• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bọn họ dọn hết đồ đạc vào, Dung Thanh Du lấy một ít trái cây và bánh trái cho tài xế, nhờ anh ấy đi trả xe giúp.

Tống Huệ Trân biết Lịch Mãnh vừa mới trở lại, hai người trẻ tuổi nhất định sẽ có lời cần nói riêng với nhau nên bà đã bảo Dung Thanh Du dẫn Lịch Mãnh xuống nói chuyện.

Dung Thanh Du mang trà, điểm tâm và hạt dưa, Lịch Mãnh vội vàng nhận lấy: “Đưa anh đi.”

Dung Thanh Du dẫn Lịch Mãnh vào phòng mình.

Lịch Mãnh đặt đồ trong tay xuống, anh đóng cửa phòng lại, không chờ nữa mà ôm lấy Dung Thanh Du, rồi bất ngờ hôn cô.

Dung Thanh Du chần chừ đôi chút mới nhẹ nhàng đáp lại anh.

Sau khi hai người thân mật với nhau xong, Lịch Mãnh ghé sát bên tai cô, cất giọng khàn khàn: “Tiểu Du à, anh nhớ em lắm…”

Gò má Dung Thanh Du đỏ ửng lên, cô ngượng ngùng nhẹ giọng trả lời: “Em cũng nhớ anh.”

Lịch Mãnh cảm thấy hơi khó kiềm chế: “Tiểu Du à, anh muốn cưới em mau mau một chút, vậy thì anh có thể ở bên em rồi.”

Dung Thanh Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải sớm thôi sao, còn chưa đến một tháng nữa, nháy mắt mấy cái là đến rồi.”

Lịch Mãnh không biết làm sao, anh khẽ than thở: “Nhưng anh cảm thấy một ngày dài cứ như một năm vậy.”

Dung Thanh Du cười nói: “Nếu anh thấy đợi chờ khó khăn quá thì đi giúp ông nội chuẩn bị hôn sự đi, anh cho rằng kết hôn dễ dàng lắm sao? Bản thân anh kết hôn mà lại yên tâm thoải mái giao hết mọi chuyện cho ông nội sao?”

Lịch Mãnh vừa nghe Dung Thanh Du nói vậy, anh sợ rằng cô nghĩ anh không coi trọng mối hôn sự này, bèn vội vàng giải thích: “Không có không có, ngày mai anh sẽ đi chuẩn bị hôn sự. Anh mới quay lại hôm nay mà, không phải là do anh vội vàng muốn gặp em trước sao!”

Nói đến đây, Lịch Mãnh lại nói với cô: “Hàn tướng quân nói với anh rồi, có lẽ ngày 1 tháng 10 sẽ cử hành lễ khen thưởng cho bọn anh, em cũng có phần nữa. Tiểu Du, em chuẩn bị thật tinh thần thật tốt đi nhé.”

“Em biết rồi.”

Dung Thanh Du nghĩ trước đó cô luyện không ít linh dược, cứu nhiều mạng chiến sĩ nên Hàn tướng quân cũng nhớ cho cô một công lao.

Lịch Mãnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, cứ như không kích động một chút nào vậy, nhưng nghĩ đến tính cách lạnh lùng không thích khoe khoang của cô, anh cảm thấy cô vốn nên phản ứng như thế này.

Dung Thanh Du lại hỏi anh: “Anh xem nhà mới xây chưa?”

Lịch Mãnh lắc đầu một cái: “Vẫn chưa.”

Dung Thanh Du cười hỏi anh: “Anh muốn đi xem qua một chút không? Em có chìa khóa đây, ông nói nói phòng tân hôn của hai chúng ta ở bên nhà mới này.”

Ánh mắt của Lịch Mãnh sáng lên: “Vậy đi thôi, chúng ta đi qua xem một chút, thuận tiện thương lượng một chút nên bố trí phòng tân hôn của chúng ta như thế nào.”

“Được, đi thôi!”

Dung Thanh Du dẫn anh ra ngoài, chào hỏi Tống Huệ Trân một tiếng rồi hai người cùng sóng vai nhau đi đến nhà họ Lịch.

Mở cửa nhà họ Lịch ra, Lịch Mãnh vừa nhìn thấy sân vườn nở rộ đầy các loại hoa cỏ, không khỏi có chút kinh ngạc: “Mấy cây hoa cỏ này mọc nhanh như vậy sao?”

Sau đó anh nhìn Dung Thanh Du hỏi: “Tiểu Du à, có phải anh lại dùng pháp thuật gì không?”

Dung Thanh Du gật đầu cười: “Đúng vậy, lúc đó em đã dùng linh lực hệ mộc, tối hôm ấy em lặng lẽ ở nhà để bố trí một tụ linh trận. Sau này hoa cỏ cây trái trong nhà cũng sẽ giống bên nhà em, ăn ngon lại còn đẹp mắt nữa.”

Lịch Mãnh nắm lấy tay cô, cảm động nói: “Tiểu Du à, cực khổ cho em rồi!”

Dung Thanh Du liếc nhìn anh: “Đây cũng là nhà của em mà, anh còn khách khí với em nữa, có phải không xem em như người một nhà không?”

Lịch Mãnh vội vàng giải thích: “Không không không, anh chỉ cảm thấy em đã phải bỏ ra quá nhiều, anh cực kỳ cảm động nên mới nói một câu khổ cực cho em rồi. Em đừng suy nghĩ lung tung, anh ngày nhớ đêm mong ước em được gả cho anh sớm một chút, trở thành người thân nhất của anh.”

Dung Thanh Du thấy dáng vẻ cuống cuồng giải thích của anh, không khỏi bật cười một tiếng: “Được rồi, em biết rồi, em cố ý chọc cười anh thôi.”

Lịch Mãnh làm ra vẻ tức giận muốn cắn cô: “Em hư thật nhé, lại dám chọc anh!”

Anh nghiêng đầu tựa vào cô, hơi thở phà ra hơi ngứa cổ một chút, nhột nhột khiến cô không ngừng cười. Cô liều mạng né tránh, không cho anh hôn.

“Được rồi, đừng làm rộn nữa, mau làm chuyện chính đi, chúng ta vào phòng xem một chút nên bố trí thế nào đi?”

Lúc này Lịch Mãnh mới buông cô ra, anh nắm lấy tay cô: “Đi, đi xem một chút.”

Nhà họ Lịch là tứ hợp viện hai tiếng, nhà chính là nơi bố mẹ ông nội và Lịch Mãnh ở.

Hai vị chú thím chia ra ở phía Đông phía Tây.

Nếu mấy người trẻ quay lại thì họ sẽ ở tầng hai.

Phòng tân hôn của Lịch Mãnh và Dung Thanh Du, vị trí ở tầng hai nhà chính, đây cũng là nơi cụ Lịch chỉ định muốn hai người bọn họ ở đó.

Hành động này của cụ Lịch như nói cho những người khác trong gia tộc biết, ông ấy đã khẳng định Lịch Mãnh chính là người thừa kế địa vị của nhà họ Lịch trong tương lai.

Phòng tân hôn của bọn họ chưa sắp xếp thứ gì, trống không, rộng khoảng ba mươi mét vuông, trông rất rộng rãi.

Dung Thanh Du nhìn xung quanh một chút, rồi nói với Lịch Mãnh: “Chúng ta mua một cái giường đặt ở đây, ở đây đặt một cái bàn trang điểm nữa. Bên này sẽ để một cái tủ áo quần, hai ghế sa lon sát bên cửa sổ, bình thường có thể ngồi uống trà đọc sách, anh thấy sao?”

Lịch Mãnh cưng chiều nhìn cô: “Em quyết định là được rồi, anh nghe em tất.”

Hai người họ xác nhận lại chi tiết bố trí phòng lần nữa rồi ra khỏi phòng, chuẩn bị đến Tứ Cửu Thành để mua đồ đạc trong nhà về.

Dung Thanh Du lại hỏi anh: “Giường và tủ quần áo của mấy căn phòng khác có cần mua không anh? Không thì lỡ chú hai cậu ba bọn họ về đây, không có giường sao mà ở?”

Lịch Mãnh suy nghĩ một chút, quả thật phải chuẩn bị đầy đủ hết: “Vậy thì mua một lần luôn đi!”

Cái nhà này, suy cho cùng vẫn do hai người họ làm chủ. Chú hai cậu ba bọn họ cũng không quay về thường xuyên, chỉ có lúc tụ họp gia đình hoặc tết nhất mới về một chút thôi.

Việc chuẩn bị cho căn nhà mới này, đương nhiên bọn họ cũng phải làm rồi.

Hai người họ tìm thấy cụ Lịch, nói với ông ấy một tiếng, hôm nay đã trễ nên mai rồi đi mua đồ dùng sau.

Buổi tối ăn cơm ở nhà họ Dung xong, Lịch Mãnh phải trở về bên doanh trại thật sớm, anh còn việc phải xử lý.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người bọn họ ăn sáng xong, Lịch Mãnh lái xe Jeep chở Dung Thanh Dung đến Tứ Cửu Thành.

Bọn họ đến các cửa hàng trong thành phố để mua đồ dùng trong nhà trước, sau đó Lịch Mãnh dẫn Dung Thanh Du đến trung tâm thương mại gần đó để mua quần áo giày dép cho cô.

Dung Thanh Du nhìn xấp tiền ngoại tệ dày trên tay anh, tò mò hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền ngoại tệ vậy?”

Lịch Mãnh cười với cô: “Anh tìm người đổi.”

Trung tâm thương mại bán rất nhiều đồ nhập khẩu, chỉ bán cho những cán bộ cấp cao và khách hàng có tiền ngoại tệ mà thôi.

Dung Thanh Du thấy kiểu quần áo ở đây khá mới mẻ độc lạ đẹp mắt, nhưng nghĩ đến việc bây giờ thời thế không tốt nên cô cũng chỉ mua một bộ quần áo, không bảo Lịch Mãnh mua thêm.

Cô hạ thấp giọng nói với anh: “Lúc kết hôn hai chúng ta mặc quân trang là được rồi, mặc vậy trông nghiêm chỉnh thiêng liêng hơn.”

Lịch Mãnh nghe cô nói, đúng là vậy thật, anh bèn cười toe toét đồng ý: “Được, vậy lúc kết hôn chúng ta mặc quân trang.”

Dù sao vợ anh mặc gì cũng đẹp cả mà!

Lịch Mãnh lại mua cho cô ba cái vòng.

Anh còn mua son môi, đồ trang điểm các kiểu, Dung Thanh Du vội vàng cản anh lại: “Anh Lịch, không cần mua mấy thứ này, em tự làm dễ dùng hơn.”

Lịch Mãnh cũng nghe lời cô: “Được, vậy không mua nữa, em còn cần mua gì nữa không? Mau nói đi, hôm nay chúng ta mua một lần đủ luôn, tiết kiệm thời gian đi lại. Mua đồ xong chúng ta đi xem phim chiếu bóng đi?”

Dung Thanh Du lắc đầu một cái: “Hôm nay vòng tới vòng lui mệt quá, để hôm khác đi đi!”

Lịch Mãnh thấy cô không muốn đi, đáp: “Được, vậy thì ngày khác.”

Sau khi mua xong mấy thứ này, cũng sắp qua giờ cơm rồi.

Lịch Mãnh nói với Dung Thanh Du: “Anh dẫn em đến nhà một người ăn cơm, nhà đó xuất thân đầu bếp, làm thức ăn ngon lắm.”

Dung Thanh Du nhẹ giọng nói: “Bây giờ những người này vẫn còn dám buôn bán sao?”

Lịch Mãnh cũng hạ thấp giọng đáp lại cô: “Lén bán đấy, chỉ làm cho người quen ăn thôi.”

Trong nháy mắt Dung Thanh Du hiểu ý anh: “À, vậy chúng ta đi thử một chút.”

Lịch Mãnh chở cô đến một con hẻm, anh dừng xe lại, đưa tay gõ cửa bên cạnh: “Lão Hứa, lão Hứa…”

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên anh tuấn trắng trẻo.

Anh ấy vừa thấy Lịch Mãnh đã đưa tay đấm anh một cái, cười nói: “Tên nhóc này, lâu rồi không thấy cậu đến.”

Lịch Mãnh kéo Dung Thanh Du đang đứng sau lưng mình qua, cười giới thiệu với anh ấy: “Hôm nay em cố ý dẫn vợ em sang đây nhận cửa, lão Hứa, anh có hoan nghênh không đây?”

Lão Hứa cười ha ha nói: “Hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh rồi.”

Anh ấy lại nhìn Dung Thanh Du một cái, sau đó khen ngợi: “Vẻ ngoài xinh đẹp lại còn đoan trang nhã nhặn, tên nhóc này, cậu có phúc thật đấy.”

Lịch Mãnh lại giới thiệu cho Dung Thanh Du một chút: “Tiểu Du, vị này là tiên sinh Hứa Tòng Trung, bạn anh.”

Dung Thanh Dung mỉm cười chào hỏi với anh ấy.

Lão Hứa dẫn bọn họ vào trong nhà: “Mọi người vào ngồi uống ly trà trước đi, anh đi chuẩn bị làm thức ăn, Tiểu Lịch, hôm nay gọi mấy món?”

Lịch Mãnh cười đáp: “Hôm nay sáu món, sáu lục đại thuận.”

Lão Hứa cười hỏi anh: “Hai người có thể ăn hết nhiều món vậy sao?”

Lịch Mãnh vỗ bụng anh: “Chắc chắn ăn hết!”

Lão Hứa cười ha ha một tiếng: “Được, vậy bây giờ anh đi làm, chờ một chút.”

“Làm phiền anh rồi.”

“Khách khí quá.”

Dung Thanh Du thấy Lịch Mãnh không gọi tên món, bèn hỏi anh: “Anh Lịch, ở đây không có tên món sao?”

Lịch Mãnh gật đầu trả lời: “Ừm, chủ nhà làm món gì bọn anh ăn cái đấy, nhưng mà dù là món gì đi nữa bọn họ cũng làm ngon lắm, cực kỳ đáng giá.”

Hai người bọn họ uống hai ly trà, một người phụ nữ trung niên bắt đầu mang thức ăn lên.

Lịch Mãnh gọi một tiếng: “Chị dâu.”

Anh lại giới thiệu với Dung Thanh Du: “Đây là vợ của lão Hứa.”

Dung Thanh Du cũng gật đầu cười với cô ấy: “Chào chị dâu.”

Vợ lão Hứa cũng cười đáp lại bọn họ một tiếng: “Đây là vịt quay Bắc Kinh, mọi người cứ từ từ ăn.”

“Cảm ơn.”

Lịch Mãnh cầm miếng bột, kẹp vịt quay, dưa chuột thái sợi rồi phết nước sốt, đưa cho Dung Thanh Du: “Tiểu Du, thử đi, ăn thử xem có ngon không?”

Dung Thanh Du nhận lấy, cô nhẹ nhàng cắn một cái, vịt quay giòn tan, thịt vịt rất hợp với dưa chuột thái sợi, ăn vào có cảm giác mọng nước, nhiều tầng mùi vị chồng lên nhau, hương vị rất phong phú.

Dung Thanh Du khen một tiếng: “Ngon lắm!”

Lịch Mãnh lại cuốn một cái cho cô, cưng chiều nói: “Ngon thì ăn nhiều chút.”

Món tiếp theo trong thực đơn chính là cá phi lê chiên giòn, cũng là món ăn truyền thống nổi danh ở kinh thành.

Hương vị vào trong miệng, không có xương đâm, có chua có ngọt, có mặn có thơm, mọi vị đều đủ cả.

Sau đó còn có hành đun hải sâm, thịt lợn hầm, súp cải trắng, súp tổ yến.

Dung Thanh Du ăn no nê.

Lịch Mãnh ăn hai phần ba, cảm thấy không ăn nổi nữa, anh tựa vào ghế, không muốn nhúc nhích.

Dung Thanh Du cũng không hỏi anh rốt cuộc tốn bao nhiêu tiền, tóm lại cứ thoải mái là được.

Ngày ba mươi tháng chín, quả nhiên Lịch Mãnh nhận được điện thoại của đoàn trưởng, bảo anh dẫn Dung Thanh Du cùng tham gia tiệc mừng Quốc khánh.

Trong tiệc mừng, Lịch Mãnh và Dung Thanh Du lấy được nhất đẳng công, còn được thăng một cấp nữa.

Lịch Mãnh thăng cấp thành Phó đoàn trưởng.

Nhưng mà lúc không có chiến sự và nhiệm vụ, anh lựa chọn ở bên thôn Dung Gia.

Mặc dù Dung Thanh Du thăng một cấp nhưng cô vẫn đảm nhiệm vị trí cố vấn quân y của quân khu, có nhu cầu mới mời cô ra tay.

Dung Thanh Du cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Sau khi nhận thưởng xong, hai người bọn họ tiện đường đi tìm đoàn trưởng để xin phép kết hôn.

Đoàn trưởng Triệu vui mừng, trực tiếp ký con dấu lên, ông ấy muốn đi.

Đến lúc bọn họ kết hôn, ông ấy với Quách Mai chắc chắn cũng phải đi uống rượu mừng.

Quách Mai còn muốn uống ly rượu làm mai của hai người bọn họ nữa cơ.

Trong chớp mắt đã đến ngày hai mươi tám tháng mười.

Dung Thanh Du đã chuẩn bị quần áo cho Tống Huệ Trân, mặc thêm quân trang vào khiến bà trông rất hiên ngang oai hùng, vừa xinh đẹp lại vừa có chí khí.

Lịch Mãnh cũng mặc quân trang cả người, dẫn một bang anh em trong quân đội cùng đến rước dâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK