• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Thanh Du nhìn vào quyển lịch trên vách tường, ngày tháng phía trên ghi rõ là ngày 22 tháng 12 năm 1965, Đông Chí.

Nào ngờ, cô vừa mở mắt tỉnh dậy đã quay lại bốn năm trước.

Bên ngoài thoáng vang lên tiếng cười đùa huyên náo của các cháu, văng vẳng cả tiếng nói chuyện của mẹ và các chị dâu, Dung Thanh Du lập tức ngồi dậy.

Cô quay lại rồi!

Giờ người nhà của cô vẫn còn sống khỏe mạnh!

Bọn họ vẫn chưa gặp chuyện, tốt quá rồi! Thực sự tốt quá rồi!

Dung Thanh Du đưa tay lên nhẹ nhàng lau sạch dòng nước mắt rỉ ra trên mi vì kích động. Cô hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo trên người, rồi vội vàng mở cửa phòng, nhấc chân đi ra bên ngoài.

Đối với người nhà mà nói, cho đến lúc này người một nhà bọn họ chưa từng chia lìa nhau.

Nhưng đối với người sống lại đời trước như Dung Thanh Du mà nói, cô và người nhà đã từng trải qua một lần sinh ly tử biệt, họ đã không gặp nhau từ lâu lắm rồi.

Nếu không phải cô được sống lại thì ở kiếp trước bọn họ không thể gặp lại nhau nữa rồi.

Lúc này, cô thực sự rất muốn nhìn kĩ họ, ngắm nghía bố mẹ, các anh và các chị dâu, rồi cả những gương mặt quá đỗi thân quen của những đứa cháu kia nữa, xem thử xem họ có đúng thật bình an hay không? Xem thử xem có thật là họ vẫn còn đang sống sờ sờ, đứng ngay trước mặt cô hay không?

Tứ hợp viện nhị tiến của nhà họ Dung vô cùng rộng rãi, sáng sủa.

Đây là chỗ ở duy nhất được chính quyền cấp cho sau khi nhà họ Dung bọn họ quyên tặng khối tài sản kếch xù và các bất động sản khác.

Nếu không vì nhà họ có cống hiến này thì sợ rằng đến cả căn tứ hợp viện nhị tiến này cũng không giữ nổi.

Dù bây giờ đã giữ được nhưng đợi đến năm sau khi bước vào thời kì hỗn loạn, căn nhà này của họ sẽ bị loại tiểu nhân thâm sâu khôn lường nhòm ngó, cuối cùng vẫn không giữ được.

Không chỉ có căn nhà này không giữ được mà đến cả người nhà cũng không có kết cục tốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Dung Thanh Du lại dâng trào niềm chua xót khó kiềm chế.

Cô rời khỏi phòng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy ba đứa cháu đang chơi trò ném bao cát trong sân.

Ba cậu bé hoạt bát đáng yêu vừa nhìn thấy người cô xinh đẹp của mình bước ra đã tươi cười cất tiếng gọi cô: “Cô ơi…”

Cháu trai lớn Dung Tranh còn cười hỏi cô một câu: “Cô ơi, cô dậy rồi ạ?”

Nhìn đám cháu hoạt bát đáng yêu của mình, trong lòng Dung Thanh Du dâng đầy sự ấm áp.

Các cậu bé lúc này vẫn đang sống vô lo vô nghĩ, nụ cười tươi tắn hiện trên gương mặt nhỏ nhắn cũng vẫn rạng rỡ tựa như ánh mặt trời.

Dung Thanh Du cười đáp lại cậu bé: “Ừ, dậy rồi, thời tiết lạnh thế này, sao mấy đứa vẫn còn chơi ngoài đây?”

Dung Tranh ha ha cười lớn nói: “Bọn cháu không lạnh chút nào đâu, chạy qua chạy lại là nóng người rồi.”

Hai đứa nhỏ cũng phụ họa cười nói: “Cô ơi, bọn cháu không lạnh, không lạnh chút nào ạ.”

Dung Tranh và Dung Vanh là con trai của anh chị cả, năm nay Dung Tranh sáu tuổi, Dung Vanh bốn tuổi.

Dung Tuấn là con trai nhà anh hai, năm nay mới ba tuổi.

Ba đứa bé đều rất thông minh lanh lợi, vừa đẹp trai lại khéo nói, bình thường, người lớn trong nhà rất sẵn lòng yêu chiều chúng.

Dung Thanh Du nhìn gương mặt nhỏ bé đỏ ửng của ba đứa trẻ, nom có vẻ không lạnh thật nên cũng chẳng nói nhiều với chúng nữa: “Vậy mấy đứa chơi đi, cô đi gặp bà mấy đứa trước.”

Dung Tranh lại cười nhắc nhở cô: “Cô ơi, bà nội với mẹ con, cả thím hai đang ở bếp gói bánh chẻo đó, bà nội bảo hôm nay là đông chí nên nhà chúng ta ăn bánh chẻo ạ.”

Nhìn vẻ mặt hớn hở của cháu trai khi nhắc đến ăn bánh chẻo, Dung Thanh Du cũng cười theo.

Nhưng nghĩ đến kết cục bi thảm của ba đứa cháu một ch*t đuối, hai mất tích, lòng Dung Thanh Du lại trùng xuống.

Thời điểm hiện tại vẫn chưa tới mười năm hỗn loạn kia, mặc dù nhà họ đã tặng hết công xưởng và tài sản của mình, song bố mẹ và anh chị dâu vẫn còn đang làm việc ở nhà máy.

Mặc dù nhà họ không còn sống cuộc đời giàu sang phú quý như trước nhưng cũng chẳng phải lo cơm ăn áo mặc.

Tiếc thay cuộc sống bình yên hạnh phúc như vậy rất nhanh sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.

Cô cũng phải nhân khi còn kịp sắp xếp ổn thỏa hết cho người nhà, không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn nữa.

Trong phòng bếp.

Tống Huệ Trân cùng hai con dâu đang luôn tay luôn chân gói bánh chẻo thì thấy con gái út vén rèm bước vào.

“Mẹ…”

Nét mặt của Tống Huệ Trân rất tươi tắn, lập tức hỏi cô: “Tiểu Du con dậy làm gì? Giờ đã khá hơn chút nào chưa?”

Trước đó, Tống Thanh Du đột ngột cảm cúm sốt cao, người cũng nóng rực mặt mày xây xẩm, cả nhà họ đều rất lo, vội vàng đi mời bác sĩ đông y họ Viên họ quen đến.

Bác sĩ Viên bắt mạch cho cô, kê toa thuốc, sau khi uống xong, cơn nóng đã dần lui.

Bác sĩ Viên nói người trẻ thể chất tốt, cứ để cô ngủ một giấc thật ngon rồi sẽ không sao nữa.

Giờ thấy tinh thần của Dung Thanh Du thật sự không còn tệ nữa, Tống Huệ Trân mới thấy yên tâm hơn.

Chị dâu cả của nhà họ Dung – Diệp Phương cũng quan tâm nói với Dung Thanh Du: “Em chồng, em vừa mới khỏe lại, hay là về phòng nằm thêm một lúc cho mẹ đỡ lo. Chuyện trong nhà có bọn chị đây rồi, không cần em phải bận lòng đâu.”

Chị dâu hai nhà họ Dung – La Tố Lan cũng gật đầu bảo: “Em chồng, em về nghỉ ngơi đi, tí nữa làm xong bánh chẻo, chị mang qua cho em.”

Dung Thanh Du nhìn những người thân yêu dấu của mình, cố đè nén kích động được gặp lại họ trong lòng, mỉm cười đáp lời: “Mẹ, chị cả, chị hai, giờ em không sao rồi, mọi người đừng lo.”

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”

Tống Huệ Trân nói rồi quay sang bảo Dung Thanh Du: “Tiểu Du, nếu con thấy lạnh thì ra ngồi bếp đốt lửa đi.”

Dung Thanh Du nhìn trời rồi lại hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, sao bố và các anh vẫn chưa tan làm vậy ạ?”

Tống Huệ Trân cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài đáp: “Ông ấy sắp về rồi.”

Lời bà vừa dứt, ở ngoài đã vang lên tiếng của anh cả Dung Thanh Du – Dung Thanh Huy: “Mẹ ơi, con về rồi.”

Hai anh em đang chơi trong sân vừa thấy bố chúng về cũng vui vẻ chạy ào đến chỗ anh ấy: “Bố, bố, bố đã về…”

Dung Thanh Huy đưa tay ra xoa đầu hai con trai: “Hôm nay có nghịch ngợm gì không đấy?”

Hai anh em Dung Tranh và Dung Vanh lập tức lắc đầu: “Không nghịch ạ, bọn con thực sự ngoan lắm luôn.”

Tống Huệ Trân bước ra, chỉ thấy con trai lớn về, không thấy bố Dung và hai con trai còn lại đâu.

Bà hỏi Dung Thanh Huy: “Thanh Huy, bố và hai em con đâu? Sao không về cùng con?”

Dung Thanh Huy nở nụ cười lễ phép thưa: “Bố, Thanh Viễn và Thanh Dương đến nhà chú Hạ rồi, bảo con về trước báo với mọi người một câu, chút nữa họ sẽ về ăn tối.”

Tống Huệ Trân hơi cau mày: “Hôm nay là lễ, sao bố con lại chọn dịp này tới nhà chú Hạ? Bố có bảo gì không?”

Dung Thanh Huy lắc đầu: “Không bảo gì hết.”

Dung Thanh Du đang thêm củi đốt trong bếp, nghe Dung Thanh Huy nói lại chợt nhớ ra một chuyện, sắc mặt tái mét, vội vàng đứng dậy.

“Mẹ, con sang nhà chú Hạ, sẽ về ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK