứ Wales nồng đậm hương lúa mạch, vừa thưởng thức quyền anh trên đài.
"Mình có thể đồng thời đánh gục cả hai người bọn họ. . ." Klein nhanh chóng ra một kết luận như vậy.
Qua hơn mười phút, Caspars trở lại quán bar, nhìn quanh một vòng, đè thấp giọng nói:
"Bên kia đáp ứng rồi."
"Chúng ta nửa giờ sau đi qua, Gió Bão tại thượng, hy vọng cậu không có quên tấm mặt nạ kia."
Đối với cái này, Klein đưa ra trả lời khẳng định thuyết phục.
Hắn hạ tốc độ uống bia xuống, uống từng ngụm nhỏ một, mất nửa giờ mới uống xong ly lớn 500 ml bia Nam xứ Wales.
Vẫn là đường lần trước, vẫn là gian phòng không có đèn chiếu sáng kia, Klein đeo vào cái mặt nạ sắt che lấp cả nửa khuôn mặt, nhìn Caspars có tiết tấu gõ lên cửa lớn.
Không giống với lần trước, tiếng đập cửa luôn luôn biến hóa. . . Klein cẩn thận nghe một hồi, thấy tấm ván gỗ nhỏ trên cửa mở ra, có con mắt nhìn ra ngoài.
Không có vấn đề gì khác, hắn khoác thêm trường bào mũ trùm, mang toàn bộ khuôn mặt đều giấu ở dưới bóng che.
Vẫn là gian phòng nọ, vẫn là một ngọn nến tỏa ánh sáng lờ mờ lay động bất định, Klein tùy ý tìm chỗ, im lặng ngồi xuống.
Nhưng khác với trước, hắn lần này không hề áp lực, không hề căng thẳng, ngược lại nhàn nhã nhìn chung quanh một vòng.
—— gió lạnh thổi đến sau cổ làm cho hắn xác định tiểu thư vệ sĩ cũng đi theo vào, không bị ai phát hiện.
Thành viên tụ hội nơi này quả nhiên không có cường giả danh sách 5, thậm chí khả năng ngay cả danh sách 6 cũng không có. . . Klein thầm nghĩ.
Ngồi quan sát một trận, hắn nhìn thấy vị "Dược sư" khuôn mặt tròn trịa kia cải biến tư thế ngồi, tựa như muốn lên tiếng.
Quả nhiên, dược sư lộ ra nửa khuôn mặt mập mạp rất nhanh đưa tay nói:
" 'Hắc xà' hình như chết ở trong cống thoát nước. . ."
"Dã thú kia còn đang hoành hành."
"Hắc xà" đã chết? Nghe được tin tức này, Klein cảm thấy ngạc nhiên.
"Hắc xà" là người đã bán cho hắn di vật của "Kẻ lắng nghe", làm cho hắn "thành công" chế tạo ra "Lời ô uế", nghi ngờ là thành viên hội Cực Quang.
Thực lực của hắn cũng không thấp, thế mà chết ở trong nhiệm vụ thanh lý dã thú trong cống thoát nước đơn giản này. . . Klein nghi hoặc nhíu mày, đột nhiên nhớ tới một việc:
Đó là khi hắn phát hiện thi thể Zerell, nghe được ở chỗ sâu trong cống thoát nước có động tĩnh thùng thùng thùng.
Chờ hắn dẫn Ian đi qua, thi thể Zerell đã bị dã thú kỳ quái cắn đi một bộ phận.
Đó là dưới lòng đất phố Iron Coal ở khu đông, cách khu vực cầu Backlund tương đương xa, không biết có liên hệ hay không. . . Klein hoàn toàn không có xúc động đi nghiệm chứng chuyện này.
Tin tức "Hắc xà" đã chết ở trong căn phòng tối tăm nhanh chóng đưa tới không ít người khe khẽ nói nhỏ, thể hiện ra vài phần sợ hãi theo.
Vị Dược sư kia vỗ tay nói:
"Vì vậy, tôi nên làm thế nào đây?"
Những tiếng nói nhỏ đột nhiên biến mất, trong phòng im lặng như ngưng đọng lại.
Bởi vì Dược sư lần trước không sợ đắc tội với người mà khuyên ngủ, Klein nghĩ nghĩ, chủ động mở miệng:
"Nếu tôi là anh, tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua chỗ thảo dược còn lại, không có đi vào trong đó nữa."
"Vì sao? Chúng nó đã sắp chín rồi, dã thú tránh ở chỗ sâu trong cống thoát nước này, có thể sẽ không đi ra." Dược sư có chút do dự hỏi ngược lại.
Klein cố ý khàn khàn giọng nói:
"Sau lưng 'Hắc xà' hẳn là có tổ chức, hắn tử vong tất nhiên sẽ dẫn tới điều tra, tôi nghĩ anh hẳn không muốn giao tiếp cùng bọn họ chứ?"
Có được di vật "Kẻ lắng nghe" không có nghĩa "Hắc xà" nhất định là thành viên hội Cực Quang, nhưng từ mặt hắn xưng hô "Tạo vật chủ chân thật" là tồn tại vĩ đại đã chứng thực điểm ấy.
Hơn nữa, loại chuyện này tình nguyện tin tưởng là đúng, cũng không thể ôm tâm tính may mắn.
"Ừm." Dược sư khẽ gật đầu, tựa như đã đưa ra quyết định.
Klein lại bổ sung một câu:
"Nếu là tôi, tôi còn sẽ nặc danh mang chuyện này thông báo cho cảnh sát."
"Cái gì?" Không ít thành viên tụ hội kinh ngạc ra tiếng.
Klein giọng điệu không thay đổi giải thích:
"Nếu dã thú cống thoát nước có thể làm cho 'Hắc xà' tử vong, vậy đã nói lên chúng có tính nguy hiểm rất cao, mà mọi người đều ở tại Backlund, nếu thực vì vậy mà tạo thành tai nạn lớn gì đó, rất khó cam đoan không dao động đến bản thân."
"Cho nên, lựa chọn tốt nhất là, để cho cảnh sát chú ý, để cho chính phủ xử lý chuyện này."
"Chúng ta không cần mạo hiểm mà có thể hưởng thụ kết quả tốt, không phải rất tuyệt sao?"
Hắn vừa dứt lời, người cao tuổi "Mắt trí tuệ" liền vỗ tay nói:
"Ý tưởng rất tốt! Chúng ta sợ hãi người phi phàm chính phủ, nhưng cũng có thể lợi dụng bọn họ, không cần chuyện gì cũng phải tự mình xử lý."
Cái này là vì mình xuất thân là người phi phàm chính phủ, ý nghĩ khẳng định không giống với loại hoàn toàn hoang dại như các người. . . Klein mỉm cười nói thầm một câu.
Sau khi lên tiếng, hắn trở về thái độ bàng quan, nghe người khác chào hàng hoặc cầu mua vật phẩm, tài liệu, nhìn từng cuộc giao dịch hoặc thành công hoặc thất bại, trong đó không có thứ hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn tạm thời không có mang tài liệu phi phàm mà mình cần ra hỏi, tính lại quan sát nơi này vài lần nữa đã.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người cao tuổi "Mắt trí tuệ" bắt đầu sắp xếp mọi người rời đi, ba phút một người.
Klein lần trước là đi ra ngoài đầu tiên, không biết chuyện sau đó, nay mới chú ý tới nơi này có ít nhất năm cửa ra, ngời giúp việc của "Mắt trí tuệ" sẽ đưa những người khác nhau nhân đi lối ra khác nhau, tận lực chuyển hướng, kéo dài thời gian.
Chừng sau nửa giờ, bên trong phòng còn lại ba thành viên tụ hội, trừ bỏ người cao tuổi "Mắt trí tuệ", hai người khác phân biệt là Klein cùng người nam nghi ngờ là Dược sư.
"Mắt trí tuệ" nhìn Klein, cất tiếng già nua cười nói:
"Xem ra vận may của cậu không tệ."
Ông ta nhận ra mình là người lần trước mua vật phẩm mang điềm xấu của "Hắc xà". . . Klein cười cười nói: "Đúng vậy, tôi đã đánh cuộc thắng."
Nghe hai người đối đáp, Dược sư trừng to mắt, nhìn kỹ Klein, hồi lâu mới nói:
"Chẳng lẽ cậu còn có vật phẩm thần kỳ loại may mắn khác? Tôi trước đó đã xem cậu thành người chết rồi."
Ông nói chuyện với người ta cũng thật trực tiếp đó. . . Klein uyển chuyển đưa ra trả lời: "Có lẽ bản thân tôi đã đủ may mắn."
Thật ra, hắn cũng rất muốn có loại vật phẩm giống như vậy.
"Mắt trí tuệ" thở dài nói: "Cậu nhóc, không cần luôn đánh cuộc vận may, hơn nữa ở loại chuyện này, cho dù trước cậu thắng rất nhiều lần, nhưng chỉ cần thua một ván, cũng sẽ không có cơ hội lật bàn."
"Tôi biết, cho nên tôi mới tới tham gia lần tụ hội này, xem có thể mua được vật phẩm hữu dụng hay không, a, tôi cùng mọi người xem như đồng loại." Klein giống như thuận miệng nói một câu.
"Đồng loại?" Dược sư khoa trương thở dài nói, "Tôi lúc trước nên nghe lời từ thầy của tôi!"
Thầy. . . bản thân hắn nghi ngờ là "Dược sư" . . . con đường "Dược sư" phân biệt bị Đại Địa Mẫu Thần giáo hội cùng Học phái sinh mệnh nắm giữ. . . Học phái sinh mệnh phương thức truyền thừa là chế độ thầy trò. . . Klein trong lòng chợt động, tò mò hỏi:
"Vì sao nói như vậy?"
Dược sư cảm thán nói: "Thầy của tôi bảo con đường mà tôi lựa chọn có thể làm cho người ta trở nên đủ may mắn, nhưng tôi cuối cùng sẽ trở thành một người điều phối thuốc, kết quả, cả hai năm tôi vẫn không có đủ tài liệu chủ ma dược của danh sách, may mắn của cậu làm cho tôi ghen tị."
Làm cho người ta trở nên đủ may mắn. . . Cái này rất giống con đường danh sách "Quái vật" kia. . . Thật sự là người của Học phái sinh mệnh mà. . . Klein cười cười nói:
"Lý do mà anh lựa chọn là gì?"
Dược sư đột nhiên thẳng lưng nói:
"Cái này là lựa chọn của đàn ông!"
"Sau khi biết có thể điều phối ra thuốc tăng lên năng lực ở phương diện đó, tôi là không chút do dự lựa chọn con đường này!"