• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lịch Mãnh trả lời không chút do dự: “Có thể! Đương nhiên có thể! Anh chỉ mong sao lúc nào cũng được nhìn thấy em, lúc nào cũng có thể ở cùng với em!”

Dung Thanh Du cười nhìn anh, giơ tay kéo khóe miệng của anh: “Em thấy cái miệng này của anh càng ngày càng ngọt rồi đó, hôm nay uống mật ong à?”

Lịch Mãnh cười ngây ngô nhìn cô: “Không có không có, lời anh nói đều là lời trong lòng, lời trong lòng xuất phát từ nội tâm.”

Những binh lính cách đó không xa nhìn thấy bóng dáng của đôi trai đẹp gái xinh này, nhìn thấy hai người bọn họ ở đó liếc mắt đưa tình, sự ấm áp và hạnh phúc đó, ngay cả bọn họ ở cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được, ai nấy đều hâm mộ từ tận đáy lòng.

“Tình cảm của doanh trưởng và chị dâu tốt thật đấy!”

“Đúng thế, doanh trưởng của chúng ta thật là có phúc, có thể tìm được cô vợ tốt như chị dâu.”

“Tôi cũng muốn tìm một cô vợ tốt như chị dâu vậy!”

“Cậu cứ nằm mơ đi, trong mơ cậu muốn gì cũng có!”

“Ha ha ha…”

Sau khi Dung Thanh Du tu luyện, âm thanh ở xung quanh đều không thoát được năm giác quan và giác quan thứ sáu của cô, lời nói của các binh sĩ cũng bị cô nghe thấy hết.

Cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, bèn vội nói với Lịch Mãnh: “Em có việc tìm anh, anh có rảnh không? Nếu như có thì trở về cùng em một chuyến.”

Lịch Mãnh vừa nghe cô có việc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Chuyện gì? Có gấp không?”

Dung Thanh Du thấp giọng trả lời anh: “Chuyện tu luyện, em tìm được một bản tâm pháp phù hợp cho anh và anh trai cùng bố em tu luyện, bây giờ truyền dạy cho anh.”

Lịch Mãnh nghĩ ngợi rồi mới nói với cô: “Chuyện tu luyện chắc là không thể xử lý xong trong thời gian ngắn, chi bằng để buổi tối anh học đi, cũng có thể yên tâm một chút, ban ngày nhiều việc.”

Dung Thanh Du nghĩ thấy cũng phải: “Vậy được, để buổi tối đi, anh tan làm thì đi qua ăn cơm.”

“Được.”

Lịch Mãnh cười như ánh nắng rực rỡ, trong ánh mắt nhìn cô cũng ngập tràn tình ý dạt dào.

Dung Thanh Du xua tay với anh: “Vậy anh đi làm việc đi, em cũng về làm việc trước đây, buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp!”

Lịch Mãnh dõi theo Dung Thanh Du đi xa, sau đó mới quay người trở về công trường của doanh trại.

Binh lính dưới trướng anh cười hỏi anh: “Doanh trưởng, bao giờ anh và chị dâu mời rượu thế?”

Lịch Mãnh liếc nhìn cậu ta một cái, ra vẻ hung dữ nói: “Bớt nói nhảm đi, mau làm việc, lúc nên ăn kẹo mừng đương nhiên sẽ phát cho các cậu ăn!”

“Rõ!” Mọi người lại cười ha ha.

Sau khi Dung Thanh Du rời khỏi doanh trại thì lại đến ruộng thí nghiệm làm việc.

Khi cô đến ruộng thí nghiệm, bên trong đã có không ít thôn dân đang hái các loại rau quả như dưa chuột, cà chua, quả cà và đậu cô ve.

Những loại rau quả có thể cất giữ như vậy sẽ được hái trước một ngày, chờ rạng sáng ngày hôm sau quân khu sẽ đến kéo đi.

Theo thời gian trôi qua, bây giờ rau quả trái cây chín ngày càng nhiều, những chủng loại mà thôn của bọn họ có thể cung cấp cho quân khu cũng ngày càng nhiều.

Gần đây nhà ăn của quân khu bên phía Triệu Siêu Quần cơm nước ngon, tất cả binh sĩ và người nhà đều được mở mang khẩu vị, ăn uống vô cùng hài lòng, cũng vô cùng thỏa mãn.

Bọn họ đều khen ngầm hoặc khen công khai rằng đoàn trưởng Triệu rất đỉnh, cũng không biết ông ấy tìm được rau quả trái cây ngon như vậy từ đâu ra, còn hào phóng để bọn họ ăn hàng ngày nữa.

Tất cả mọi người nói, nếu như luôn có rau quả trái cây ngon như vậy để ăn thì tốt biết mấy.

Đúng như Triệu Siêu Quần dự đoán, chuyện quân khu của bọn họ có rau quả trái cây ăn rất ngon, lại còn có thể nâng cao tố chất cơ thể đã nhanh chóng lan truyền đến quân khu khác.

Mỗi ngày Triệu Siêu Quần đều nhận được những cuộc điện thoại của các anh em đoàn khác gọi đến tìm hiểu tin tức.

“Lão Triệu, lần này ông không coi trọng nghĩa khí nha, ông có được rau quả trái cây tốt như vậy mà không nhớ chia cho quân đoàn anh em chúng tôi một ít à?”

“Lão Triệu, ông không thể ăn một mình chứ!”

“Lão Triệu, có câu nói rất hay, vui một mình không bằng vui chung, tôi không tranh với ông, ông chỉ cần có lòng tốt nói cho tôi biết, ông mua được những rau quả trái cây này từ đâu? Chúng tôi tự đi mua, được không?”

“Lão Triệu, ông không chịu nói cho tôi biết mua ở đâu, vậy có thể chia cho chúng tôi một ít được không?”

“Lão Triệu, tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần một ngày khoảng một ngàn kg thôi!”

Mặc kệ bọn họ nói gì, Triệu Siêu Quần đều thoái thác: “Ôi chao, sao tôi lại không nhớ các ông chứ, chẳng phải là vì số lượng của tôi cũng có hạn hay sao, quân đoàn nhà mình còn không đủ ăn ấy, chờ sau này số lượng nhiều, chắc chắn tôi sẽ chia cho các ông một phần, được chứ?”

Đùa chắc, quân khu của bọn họ còn không đủ ăn kia kìa, còn chia cho các ông, chúng tôi không cần ăn chắc?

Mặc dù Triệu Siêu Quần không chịu nói mua ở đâu, nhưng thủ lĩnh của các đơn vị bạn vẫn nhanh chóng điều tra được, những rau quả trái cây này đều đến từ thôn Dung Gia.

Thế là, điện thoại của công xã Ôn Tuyền và đại đội Dung Gia cũng bắt đầu đổ chuông không ngừng.

Xã trưởng Đỗ Kính Đông của công xã Ôn Tuyền nghe máy đến mỏi cả tay, ông ta cũng không dám ở lại phòng làm việc nữa, bèn đi sang văn phòng bên cạnh ngồi, chỉ để lại một nhân viên ở phòng làm việc giúp ông ta nghe.

Điện thoại của đại đội Dung Gia cũng được kế toán Dung Bằng nghe máy mỗi ngày.

Mặc kệ ai hỏi, Dung Bằng đều trả lời rằng: “Thật ngại quá, chúng tôi đã ký hợp đồng với quân khu của đoàn trưởng Triệu, tất cả rau quả trái cây sản xuất ra đều được quân khu của đoàn trưởng Triệu bao thầu rồi, nếu các anh có cần thì xin hãy liên hệ bàn bạc với đoàn trưởng Triệu, được không? Bên chúng tôi không làm chủ được.”

Những người kia lượn một vòng lớn, cuối cùng vẫn lại tìm đến trên đầu đoàn trưởng Triệu Siêu Quần.

Nhưng lão Triệu chính là lão Triệu, mặc kệ nói thế nào, ông ấy vẫn rất khó chơi.

Những người cùng cấp với lão Triệu chỉ có thể tìm cấp trên của Triệu Siêu Quần ra mặt giải quyết.

Cấp trên cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm, bảo Triệu Siêu Quần tốt xấu gì cũng phải nhường cho bọn họ một chút, để tránh cho đoàn anh em có ý kiến.

Đối mặt với áp lực của cấp trên, Triệu Siêu Quần cũng có chút bất đắc dĩ.

Nhưng muốn bớt rau quả trái cây từ trong miệng của quân khu bọn họ ra để nhường cho người khác, chắc chắn Triệu Siêu Quần không bằng lòng.

Triệu Siêu Quần chỉ có thể gọi điện thoại tới đại đội Dung Gia, tìm Dung Thanh Du bàn bạc chuyện này.

“Thanh Du, đơn vị anh em và cấp trên bên chú đều tới tìm chú, cháu xem bên cháu có thể tăng thêm một chút sản lượng không?”

“Đoàn trưởng Triệu, chú chờ một chút, để cháu tính xem sản lượng sắp tới có bao nhiêu.”

Dung Thanh Du tính toán thử ruộng đất và sản lượng của thôn Dung Gia bọn họ.

Thôn bọn họ có hơn 3000 mẫu ruộng nước, có hơn 2000 mẫu đất.

Hiện tại hơn 2000 mẫu ruộng nước đang trồng lúa gạo và lúa mạch sản lượng cao do cô lấy ra.

Hơn 1000 mẫu ruộng nước khác, 2000 mẫu đất, toàn bộ đều trồng rau quả trái cây.

Khoảng một tháng nữa, thôn bọn họ có thể thu hoạch được một số lượng rau quả trái cây lớn.

Dung Thanh Du nói với Triệu Siêu Quần: “Đoàn trưởng Triệu, bây giờ bên cháu đã trồng hơn 3000 mẫu rau quả trái cây, chú nói với bọn họ là một tháng sau, bên cháu sẽ có một số lượng để cung cấp cho những đơn vị khác, còn việc đưa số lượng này cho ai sẽ do bên chú phân phối, được không?”

Triệu Siêu Quần vui mừng nói: “Được được được, quá được ấy chứ, Thanh Du, cảm ơn cháu nhé!”

Triệu Siêu Quần không ngờ rằng Dung Thanh Du sẽ đưa quyền phân phối cho ông ấy, đây chính là một ân tình lớn.

Chỉ với quyền phân phối này, ông ấy đã có thể xây dựng được rất nhiều mối quan hệ giao thiệp.

Phần ân tình này của Dung Thanh Du, ông ấy cũng ghi tạc trong lòng.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Siêu Quần lại lập tức gọi điện thoại, truyền tin tức một tháng sau sản lượng sẽ tăng, đến lúc đó có thể chia một phần cho đơn vị cấp trên và đơn vị anh em cho những cấp trên và đoàn trưởng đoàn anh em cùng cấp từng tìm đến ông ấy.

Khi những người kia biết rằng một tháng sau là có thể được ăn những rau quả ngon này thì cũng kiên nhẫn chờ đợi.

Trong vô hình, những rau quả trái cây do thôn Dung Gia sản xuất đã khuấy lên một vùng gió mây cuồn cuộn ở Kinh Thành.

Từ sau khi Dung Thanh Du tới tìm anh nói chuyện tu luyện, trong lòng Lịch Mãnh vẫn luôn nghĩ đến chuyện đó, cảm thấy thời gian một ngày hình như trôi qua rất chậm.

Khó khăn lắm mới nhịn đến lúc tan làm, sau khi anh bàn giao công việc cho phó doanh trưởng Lý Hổ xong bèn lập tức đi về phía nhà cũ của nhà họ Dung.

Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy cụ Lịch đang ngắm hoa ở trong sân.

Những loại hoa cỏ kỳ lạ này cũng đều là do Dung Thanh Du lục tục chuyển ra từ bên trong Tiên phủ tùy thân.

Có những loại hoa cỏ kỳ lạ này, bầu không khí của nhà họ Dung luôn phảng phất hương hoa thấm vào ruột gan, ngửi thôi cũng cảm thấy toàn thân dễ chịu.

Trong khoảng thời gian sống ở đây, cụ Lịch cảm nhận được rõ ràng sức khỏe của mình ngày càng tốt, bệnh cũ trước đây hình như đã biến mất hết.

Lịch Mãnh nhìn ông cụ nhà mình, cũng cười trêu ghẹo ông: “Ông nội, cháu thấy là hình như ông càng sống càng trẻ ra ấy, sống ở nhà Tiểu Du Nhi thoải mái chứ?”

Cụ Lịch cười hì hì nói: “Đương nhiên là thoải mái, có điều, ông cũng không thể ở nhà Tiểu Du Nhi mãi được, Tiểu Mãnh, bây giờ ông có một ý tưởng.”

Lịch Mãnh nhìn về phía ông cụ: “Ý tưởng gì? Ông nói đi!”

Cụ Lịch bàn bạc với anh: “Ông nghĩ là, thôn Dung Gia này là vùng đất trù phú phong thủy, sống ở đây cảm thấy người ngày càng trẻ ra, ngày càng có tinh thần.”

“Tiểu Mãnh, ông muốn mua một khu đất ở thôn Dung Gia, xây một ngôi nhà ở đây, sau này con và Tiểu Du Nhi kết hôn sinh con cũng có chỗ để ở, cháu cảm thấy thế nào?”

Lịch Mãnh nghe xong bèn bày tỏ đồng ý: “Được chứ, ông nội, ý này của ông rất là tốt, cháu tán thành trăm phần trăm!”

Cụ Lịch thấy anh cũng không có ý kiến, lập tức cười nói: “Vậy ngày mai ông sẽ nói chuyện này với đại đội trưởng Dung.”

“Được ạ!”

Lịch Mãnh đáp xong thì thấy Dung Thanh Du đi ra, anh lập tức cười nghênh đón: “Tiểu Du Nhi, anh tới rồi.”

Dung Thanh Du cười nhìn anh một cái rồi nói với cụ Lịch: “Ông Lịch, vào ăn cơm thôi ạ.”

Cụ Lịch cười đáp: “Được được được, ông tới ngay…”

Mỗi ngày ăn cơm ở nhà họ Dung, đối với cụ Lịch mà nói, đây là chuyện hạnh phúc nhất.

Chủ yếu là đồ ăn bọn họ làm quá ngon.

Bữa tối hôm nay có canh cá lóc sợi củ cải vừa tươi vừa ngọt, còn có trứng rán cà chua, gà hầm nấm hương, cải trắng xào bơ, thịt kho tàu khoai tây, quả cà xào với đậu cô ve.

Tuy rằng phần lớn đều là thức ăn chay nhưng hương vị cũng những món chay này thật sự còn ăn ngon hơn thịt bình thường.

Cụ Lịch không hề chê gì cả.

Đương nhiên, cá gà thịt của nhà họ Dung cũng đều cực kỳ ngon, đều là do nhà bọn họ tự nuôi.

Ăn xong bữa tối ngon lành, bình thường Dung Thanh Du sẽ pha cho mọi người một bình trà được hái từ Tiên phủ tùy thân.

Mỗi ngày được ăn cơm ngon trà ngon, sau bữa ăn lại uống thêm một chén linh trà, cho dù người nhà của cô không tu luyện cũng có thể kéo dài tuổi thọ, nhiều bệnh đều biến mất, sống lâu trăm tuổi.

Sau khi uống xong một bình trà, Lịch Mãnh đã có chút nóng lòng nhắc nhở Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, chẳng phải là em còn có chuyện muốn nói với anh sao? Chúng ta đi tìm chỗ để nói đi?”

Dung Thanh Du nhìn thấy cụ Lịch và người nhà đều đang ở đó cười thầm, không khỏi liếc anh một cái: “Anh vội cái gì? Đi, anh đi theo em nào!”

Dung Thanh Du dẫn Lịch Mãnh đi vào căn phòng khách mà bình thường anh ngủ lại, quay đầu nói với anh: “Anh Lịch, anh đóng cửa lại, khóa kỹ!”

Lịch Mãnh nhanh chóng chốt cửa lại, cố ý cười xấu xe trêu ghẹo cô: “Tiểu Du Nhi, có phải là em muốn cùng anh ấy ấy…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK