• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô ấy là người yêu của tôi!”

Nghe thấy câu trả lời của Lịch Mãnh, Dung Thanh Du ngạc nhiên trợn trừng mắt.

Cố Lệnh Hành đã có được đáp án mình cần, ngược lại cười ha hả nói: “Thì ra là người yêu của cậu à, sao không nói sớm, người yêu của cậu cũng coi như người nhà, có thể đi vào, có thể đi vào.”

Lịch Mãnh lườm anh ta một cái, ý bảo anh ta đừng có mà quá đáng.

Cố Lệnh Hành đáp lại anh bằng một nụ cười bỡn cợt.

Lịch Mãnh đưa Dung Thanh Du đến nơi đăng ký thông tin thăm hỏi xong, chủ động dắt xe đạp dẫn cô đến ký túc xá cá nhân của anh.

Trên đường đi đã gặp được không ít quân nhân có quen biết Lịch Mãnh.

Bọn họ nhìn thấy Lịch Mãnh luôn lạnh lùng vô tình lúc này lại dịu dàng dắt xe đi vào bên trong giúp một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt ai nấy hiện đầy vẻ ngạc nhiên.

Bọn họ cũng nhốn nháo dò hỏi: “Doanh trưởng Lịch, đây là người yêu của anh sao?”

Lịch Mãnh chỉ cười mà không nói gì.

Những quân nhân đó cho là anh cam chịu.

Chờ đến khi họ đi xa, Lịch Mãnh mới xin lỗi và giải thích với Dung Thanh Du: “Thành thật xin lỗi Thanh Du, vừa rồi đã mạo nhận em là người yêu của anh, nếu anh không nói vậy nhất định thằng nhãi Cố Lệnh Hành kia còn muốn làm khó dễ chúng ta.”

Dung Thanh Du mỉm cười: “Không sao, em hiểu mà.”

Trong lòng cô lại thầm nghĩ, nếu Lịch Mãnh trở thành người yêu của cô thật, cô có thể chấp nhận được không?

Cô quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn rắn rỏi, cư**g quyết lạnh lùng đứng bên cạnh.

Anh rất xuất sắc, giữa những người trẻ tuổi, anh cũng là một người nổi bật trong đó.

Nếu như kiếp này cô còn muốn tìm người yêu, vậy thì nên tìm một quân nhân làm cô kính nể, cảm thấy có thiện cảm như Lịch Mãnh!

Không biết rằng anh của kiếp này, rốt cuộc đến lúc nào mới có gan thổ lộ với cô đây?

Tuy rằng cô luôn muốn báo đáp anh, nhưng ban đầu thật sự không có ý định lấy thân báo đáp.

Có lẽ vì kiếp trước Tần Nguyên Đào đã khiến cô có ác cảm với hôn nhân, cho nên đời này cô không trông đợi vào tình yêu lãng mạn và cuộc hôn nhân tốt đẹp mấy.

Nếu Lịch Mãnh không thổ lộ với cô, vậy cô sẽ mãi giả vờ không biết, dùng thân phận bạn bè để qua lại với anh, cho anh một chút lợi ích để báo đáp ơn tình của anh ở kiếp trước.

“Đến rồi.”

Đến dưới tầng trệt ký túc xá của Lịch Mãnh, anh cất xe đạp xong, chỉ vào một căn phòng ký túc xá, cười nói với Dung Thanh Du: “Anh ở trong phòng ký túc xá này.”

Dung Thanh Du chỉ vào hai giỏ đồ ở yên sau, nói với anh: “Anh Lịch, bê hai giỏ này vào đi, sau khi vào em có chuyện cần nói với anh.”

Lịch Mãnh gật đầu: “Được! Vậy em lấy chìa khóa mở cửa, anh xách đồ vào.”

Dung Thanh Du nhận lấy chìa khóa anh đưa, đi đến mở cửa phòng ký túc xá mà anh chỉ.

Trong giỏ có khoảng chừng hai mươi ký hoa quả và rau dưa, đối với người mạnh mẽ như Lịch Mãnh mà nói thì nó nhẹ như lông hồng.

Anh nhẹ nhàng xách hai giỏ đồ đi vào trong ký túc xá.

Dung Thanh Du không chờ anh hỏi đã chủ động nói: “Anh Lịch, hôm nay em đến tìm anh, ngoại trừ tặng anh chút hoa quả trồng ở nhà ra thì còn muốn nhờ anh giúp một việc, có được không?”

Lịch Mãnh vừa nghe vậy đã mừng rỡ, hỏi cô ngay: “Có chuyện gì? Em nói đi, chỉ cần anh làm được nhất định sẽ giúp em!”

Anh cũng đoán được nếu Dung Thanh Du không có việc gì thì cũng chẳng cần đến tìm anh.

Nhưng cho dù cô có việc nhờ vả mới đến tìm anh thì anh vẫn thấy rất vui vẻ.

Chẳng phải điều này chứng tỏ rằng khi cô gặp chuyện, người đầu tiên nghĩ đến chính là anh sao.

Anh có vị trí trong lòng cô.

Hiếm khi cô chịu đến nhờ anh, cho dù chuyện đó có khó đến đâu anh phải giúp cô làm được, nhất định phải tạo được ấn tượng tốt trong lòng cô, vậy giữa họ mới có thể tiến lên thêm một bước.

Dung Thanh Du nghe thấy Lịch Mãnh ôm đồm nhiều việc thì không nhịn được cười.

“Cảm ơn anh Lịch trượng nghĩa, là thế này, cả nhà em đã dọn về quê sống, gần đại đội nhà họ Dung có một quân khu.”

“Bản thân em gặp được cơ duyên, học được một vài bí pháp, có thể trồng được một vài loại rau và hoa quả thuần thiên nhiên nhưng có giá trị dinh dưỡng cao.”

Cô nói vậy chủ yếu là để tạo ra nguồn gốc xuất xử cho những loại rau và hoa quả mà cô trồng ra thôi.

Thôn họ muốn cùng cấp hàng hóa cho quân khu không phải việc đơn giản.

Ít nhất thì rau và hoa quả của bọn họ phải qua được kiểm tra nghiêm ngặt của quân khu.

Mà xuất xứ và nguồn gốc của số rau này cần phải nói rõ ràng.

Nếu cô đã dám nói dối trước mặt Lịch Mãnh, vậy thì sau này cô có dùng một trăm lời nói dối cũng không thể nào che đậy được.

Cô chỉ có thể lựa chọn nói thật, để lộ ra một phần bản lĩnh của mình mà thôi.

Trồng rau dưa trái cây là bản lĩnh, có rất nhiều chuyên gia nông học cũng làm được, tuy sẽ làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không đến mức khiến họ có mưu đồ với cô.

Dung Thanh Du tiếp tục nói: “Số rau và hoa quả đó không những có giá trị dinh dưỡng nhiều hơn rau xanh bình thường, mà mùi vị của nó cũng ngon hơn, sản lượng cao hơn.”

“Bây giờ đại đội chúng em đang dùng mười mấy mẫu đất để thí nghiệm, lứa cải thìa đầu tiên đã trưởng thành, em nghĩ đến việc hỏi thăm anh một chút, không biết quân khu các anh có muốn thu mua số rau này không?”

Cô sợ anh không tin, còn nhấn mạnh thêm: “Anh Lịch, những gì em nói đều là sự thật, không lừa anh, nếu quân nhân các anh ăn rau và hoa quả này trong thời gian dài còn có thể giúp tăng thể lực, sức đề kháng cũng tốt hơn, có lợi rất lớn.”

“Nếu anh không tin có thể ăn thử chút hoa quả mà em mang đến anh, anh sẽ hiểu ngay.”

Lịch Mãnh nhanh nói: “Thanh Du, không phải anh không tin em, mà ngược lại em nói gì anh cũng tin, anh biết em sẽ không lừa anh!”

Qua lời của anh, Dung Thanh Du có thể cảm nhận được anh tin tưởng cô vô điều kiện.

Trong lòng cô cảm thấy hơi cảm động, nhưng lại có chút lo lắng, sợ mình sẽ phụ lòng chân thành và tín nhiệm của anh.

Ánh mắt Lịch Mãnh nhìn cô cực kỳ nhiệt tình.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, rồi bại trận ngay.

Cô nhanh tay cầm lấy một quả anh đào đỏ mọng trơn bóng trong giỏ đưa anh: “Anh Lịch, anh mau ăn thử quả này đi, xem có phải khác biệt với những loại hoa quả khác không.”

Ánh mắt Lịch Mãnh dừng lại trên khuôn mặt và lỗ tai đỏ ửng của cô, trong lòng cảm thấy vừa ấm vừa ngọt.

Khóe môi anh cong lên, mỉm cười: “Được, để anh thử.”

Anh nhận lấy quả anh đào trong tay cô, còn không thèm rửa mà cho thẳng vào miệng, cắn nhai.

Dung Thanh Du nghĩ thầm trong lòng may là cô đã dùng thuật làm sạch để làm sạch số quả này.

Vừa ăn vào, Lịch Mãnh đã nhận thấy sự khác biệt.

Cảm nhận đầu tiên đó là ngọt! Rất ngọt! Cực kỳ ngọt!

Cảm nhận thứ hai đó là sảng khoái! Rất sảng khoái! Tinh thần lập tức trở nên sảng khoái phấn chấn ngay!

Anh không nhịn được mà ăn thêm một quả rồi một quả nữa, vừa ăn, anh vừa nói với cô: “Ăn rất ngon, rất ngọt, sau khi ăn xong cả người cảm thấy rất sảng khoái.”

Chờ anh ăn anh đào xong, Dung Thanh Du lại đưa cho anh một quả cà chua, một quả táo đỏ, và mấy quả táo tàu.

Còn Lịch Mãnh thì cô đưa gì, anh ăn nấy.

Chờ đến khi ăn hết những quả này, thấy cô không lấy cho anh nữa, Lịch Mãnh cảm thấy còn chưa đã thèm: “Hết rồi?”

Dung Thanh Du cười chỉ vào giỏ: “Trong đó còn nhiều lắm, anh cứ ăn từ từ.”

Rồi cô lại nói với anh: “Số trái cây này đều là trái cây có chất lượng tốt nhất, tạm thời không thể cung ứng số lượng lớn, chỉ có thể tặng cho người thân và bạn bè một ít ăn lấy thảo.”

Lịch Mãnh nghe cô nói vậy thì lại vui vẻ lên.

Xem ra anh đã được cô xếp vào hàng “người thân bạn bè”, nên mới có thể được ăn loại hoa quả này.

Dung Thanh Du nhìn thấy dáng vẻ cười ngây ngô của anh, có cảm giác không nỡ nhìn thẳng.

Anh Lịch hôm nay thật sự tương phản quá lớn với anh Lịch mặt than mà cô gặp lúc trước.

Cô tiếp tục nói với anh: “Anh Lịch, bây giờ thôn chúng em có thể cung ứng loại cải xanh có chất lượng cao, qua một thời gian nữa sẽ có thêm cà chua, dưa leo, cà tím, vân vân”

Lịch Mãnh nghĩ rồi nói với cô: “Thế này đi, hai chúng ta mang chút hoa quả và cải xanh này đến tìm đoàn trưởng.”

Dung Thanh Du gật đầu: “Được.”

Bọn họ lấy mỗi loại quả một ít, xách thêm giỏ cải thìa nhỏ và cà chua, hai người cùng nhau đi đến nhà đoàn trưởng.

Trên đường đi gặp người quen hỏi về Dung Thanh Du, Lịch Mãnh không hề e dè mà nói: “Đây là người yêu của tôi, tôi dẫn cô ấy đến nhà đoàn trưởng chơi, để đoàn trưởng đỡ tốn công lo lắng tôi không cưới được vợ.”

Chờ đến khi những người khác đi xa, anh lại tỏ vẻ xấu hổ nói với Dung Thanh Du: “Thanh Du, anh nói vậy, em không trách anh chứ?”

Dung Thanh Du thẳng thừng chọc ghẹo anh: “Anh Lịch, anh nói vậy cẩn thận không ai thèm giới thiệu người yêu giúp anh đó.”

Lịch Mãnh chăm chú nhìn cô, thử thăm dò: “Thanh Du, nếu… Anh nói là nếu nhé, nếu anh thật sự không tìm được người yêu, em có bằng lòng làm người yêu anh không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK