• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Thanh Du từng nghĩ, nếu như sau này có cơ hội gặp lại thì cô nhất định phải báo đáp anh.

Nhưng sau khi cô sống lại vẫn luôn bận chuyện chuyển chỗ, thu gom vật liệu và tu luyện.

Mặt khác, tuy rằng bây giờ bọn họ quen nhau nhưng lại không thân.

Anh chỉ là anh trai của Lịch Tiệp, bạn học cấp ba của cô mà thôi.

Nếu như không phải sau khi cô ch*t, nhìn thấy anh dọn xác cho cô trong trí nhớ tương lai, còn làm những chuyện kia vì cô thì chắc chắn cô sẽ không biết hóa ra vẫn có một người luôn lặng lẽ yêu thầm cô.

Cho dù bây giờ nghĩ lại, Dung Thanh Du vẫn còn cảm thấy chuyện này có chút khó tin.

Cô và Lịch Mãnh cũng chưa gặp mặt nhau được mấy lần, hình như mới có ba lần mà thôi!

Hơn nữa, là bạn học cùng lớp cấp ba với Lịch Tiệp ba năm, hàng năm khi Lịch Tiệp tổ chức sinh nhật và mời cô đến nhà họ Lịch chơi, cô mới được gặp mặt anh.

Cho dù gặp mặt, hai người cũng không nói chuyện mấy.

Cô cũng không biết, rốt cuộc tại sao anh lại thích cô?

“Tiểu Du, Tiểu Du…”

Nghe thấy tiếng gọi của bác cả, lúc này Dung Thanh Du mới lấy lại tinh thần: “Xin lỗi bác cả, lúc nãy cháu nghĩ đến một số chuyện nên thất thần.”

Sau đó cô còn nói: “Bác cả, như vậy đi, hôm nay trước hết mọi người đừng hái rau, lát nữa cháu ra ngoài tìm cách xem có thể tìm được đơn vị đến thu mua rau của chúng ta hay không, nếu như tìm được, đến lúc đó chúng ta có thể trực tiếp cung cấp rau cho bọn họ.”

Dung Học Xương có chút lo lắng: “Cháu có thể tìm được không?”

Dung Thanh Du cũng không dám khẳng định chuyện này có thể thành công hay không, bèn cười nói với ông ấy: “Bác cả, cháu sẽ cố hết sức, kết quả xấu nhất là không tìm được thôi, cùng lắm thì chúng ta bán cho cửa hàng thực phẩm phụ hoặc xã cung ứng, cùng lắm thì chúng ta kiếm ít hơn một chút.”

Dung Học Xương gật đầu mỉm cười: “Cháu nói không sai, vậy nên Tiểu Du à, cháu cũng không cần có áp lực, có thể thành công thì tốt, không thành công thì thôi, biết không?”

Dung Thanh Du cười đáp: “Cháu biết rồi ạ, bác cả.”

Đến khi hai người bọn họ nói chuyện xong, các loại heo con, thỏ con, gà con, vịt con và ngan con đều đã được dỡ xuống xe bò, đang chờ người đưa bọn chúng vào những cái chuồng riêng.

Ông lão đánh xe nhận lấy tiền do Dung Học Uyên đưa, vẫy tay với bọn họ rồi đánh xe bò trở về.

Sau khi Dung Thanh Du sắp xếp những con vật nuôi này cẩn thận lại nói với Dung Học Xương rằng, giao công việc nuôi trồng ở khu thí nghiệm này cho anh ba của cô.

Dung Học Xương ước gì người một nhà bọn họ ôm hết những chuyện này, như vậy mới có thể bảo đảm tỷ lệ thành công của khu nuôi trồng thí nghiệm.

Ông ấy lập tức cười đồng ý: “Được, vậy chuyện ở đây sẽ giao cho anh ba của cháu quản lý.”

Dung Thanh Du lại nói với Dung Học Xương: “Bác cả, vậy bác viết thư giới thiệu cho cháu đi, bây giờ cháu sẽ đi ra ngoài tìm cách.”

Dung Học Uyên ở bên cạnh hỏi cô: “Tiểu Du, chỗ con có cách gì vậy? Không được, bố có thể đi tìm bạn bè cũ trước đây hỏi thử xem.”

Dung Thanh Du vội vàng nói với ông ấy: “Anh trai của một người bạn học của con đang làm doanh trưởng một quân khu ở gần đây, con muốn đi tìm anh ấy hỏi thử xem quân khu của bọn họ có cần mua những loại rau xanh này không?”

Dung Học Uyên nghĩ đến quân khu thì ánh mắt lóe lên: “Nếu con có thể đưa những rau xanh này vào quân khu thì đây một chuyện tốt cực lớn với thôn chúng ta.”

Dung Học Xương ở bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu thật mạnh.

Thời nay, nếu ai có thể leo lên chiếc thuyền lớn quân khu này, đó sẽ là một chuyện rất vẻ vang.

Dung Thanh Du cười nói với bọn họ: “Có thể hợp tác với bên quân đội, đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt rất lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói, có thể ăn được rau do chúng ta trồng cũng là một chuyện tốt mà, trong tay chúng ta có sản phẩm tốt như vậy, cũng không thể tự coi nhẹ mình.”

Dung Học Xương cười ha ha nói: “Đúng đúng đúng, Tiểu Du Nhi của chúng ta nói đúng, chúng ta phải có tự tin, bọn họ nhất định sẽ thích rau do chúng ta trồng, sau này sẽ nhớ mãi không quên, một ngày không ăn đều sẽ nhớ.”

“Không sai, chính là như vậy.” Dung Thanh Du nói xong cũng cười to cùng Dung Học Uyên.

Dung Thanh Du đi hái khoảng năm cân rau xanh, còn lấy được thư giới thiệu do Dung Học Xương viết cho cô, lúc này mới đạp xe đạp đi về phía quân khu.

Đến nửa đường, Dung Thanh Du lại lấy ra một chút cà chua và hoa quả từ Tiên phủ tùy thân cho thêm vào.

Cô biết được vị trí quân khu của Lịch Mãnh từ trong trí nhớ tương lai.

Điều khiến Dung Thanh Du cảm thấy may mắn chính là, quân khu của bọn họ ở ngay bên cạnh thôn Dung Gia, đạp xe đạp khoảng nửa giờ là có thể đến nơi.

Nửa giờ sau.

Cuối cùng Dung Thanh Du cũng đi tới cổng chính của quân khu, bị cảnh vệ trực ban ngăn lại.

“Xin chào đồng chí! Xin hãy xuất trình giấy tờ xác nhận của cô!”

Dung Thanh Du vội lấy thư giới thiệu của mình ra, đưa cho cảnh vệ trực ban: “Xin chào đồng chí! Tôi đến tìm doanh trưởng Lịch Mãnh của các anh, làm phiền anh thông báo giúp tôi một tiếng, được không?”

Nghe thấy cái tên Lịch Mãnh, có một người đàn ông mặc quân trang lập tức đi ra từ trong phòng trực ban ở bên cạnh.

Anh ta liếc nhìn Dung Thanh Du một cái, nhất thời bị bất ngờ bởi tướng mạo xuất chúng của cô.

Nhưng anh ta đã nhanh chóng hoàn hồn, cười hỏi Dung Thanh Du: “Tôi là Cố Lệnh Hành, đồng đội của Lịch Mãnh, cô là gì của Lịch Mãnh?”

Dung Thanh Du trả lời: “Tôi là bạn của anh ấy.”

Cố Lệnh Hành cố ý nói: “Ở đây là nơi quan trọng chứa bí mật quân đội, nếu không phải người thân của quân nhân thì không được đi vào.”

Dung Thanh Du vừa nghe không phải người thân của quân nhân thì không được đi vào, cô lại hỏi: “Vậy có thể nhờ anh gọi Lịch Mãnh đi ra giúp tôi được không? Tôi tên là Dung Thanh Du, anh nói với anh ấy tên của tôi là anh ấy sẽ biết.”

“Dung Thanh Du? Được, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy giúp cô.”

Cố Lệnh Hành lại đi vào phòng trực ban, cầm lấy điện thoại của phòng trực ban rồi gọi đến phòng làm việc của Lịch Mãnh.

Chuông điện thoại reo hai tiếng đã được nhấc máy: “Alo, xin chào.”

Cố Lệnh Hành nghe thấy là giọng của Lịch Mãnh thì lập tức phấn khởi nói với anh: “Lão Mãnh, cậu được đấy, ở cổng chính có một nữ đồng chí trông rất xinh đẹp tìm cậu này, cậu mau ra đây xem một chút đi!”

Cố Lệnh Hành cố ý không nói tên của Dung Thanh Du, muốn xem thử phản ứng của Lịch Mãnh.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh ta, chàng trai lạnh lùng Lịch Mãnh trực tiếp trả lời một câu: “Không gặp!”

Nói xong, anh đã muốn cúp điện thoại.

Trước đây cũng từng có nữ đồng chí thích Lịch Mãnh đến tìm nhưng anh không gặp ai hết.

Hình như Cố Lệnh Hành cũng đoán được anh sắp cúp điện thoại, lập tức kêu la nói: “Này này này, cậu đừng cúp vội, nữ đồng chí kia nói cô ấy tên là Dung Thanh Du, Dung Thanh Du, cậu quen không?”

Lịch Mãnh vừa nghe thấy cái tên này thì lập tức đứng dậy: “Cậu nói cái gì? Cậu chắc chắn là Dung Thanh Du?”

“Chắc chắn! Tôi chắc chắn! Tôi xem thư giới thiệu của cô ấy rồi.”

Nghe thấy lời của Cố Lệnh Hành, Lịch Mãnh lập tức cúp điện thoại, xông ra khỏi phòng làm việc, nhanh chân chạy như bay về phía cổng chính.

Cố Lệnh Hành nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng cúp máy “Tút tút”, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Đúng là đồ gặp sắc quên bạn!”

Lịch Mãnh vừa chạy, trong đầu vừa nghĩ đến Dung Thanh Du.

Anh hơi nghi ngờ và lo lắng, tại sao cô lại đến tìm anh? Có phải là cô xảy ra chuyện gì rồi không?

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô nhóc này, anh đã thích cô rồi.

Nhưng trước đây cô vẫn còn đang đi học, cảm thấy tuổi của cô còn nhỏ nên anh cũng không tiện thổ lộ với cô.

Anh còn nghĩ rằng, đợi sau khi cô tốt nghiệp anh mới đề cập chuyện yêu nhau với cô.

Kết quả là anh phải đi làm nhiệm vụ, còn đi một chuyến ba tháng, trở về lại vướng chuyện diễn tập quân đội, bận đến nỗi không có một chút thời gian để đi gặp cô.

Đương nhiên, đây đều là lý do viện cớ.

Thật ra trong lòng anh sợ một điều là nếu anh tỏ tình với cô sẽ bị từ chối, như vậy thì anh sẽ hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.

Anh còn đang nghĩ xem lúc nào nên đi tìm cô, không ngờ cô đã tự mình đến tìm anh.

Trong lòng Lịch Mãnh vui đến nỗi muốn hát lên.

Nhưng lại lo lắng cô gặp chuyện nên mới tới, sự vui vẻ trong lòng lại chìm xuống.

Khi anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó đứng ở cổng chính, bỗng chốc cảm thấy lồng ng*c được lấp căng đầy.

Cô đến rồi!

Cô đến thật rồi!

Lịch Mãnh chợt cảm thấy ông trời thật sự rất ưu ái anh, đã đưa cô gái mà anh thích đến trước mặt anh.

Anh lại không biết rằng, kiếp trước Dung Thanh Du không hề tới tìm anh.

Anh cũng sắp phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Đến khi anh chấp hành nhiệm vụ xong và trở về, lúc muốn tỏ tình với cô mới phát hiện cô đã gả cho Tần Nguyên Đào.

Lúc ấy anh cực kỳ đau lòng nên càng điên cuồng nhận nhiệm vụ hơn, không còn dám nghe ngóng tin tức của cô nữa.

Mà khi anh nghe được tin tức của cô lần nữa, đó là tin tức cô liều mạng ch*t chung với Tần Nguyên Đào.

Lịch Mãnh tìm một nơi không người, khóc đến tan nát cõi lòng.

Anh cố gắng liều mạng như vậy là vì cái gì?

Người mà anh muốn chia sẻ thành công và niềm vui nhất đã không còn nữa!

Sau khi Lịch Mãnh đau đớn khóc lớn một trận thì đi dọn xác cho Dung Thanh Du, chôn cất cô ở một nơi phong thủy.

Sau đó, anh bèn cầm lưỡi dao trả thù lên, từng bước đưa những ác ma từng xuống tay với nhà họ Dung và Dung Thanh Du xuống địa ngục hoặc vào nhà tù.

Sau khi trả thù cho cô, Lịch Mãnh càng liều mạng nhận nhiệm vụ hơn.

Vào năm ba mươi lăm tuổi, anh ngã xuống nơi chiến trường vùng biên giới.

Dung Thanh Du nhìn người đàn ông cao lớn đang lao về phía cô kia, trong đầu cũng thoáng hiện lên từng cảnh trong cuộc đời ngắn ngủi mà oanh liệt của người đàn ông này.

Đó là một người đàn ông đáng được mọi người kính trọng!

Đến tận khi ch*t, anh cũng không kết hôn, không để lại đứa con nào.

Anh hiến tặng sinh mệnh cho Tổ quốc, hiến tặng cho sự nghiệp của anh, để lại từng hàng huân huy chương vinh quang và rực rỡ lấp lánh.

Lúc nhận được tin anh ch*t, bố của anh một đêm đầu bạc, mẹ anh khóc đến ngất đi.

Em trai em gái của anh, còn cả những đồng đội kia, ai nấy đều khóc đến nỗi không kìm nén được.

Bây giờ, nhìn thấy anh sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô, Dung Thanh Du vui vẻ bật cười.

Hai người cứ đứng đối mặt với nhau như vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Cô cười.

Anh cũng cười.

Cố Lệnh Hành vẫn đang ở bên cạnh vây xem bọn họ gặp nhau, nhìn thấy hai người này nhìn nhau cười như đồ ngốc thì không khỏi buồn nôn bởi cảnh tượng phát ngấy của hai người.

Anh ta thật sự chưa từng thấy Lịch Mãnh cũng có lúc ngu ngơ như vậy bao giờ.

Nhưng anh ta cũng không lên tiếng, không cắt ngang cảnh đối mặt “ẩn ý đưa tình” của hai người ngày.

Anh ta còn muốn xem trò hay đặc sắc của hai người này nữa kìa!

Lịch Mãnh đã sớm phát hiện Cố Lệnh Hành và cảnh vệ trực ban đang nhìn anh và Thanh Du.

Nhưng anh không quan tâm nổi bọn họ.

Anh nhìn Thanh Du gần như là không biết chán, muốn ghi tạc gương mặt của cô vào trong đầu anh.

Cuối cùng vẫn là Dung Thanh Du lấy lại tinh thần trước, cười hỏi anh: “Anh Lịch, em tìm anh có chút việc, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Nghe thấy câu hỏi của Dung Thanh Du, Lịch Mãnh lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái như say rượu kia.

Anh đáp không do dự: “Đương nhiên có thể, em đã đăng ký chưa?”

Dung Thanh Du lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”

Lịch Mãnh nói với cô: “Vậy em đăng ký trước đã, anh dẫn em đi vào.”

Lúc này Cố Lệnh Hành mới nhảy ra tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Tôi nói này Mãnh Tử, đồng chí này là gì của cậu vậy? Quân khu chúng ta quy định không phải người nhà thì không được vào đâu nha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK