Dung Thanh Du lập tức đáp lại: “Bố, trong lòng con tất nhiên là không yên tâm rồi.”
“Nhưng mà cả nhà chú Hạ đã yêu thương con từ khi con còn nhỏ, đối xử với con như con gái ruột vậy, đi đâu cũng nhớ mua quà cho con. Nếu như con trơ mắt nhìn năm mạng người cả nhà họ cứ vậy mất đi thì con thật sự không làm được!”
“Hơn nữa, con cũng tin chú Hạ, với nhân phẩm và trí thông minh của chú Hạ thì cho dù ông ấy biết con có bản lĩnh đặc biệt cũng sẽ không bán con đi mà ngược lại sẽ càng đối xử tốt với con hơn.”
Kiểu người giống như Dung Học Uyên và Hạ Bác Lâm, ai ai cũng đều là người tinh ranh, biết xem xét thời thế.
Đối với những người có bản lĩnh kì lạ khác thường thì bọn họ chỉ biết kính sợ hơn chứ tuyệt đối không dám đắc tội.
Dung Học Uyên nghe cô nói xong lời nói này, con ngươi cũng tỏ ra vẻ hài lòng, thản nhiên cười nói: “Chú Hạ của con đúng là không uổng công yêu thương con.”
“Tất nhiên rồi.”
Trên gương mặt tươi cười của Dung Thanh Du hiện lên tia đắc ý, sau đó cô lại nghiêm túc nói: “Bố, bố cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần cho con một chút thời gian học tập, con sẽ cố gắng tranh thủ luyện bản lĩnh cho thật giỏi, chờ con có bản lĩnh rồi thì tất nhiên sẽ không sợ bất cứ kẻ nào tính kế.”
“Thủ lĩnh không phải đã nói rồi sao, có thực lực cường đại ở trước mặt thì bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng đều là hổ giấy.”
Dung Học Uyên nhìn vẻ mặt thong dong tự tin của con gái bảo bối, không nhịn cười được: “Con đó, đúng là có tự tin mà. Nhưng bố vẫn phải là nhắc nhở con vài câu, con tự tin là tốt nhưng nhất định không được biến thành người tự đại, tự phụ.”
“Cho dù con được thần tiên truyền thừa, học được bản lĩnh thông thiên, con cũng phải học được cách cúi đầu làm người, không kiêu ngạo không nóng nảy, không quan tâm hơn thua.”
“Làm việc cũng phải suy đi nghĩ lại, nói năng cẩn trọng, rộng rãi quang minh, không thẹn với lòng, mọi chuyện mới có thể thành chuyện lớn.”
Dung Thanh Du ngoan ngoãn nói: “Bố, con nghe bố, con cũng sẽ khắc ghi những lời này của bố ở trong lòng, vào thời khắc bản thân tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không quên.”
Dung Học Uyên lại hỏi cô: “Trừ những cái này ra, con còn muốn nói gì với bố không?”
“Dạ có bố, con còn có rất nhiều chuyện muốn nói với bố.”
Dung Thanh Du luôn lo lắng mãi, cũng suy nghĩ rõ ràng rằng sau khi cô thành thật thì có lẽ cô phải đối mặt với một vài chuyện phát sinh đột xuất, hoặc là hậu quả không thể dự đoán trước được.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định nói với bố chuyện Tiên phủ tùy thân.
Theo như tình huống trước mắt, tuy rằng ngoài mặt nhà họ Dung đều đã quyên góp toàn bộ công xưởng và tài sản, nhưng mà số lượng lớn báu vật mà vài thế hệ người trong gia tộc cất giữ thì vẫn rất kinh người.
Ở dưới lòng đất của tòa tứ hợp viện, còn có tầng hầm lớn rộng năm mươi mét vuông, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, đồ ngọc, tranh chữ thời xưa…
Mặt khác, trong ngọn núi nằm bên cạnh nhà cũ ở nông thôn, nhà tổ của nhà họ Dung còn moi ra hơn mười căn hầm dưới lòng đất cất giấu tâm huyết của vài thế hệ người, vô số báu vật còn sót lại ở đó.
Những thứ này đều là tâm huyết và của cải của mấy đời trước, người bên ngoài đều không biết, cũng là đường lui mà nhà họ Dung đời đời kiếp kiếp để lại cho con cháu đời sau.
Kiếp trước, thứ cầm thú Tần Nguyên Đào kia cũng đã chiếm đoạt những bảo vật phía dưới lòng đất của tứ hợp viện này.
Cũng chính những món bảo vật này là thứ giúp thứ cầm thú đó leo lên vị trí cao hơn.
Sau khi Dung Thanh Du sống lại, cô nhất quyết muốn thuyết phục người nhà tạm thời rời khỏi Kinh thành, trước tiên cứ về nông thôn tránh mười năm tới, chờ sau khi đại cục ổn định rồi mới hồi kinh phát triển.
Mà những thứ báu vật trong tứ hợp viện dưới lòng đất này, cô cũng muốn thu vào Tiên phủ tùy thân của mình.
Nhưng nếu cô muốn làm việc này thì điều quan trọng là phải có sự cho phép của bố mới được.
Nếu cô không nói chuyện Tiên phủ tùy thân của cô cho bố biết thì bố không biết năng lực thực tế của cô. Cho dù là vì bảo vệ cô, bố cũng sẽ không cho phép cô tham dự vào.
Còn nữa, Dung Thanh Du cũng cùng tin rằng, với sự thông minh tài trí của bố, sau khi ông ấy đã biết sự tồn tại của Tiên phủ tùy thân thì ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách cùng cô để sử dụng Tiên phủ tùy thân này tốt hơn.
Dù là nhà mình dùng hay dùng để tạo phúc cho người khác cũng được, vẫn tốt hơn là để ở đó không dùng đến.
Dung Thanh Du linh cảm rằng trời cao đã ban cho cô phúc phận và năng lực to lớn như vậy, chắc chắn không muốn để cô trải qua một đời tầm thường như vậy, có thể ông trời muốn thông qua sự dẫn dắt của cô, ban thêm chút tia ấm áp trong trong cuộc sống hỗn loạn này.
Cô sẽ dốc toàn lực!
Kế tiếp, Dung Thanh Du kể lại cặn kẽ chuyện cô có thể tiên đoán được tương lai cho Dung Học Uyên.
Đặc biệt là về chuyện của nhà họ Dung bọn họ, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng nói rõ ràng.
Nhưng Dung Thanh Du không hề nói gì về việc bản thân mình sống lại.
Cô sợ bố biết cô sau khi đã trải một đời thê thảm thống khổ như vậy thì sẽ càng đau lòng cho cô hơn.
Dung Học Uyên xuất thân trong nhà có gia thế, kiến thức rộng rãi, học nhiều hiểu rộng, trải qua nhiều chuyện lạ việc lạ.
Nhưng bây giờ ông ấy vẫn kinh hãi bởi những chuyện mà Dung Thanh Du nói cùng với kết cục bi thảm của cả nhà bọn họ đến mức nói không nên lời.
Ông ấy làm sao cũng không nghĩ ra, tại sao cả nhà bọn họ lại rơi vào tình cảnh này?
Với tính cách làm việc cẩn thận chu đáo chặt chẽ của ông ấy thì không nên chứ!
Tuy rằng ông ấy nghe Dung Thanh Du nói một ít về chuyện thời kỳ hỗn loạn, nhưng nếu không trải qua thời kỳ đó thì là thật không thể tưởng tượng được tình cảnh kia.
Thời đại bánh xe lớn, sao có thể để những người bình thường như họ ngăn cản được.
Dung Thanh Du nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và biểu tình không dám tin kia của bố, cũng biết rằng chắc chắn trong lòng ông ấy đang có sóng gió mãnh liệt, khó có thể bình tĩnh được.
Đợi đến lúc Dung Học Uyên hoàn hồn lại, khi nhìn về phía cô thì Dung Thanh Du đã đến bên cạnh ông ấy, nắm lấy bàn tay của ông ấy: “Bố, trước tiên con dẫn bố vào Tiên phủ tùy thân của con xem một chút, sau chuyện này rồi chúng ta chậm rãi thương lượng lại cũng không muộn.”
Dung Học Uyên lên tiếng: “Được.”
Bây giờ trong đầu ông ấy vẫn còn hơi hoảng loạn, có hàng ngàn suy nghĩ trong đầu, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Đợi đến khi ông ấy đứng ở nơi tiên cảnh ở thế giới bên ngoài, trong đôi mắt của Dung Học Uyên đều đang thán phục nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp ở bốn phía: “Tiểu Du Nhi, đây là Tiên phủ tùy thân mà Tiên nhân đã truyền cho con sao?”
Dung Thanh Du gật gật đầu: “Đúng vậy, đẹp không ạ?”
Ánh mắt của Dung Học Uyên dừng ở ruộng thuốc cách đó không xa, mắt sáng đến dọa người.
Ông ấy lầm bầm: “Đâu chỉ có xinh đẹp, Tiểu Du Nhi, vận may này của con thật đúng là tuyệt đỉnh, Tiên phủ tùy thân của con quá ghê gớm rồi!”
Dung Học Uyên kiềm chế sự sợ khiếp trong lòng xuống, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với con gái bảo bối: “Tiểu Du Nhi, giá trị của Tiên phủ tùy thân này hoàn toàn không có cách nào đánh giá được.”
“Con truyền thừa được bản lĩnh này vốn đã đủ xuất chúng rồi, nếu người khác biết con còn có một cái Tiên phủ bảo bối như vậy thì chỉ sợ không để đảm bảo được sự an toàn của con cũng như người nhà chúng ta.”
“Chuyện này cứ đến đây thôi, sau này con không được nói cho người khác nữa, dù là những người khác trong nhà cũng không được nói nữa.”
“Có chuyện gì con không rõ thì hãy nói với bố, bố sẽ bày mưu tính kế cho con, sẽ nghĩ ra biện pháp thỏa đáng. Con nhất định không được hành động theo cảm tính, biết chưa?”
Dung Thanh Du cười nói: “Con biết rồi bố, con lựa chọn nói cho bố biết về chuyện Tiên phủ tùy thân này là vì muốn bố làm chỗ dựa vững chắc cho con. Có bố ở đây thì con gái mới có thể an tâm được.”
Dung Thanh Du dẫn Dung Học Uyên dạo qua bên trong một vòng.
Cô lại lấy cho tất cả người nhà một lá bùa bình an, lúc này mới dẫn bố ra khỏi Tiên phủ.
“Bố, những lá bùa bình an này, bố đưa cho mẹ và các anh đi!”
Dung Học Uyên đưa tay tiếp nhận bùa bình an: “Được, việc này để bố làm, mấy ngày tới con cứ học tập cho thật giỏi, luyện tốt bản lĩnh, sau này sẽ không sợ bị người khác mưu hại nữa. Còn những chuyện khác, bố sẽ nghĩ biện pháp, tuyệt đối sẽ không để cho nhà chúng ta rơi vào kết cục như vậy.”
Dung Thanh Du ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con đã biết rồi, con sẽ học tập thật giỏi.”
Có bố để tựa vào là tốt nhất.
Nửa đêm.
Một nhà năm người Hạ Bác Lâm lặng lẽ ngồi ô tô đi đến Tân Cảng.
Bọn họ đi thuyền từ Tân Cảng đến Hương Giang.
Lời nói của Dung Thanh Du giống như đâm một cây kim vào lồng ng*c của Hạ Bác Lâm.
Đương nhiên ông ấy sẽ không nói ra cái gì mà lời tiên đoán của Dung Thanh Du cho người nhà biết, kẻo bọn họ lo lắng.
Nhưng trước khi lên thuyền, Hạ Bác Lâm vẫn dặn dò bố mẹ và vợ con lần nữa, nhất định phải đeo bùa bình an trên người, tuyệt đối không được có điều gì sơ thất.
Chiếc thuyền hàng mà bọn họ ngồi cũng không lớn, trong khoang thuyền ở dưới đáy chỉ chở hơn hai mươi người.
Người lái thuyền xuống dưới đếm số người, cuối cùng thì thuyền hàng cũng chạy. Trong đêm đen, chiếc thuyền chạy đến phía Hòn ngọc Phương Đông – nơi đại diện cho sự tự do.