• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Thanh Du và bốn người đàn ông trong nhà cùng nhau lên đường, trồng hết hơn mười mẫu ruộng thí nghiệm kia cùng với trưởng thôn, rồi tiếp tục lấy ra hai mẫu đất sân sau ở nhà cũ mà mình thu thập được.

Dòng dõi ở nơi này của Dung Học Uyên cũng là một nhà giàu có, nhà cũ là một tòa tứ hợp viện tam tiến lớn, tính cả diện tích ở sân trước và sân sau thì rộng khoảng chừng sáu mẫu lớn.

Hai mẫu đất được bao quanh ở sân sau vốn là hoa viên và hồ sen dùng để thưởng thức và vui chơi.

Nhưng bởi vì không có người ở nên hoa và cây cảnh không được chăm sóc đàng hoàng, vì vậy chúng đã ch*t khô hết khiến cho nơi đây có chút hoang vu.

Hai ngày nay, Dung Thanh Du cùng bố, các anh trai và vài người khác vội vàng sửa sang lại hoa viên và hồ sen.

Mẫu đất hồ sen trước đó còn sót lại một ít phù sa, thế là cô lấy ra thêm hạt giống Linh Hà trong Tiên phủ tùy thân gieo xuống, rồi dẫn nước Linh Tuyền trong Tiên phủ tùy thân ra để nuôi dưỡng những hạt giống Linh Hà này.

Cô còn lấy không ít cá, tôm, cua, từ Tiên phủ tùy thân ra. Sau này muốn ăn cá, tôm, cua thì có thể ra hồ sen bắt.

Bình thường, nếu có thời gian rảnh thì bố và các anh cũng có thể câu cá ở đây.

Ở bốn phía hồ sen, cô cũng trồng một vòng các loại cây được tối ưu như anh đào, cây táo tàu, táo, nho, lựu, dâu tây, dưa hấu và các loại trái cây khác.

Một mẫu khác vốn trồng một ít hoa cỏ cây cối, thì Dung Thanh Du lại dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ, rồi chia thành từng miếng nhỏ.

Cô trồng những loại rau mà người nhà thích ăn như, dưa chuột, cà chua, đậu Hà Lan, cà tím, đậu, bắp cải, củ cải, khoai tây, rau hẹ và các loại rau, quả khác.

Trừ những cái này, cô còn trồng một ít gừng, hành, tỏi, cây ớt, tía tô, các loại vật liệu phổ biến như cỏ bạc hà.

Các loại cây cô trồng đều vô cùng đa dạng, nhưng số lượng lại không nhiều lắm, đủ để người nhà cô ăn.

Trong đó có rất nhiều hoa quả và rau củ không đúng mùa, nhưng có Tụ Linh trận của Dung Thanh Du ở đây, cô còn thường hay dùng nước Linh Tuyền để tưới. Sinh mệnh của những hoa quả và rau củ đều rất ngoan cường, không cần lo không trồng được hay là không trồng tốt.

Dung Thanh Du và bố, các anh bận chuyện làm ruộng, mẹ cô là Tống Huệ Trân và hai người chị dâu cũng giống như trước đây, bận bịu thu dọn đồ đạc trong nhà, chăm con, giặt quần áo nấu cơm, làm việc vặt.

Hai anh em là bác cả Dung Học Xương và bố Dung Học Uyên của cô đều rất xem trọng chuyện ruộng thí nghiệm, sáng sớm thường đi qua kia xem tình hình.

Đợi đến ngày thứ ba, Dung Học Uyên trở về với vẻ mặt vui vẻ nói với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, hôm nay tất cả cải xanh đều mọc hết rồi, tất cả mọi người đang nói hạt giống mà chúng ta cầm về trồng là hạt giống tốt, tốc độ sinh trưởng nhanh gấp đôi so với cải xanh bình thường mà mọi người trồng.”

Ruộng thí nghiệm bên kia, Dung Thanh Du chỉ tạo ra Tu Linh trận chứ không dùng nước Linh Tuyền.

Thứ nhất là do thao tác khó khăn, phải tự bản thân mình đi tưới nước Linh Tuyền mới được.

Thứ hai, người tiêu thụ những rau dưa và rau củ là người dân.

Những hạt giống này được tối ưu, lại có Tu Linh trận để nâng cao tốc độ sinh trưởng, qua hai điểm này thì đã trồng được loại nông sản có chất lượng hàng đầu rồi, ổn định được sản phẩm tương tự trên thị trường hiện nay.

Nếu lại tăng thêm nước Linh Tuyền, vậy thì không phải là sản phẩm có chất lượng hàng đầu, mà là loại nông sản có chất lượng đặc biệt ăn vào sẽ có hiệu quả vô cùng tốt cho cơ thể.

Một khi loại sản phẩm chất lượng đặc biệt này xuất hiện, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, thậm chí thu hút được những kẻ thèm muốn, có mưu đồ.

Việc này đã đi trái với mục đích dời đến nông thôn này của cả nhà Dung Thanh Du.

Dung Thanh Du chỉ định trồng ở sân sau nhà mình một ít loại có chất lượng đặt biệt, chỉ để cho người trong nhà ăn, không định trồng với diện tích lớn, cũng không tính lộ mặt.

Chỉ có phương pháp phát triển bền vững mới phù hợp với thôn Dung Gia.

Dung Thanh Du cũng bảo bố và các anh xây một chuồng gà ở sân, nuôi mấy con gà để che giấu tai mắt.

Lúc muốn ăn những gia cầm và gia súc khác, cô chỉ cần lấy từ Tiên phủ tùy thân ra là được.

Đương nhiên, ăn thịt ở nông thôn cũng phải lén ăn như ở thành phố.

Nếu không, người ta ngày nào cũng ăn trấu, còn mình thì ngày nào cũng ăn thịt, không đỏ mắt mới lạ.

Đây cũng là nguyên nhân Dung Thanh Du hy vọng người của thôn Dung Gia đều có thể sớm có được cuộc sống tốt hơn.

Ngoại trừ trồng trọt, khu nuôi trồng cũng phải mau chóng làm.

Vốn dĩ trong thôn cũng có nhiệm vụ chăn nuôi do cấp trên giao, số lượng heo tối thiểu phải nuôi mỗi năm là bao nhiêu, cuối năm bàn giao bao nhiêu, số heo giữ lại là bao nhiêu. tất cả đều có số lượng nhất định.

Đợi sau khi rau dưa và rau củ ở nơi này có hiệu quả, Dung Thanh Du sẽ lập tức để cho bố Dung Học Uyên ra mặt, đi nói cho Dung Học Xương rằng bọn họ có thể tìm được các loài vật tốt như heo, gà, vịt, ngỗng, thỏ, bảo Dung Học Xương xây một khu nuôi trồng thí nghiệm để xem xét hiệu quả.

Sau khi Dung Học Xương và thôn dân thấy được tốc độ rau dưa và rau củ nảy mầm, bọn họ liền tin tưởng và nghe theo nhà họ Dung.

Nghe được Dung Học Uyên nói rằng có thể tìm thấy giống vật tốt, Dung Học Xương lập tức kích động nói: “Xây! Phải xây! Anh lập tức dẫn người xây một khu nuôi trồng thí nghiệm!”

Dung Học Xương lại kêu một đám thôn dân đến, dựa theo bản vẽ thiết kế của Dung Thanh Du, oanh oanh liệt liệt mà xây lại khu nuôi trồng.

Không đến mười ngày, khu nuôi trồng mới đã xây xong.

Dung Học Xương cứ tới đây thúc giục Dung Học Uyên: “Học Uyên, khu nuôi trồng chúng ta đã xây xong rồi, khi nào thì em mang con vật về?”

Dung Học Xương lập tức nói: “Ngày mai anh và Thanh Du sẽ đi kinh đô, xem có thể trực tiếp đem con vật về được hay không?”

Dung Học Xương vừa nghe, thì lập tức vui vẻ: “Vậy bây giờ anh đi tìm kế toán đưa tiền mua con vật cho em?”

Dung Học Xương cười nói: “Không cần, đợi mua về rồi tính!”

Vẻ mặt của Dung Học Xương vô cùng thành thật mà cúi xuống một cái: “Học Uyên, vậy chuyện này đành nhờ em rồi, nếu như những việc này đều thành công, thì mọi người trong thôn Dung gia của chúng ta sẽ không bao giờ quên đại ơn đại đức của mọi người.”

Dung Học Uyên vội vã đưa tay nâng ông ấy dậy: “Anh Xương, anh làm cái gì vậy, cả nhà chúng em cũng là người của thôn Dung gia, vì thôn Dung gia mà góp một chút sức lực cũng là đều nên làm, anh đừng có khách khí như vậy nữa.”

Dung Học Xương đáp: “Em giúp sức thì giúp sức, nhưng cũng không ảnh hưởng lúc tụi anh nên cảm ơn, cần phải cảm ơn.”

Vẻ mặt của Dung Học Uyên vô cùng bất đắc dĩ nói: “Được được được, em không cãi với anh nữa, ngày mai em sẽ tranh thủ mang con vật về.”

Dung Học xương cười cười: “Vậy anh đi trước, ngày mai anh lại tới.”

Ngày thứ hai.

Dung Học Uyên và Dung Thanh Du cùng người nhà ăn sáng xong, thì lập tức lái một chiếc xe đạp để xuất phát.

Dung Học Uyên chở Dung Thanh Du vất vả cả đường, tới một nơi vắng vẻ không người mới dừng lại.

Ông ấy hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, con đã chuẩn bị đủ đồ chưa?”

Dung Thanh Du gật đầu cười: “Đã sớm chuẩn bị xong rồi, có hai cái chuồng heo, mỗi chuồng có năm con heo, một chuồng cho gà, vịt, ngỗng, còn có chuồng thỏ nữa, mỗi chuồng có hai mươi con.”

Dung Học Uyên lại hỏi: “Một chiếc xe bò có thể kéo nổi không?”

Dung Thanh Du trả đời vô cùng khẳng định: “Có thể!”

Dung Học Uyên: “Vậy trước hết con lấy mấy con heo, con gà này ra rồi ở chỗ này chờ bố, bố đi tìm xe bò tới, chúng ta sẽ đem những con vật này về.”

Dung Thanh Du khôn khéo nói: “Được, vậy con ở chỗ này đợi bố, trên đường bố nhớ cẩn thận một chút!”

Dung Học Uyên nhận được sự quan tâm của con gái bảo bối, gật đầu cười: “Bố biết rồi, con cũng phải cẩn thận một chút.”

Dung Thanh Du cười dịu dàng nói: “Hiện tại người bình thường không thể đối phó con được, bố cứ yên tâm một trăm phần trăm đi!”

Dung Học Uyên bất đắc dĩ cười: “Được rồi được rồi, con cũng đừng kiêu ngạo tự mãn, bố đi trước.”

Dung Thanh Du nhìn nhìn bố lái xe đạp đi xa, liền tạo ra thủ thuật che mắt ở xung quanh, lắc mình vào Tiên phủ tùy thân.

Cô lấy chiếc chuồng chứa những con vật non đã chuẩn bị kia ra ngoài.

Nghĩ tới việc bố quay về cũng cần một chút thời gian, Dung Thanh Du lại lấy một cái băng ghế trong Tiên phủ tùy thân ra, một mâm hoa quả được rửa sạch sẽ, ngồi ở chỗ kia chậm rãi vừa ăn, vừa đợi.

Chờ đến khi Dung Thanh Du ăn xong một mâm hoa quả lớn, thu ghế và mâm đựng trái cây vào thì Dung Học Uyên đã lái xe đạp quay trở lại.

Phía sau lưng ông ấy là một chiếc xe bò, do một ông cụ năm mươi sáu mươi tuổi có khuôn mặt thăng trầm đang vội vàng lái tới.

Dung Thanh Du nhìn bố lái xe đạp chạy tới chạy lui một chuyến, cho dù hiện tại chỉ mới giữa tháng tư, nhưng trên mặt ông ấy cũng đã nóng đến chảy mồ hôi.

Dung Thanh Du vội vàng lấy ra bình đựng nước Linh Tuyền cho ông ấy: “Bố, bố uống chút nước đi.”

Dung Học Uyên không uống trực tiếp ở miệng vòi, mà là cách miệng vòi đổ vài ngụm vào miệng.

Chờ ông ấy uống xong, liền đưa bình nước cho ông cụ kia: “Cụ, cụ cũng uống hai ngụm đi.”

Ông cụ cười khoát tay áo: “Không cần không cần, lúc đi tôi cũng mang theo một ống nước rồi.”

Nói xong, ông ấy còn lấy ra ống trúc đựng nước cho Dung Học Uyên xem, lúc này Dung Học Uyên mới thu bình nước về.

Hai bố con cô và ông cụ cùng đặt mấy cái chuồng đựng con vật lên xe bò.

Dung Học Uyên ngồi trên xe bò, Dung Thanh Du thì lái xe đạp ở phía trước dẫn đường.

Chờ đến khi bọn họ trở lại cửa thôn, Dung Thanh Du đã thấy cháu trai cả là Dung Hướng Đông của nhà bác cả Học Xương đang ở nơi đó nhón chân mà ngóng nhìn bọn họ quay về.

Quả nhiên, Dung Hướng Đông vừa nhìn thấy hai người Dung Thanh Du và Dung Học Uyên mang theo mấy con vật quay trở lại, thì toét miệng cười nói với cô: “Chị Thanh Du, mọi người cứ từ từ, em chạy về nói với ông một tiếng.”

Dung Thanh Du dặn dò cậu bé một câu: “Được, em nói với ông em rằng tụi chị sẽ đi thẳng đến khu nuôi trồng mới ở bên kia.”

Dung Hướng Đông lên tiếng: “Dạ được”

Chờ đến khi Dung Thanh Du bọn họ trở lại khu nuôi trồng, thì Dung Học Xương cũng chậm chạp chạy tới.

Ông ấy phấn khởi mà nói với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, ta thấy những cây cải xanh hôm nay đều đã lớn hết rồi, dáng vẻ xanh mượt lại trong veo như nước, thật sự khiến cho bác đây vô cùng vui vẻ, nhất định có thể bán được giá tốt, nhất định tiệm thực phẩm phụ và xã mua bán bên kia đều sẽ muốn cướp, cháu nói xem, ngày mai chúng ta có thể hái rau để bán không?”

Ở thời đại này, tư nhân không thể mua bán, nhưng tập thể thôn thì có thể.

Dung Thanh Du cười hỏi ông ấy: “Bác cả, chúng ta có thể hái trước một ít để ăn, để mọi người nếm thử mùi vị này, xem xem nên bán giá bao nhiêu thì thích hợp?”

Bây giờ Dung Học Xương cũng đã chịu nghe lời của cha con nhà họ Dung: “Được, vậy trước hết hôm nay chúng ta hái một ít nếm thử một chút.”

Dung Thanh Du lại dặn dò ông ấy: “Bác cả, rau trong khu ruộng thí nghiệm của chúng ta trồng chính là rau có chất lượng hàng đầu đấy, bác không thể bán rẻ đâu đấy!”

Dung Học Xương sửng sốt một chút, rồi vẻ mặt lại lập tức trở nên đau khổ nói: “Tiểu Du Nhi, giá cả ở tiệm thực phẩm phụ và hợp tác xã ở nơi này của chúng ta cao không nổi, cho dù là vật phẩm hàng đầu cũng sẽ không cao đến mức trên trời được, chỗ các cháu có cách nào có thể bán được giá cao không?”

Cô thì có cách gì chứ?

Đột nhiên, trong đầu Dung Thanh Du hiện ra một khuôn mặt tuấn tú có góc cạnh rõ ràng, lạnh lùng cư**g nghị.

Kiếp trước, sau khi cô ch*t, người đó chính là người đã tiêu diệt một đám ác ma sau lưng Tần Nguyên Đào để trả thù thay cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK