• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Huệ Trân nhìn bóng lưng trong chớp mắt đã bay xa của Dung Thanh Du, lắc đầu đầy bất lực: “Con bé này, sao nói đi là đi ngay vậy? Nó đến đó để làm gì chứ?”

Dung Thanh Huy là anh cả trong số các anh em, có tính cách chững chạc, cực kỳ kiên nhẫn.

Anh ấy nhìn thấy vẻ mặt bất lực của mẹ, cười trấn an bà: “Mẹ đừng lo lắng, lát nữa em gái sẽ về cùng với bố thôi.”

Nhà họ Hạ và nhà họ Dung cách nhau không xa lắm, chỉ cách một con phố, đi năm sáu trăm mét là đến rồi.

Dung Thanh Du vừa đi vừa sắp xếp lại rất nhiều thứ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Kiếp trước sau khi ch*t, cô có cảm giác như mình chìm vào trong bóng tối.

Khi ở trong bóng tối, cô mơ hồ cảm nhận được có một sức mạnh thần bí nào đó bao trùm lấy linh hồn cô, rồi liên tục truyền rất nhiều kiến thức vào trong linh hồn của cô.

Lúc ấy cô rất mơ hồ, không biết rõ đó là kiến thức gì.

Nhưng bây giờ sắp xếp lại, cô đã lập tức hiểu rõ.

Những kiến thức đó bao gồm: “Huyền Nữ tứ kinh”, “Y Kinh”, “Thuật chế thuốc”, “Thuật bói toán xem mệnh”, “Thuật bùa chú thượng cổ”, vân vân…

Ngoại trừ những năng lực thần kỳ đó ra, trong đầu cô còn xuất hiện rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Ví dụ như: Mười năm rung chuyển, cải cách mở cửa, úc đảo ở Hương Giang thuộc về lại tổ quốc và những kiếp nạn sẽ xảy ra trong tương lai, vân vân…

Cái miếu nát mà cô đã ở không chỉ giữ được truyền thừa do Cửu Thiên Huyền Nữ để lại, mà còn được mở Thiên Nhãn, có được tiên phủ do Huyền Nữ nương nương để lại.

Đổi lại bất kỳ người nào có được những di sản do thần tiên để lại như thế, có lẽ đều giống cô, không nén nổi kích động và hưng phấn nhỉ?

Còn chuyện của nhà họ Hạ là chuyện mà Dung Thanh Du đã biết từ kiếp trước.

Tối hôm nay, tất cả già trẻ nhà họ Hạ sẽ lén ngồi thuyền đi Hương Giang, nhưng bất hạnh gặp phải tai họa ch*t người ở trên biển, cả nhà lớn bé không một ai may mắn thoát được.

Nhà họ Hạ và nhà họ Dung có mối quan hệ lâu đời.

Nhà họ Dung giống như nhà họ Hạ, đều có không ít người thân ở nước ngoài và Hương Giang.

Nhà họ Hạ cũng nghe được chút tiếng gió, dưới sự khuyên nhủ của người thân và họ hàng, nên lần này bọn họ chuẩn bị chuyển nhà đến Hương Giang.

Hôm nay nhà họ Hạ gọi bố qua chính là muốn nói chuyện rõ ràng với bố Dung, cũng muốn khuyên người nhà họ Dung hãy theo bọn họ rời khỏi đây, đến Hương Giang sống.

Chờ sau này hoàn cảnh tốt lên thì bọn họ lại về nước phát triển.

Nhưng Dung Học Uyên vẫn từ chối lời mời của Hạ Bác Lâm: “Bác Lâm, cảm ơn ý tốt của chú, nhưng tôi vẫn muốn ở lại kinh đô, không định rời đi, tôi tin tưởng những ngày sau này sẽ ngày càng tốt lên.”

Hạ Bác Lâm thấy không khuyên được Dung Học Uyên, ông ấy cũng than thở một tiếng: “Tôi hiểu suy nghĩ của anh, quê hương dù khó khăn thế nào cũng không rời bỏ, nhưng mà tôi phải nhắc anh, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị sớm, kẻo đến lúc đó lại trở tay không kịp.”

Dung Học Uyên gật đầu: “Tôi hiểu, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chú yên tâm đi!”

Hạ Bác Lâm thấy dáng vẻ thong dong của anh bạn già, cũng cười ha hả nói: “Được, nếu trong lòng anh đã có dự tính rồi thì tôi không lo lắng nhiều nữa, tối nay ở lại nhà tôi ăn cơm, hai anh em ta uống hai ly.”

Dung Học Uyên xua tay: “Không được, không được, hôm nay Đông chí, bà nhà tôi đã dặn dò tôi, tôi phải về nhà ăn cơm sớm. Bác Lâm, sau này chúng ta sẽ gặp lại, còn nhiều cơ hội uống với nhau.”

Dung Học Uyên vươn tay.

Hạ Bác Lâm nắm lấy tay ông ấy, mắt đỏ ửng, nói: “Chúng ta nhất định có thể gặp lại!”

Kiếp trước của họ, lần tạm biệt này đã trở thành vĩnh biệt, không ngày gặp lại.

Dung Thanh Du chạy đến nhà họ Hạ, đúng lúc thấy Hạ Bác Lâm tiễn Dung Học Uyên đi ra.

Đi theo phía sau họ là con thứ hai nhà họ Dung – Dung Thanh Viễn, con thứ Ba nhà họ Dung – Dung Thanh Dương, và người con trai duy nhất của Hạ Bác Lâm – Hạ Lâm.

Quan hệ của Hạ Lâm và ba anh em nhà họ Dung cực kỳ tốt, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, anh ấy cực kỳ thân với con thứ hai là Dung Thanh Viễn.

Bởi vì tính cách hai người giống nhau nhất, đều hào sảng như mặt trời, luôn rất nhiệt tình và tràn đầy hy vọng khi đối diện với mọi chuyện, gặp chuyện gì cũng đều có cách suy nghĩ giống hệt nhau.

Lần chia tay này, hai người họ là khó chia lìa nhất.

Nhìn thấy Dung Thanh Du đến, ánh mắt Hạ Lâm sáng lên.

Anh ấy lập tức thả Dung Thanh Viễn ra, bước về phía Dung Thanh Du, cười hỏi cô: “Thanh Du, sao em lại đến đây? Đến tìm tôi sao?”

Dung Thanh Du mỉm cười nhìn anh ấy: “Không phải, tôi đến tìm bố và chú Hạ để nói vài việc, là việc rất quan trọng.”

Ban đầu Dung Học Uyên cho rằng Dung Thanh Du đến là để gọi họ về nhà ăn cơm, lúc này nghe thấy Dung Thanh Du nói thế, còn nhấn mạnh đây là việc rất quan trọng, ông ấy không nhịn được mà cười hỏi con gái cưng: “Tiểu Du Nhi, con có chuyện quan trọng gì cần nói với bố và chú à?”

Dung Thanh Du dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía ông ấy và Hạ Bác Lâm: “Bố, chú Hạ, con thật sự có việc quan trọng cần nói với hai người, có thể đi đến phòng sách nói hay không?”

Hạ Bác Lâm và Dung Học Uyên liếc nhau, sau đó nói với cô: “Được, vậy chúng ta vào phòng sách nói.”

Vào phòng sách nhà họ Hạ.

Dung Thanh Du không chờ bọn họ hỏi đã nói thẳng với Hạ Bác Lâm: “Chú Hạ, vừa rồi cháu mơ thấy một giấc mơ không tốt, mơ thấy cảnh buổi tối mọi người ngồi thuyền gặp đại nạn, có đại hung xuất hiện, nếu chú tin tưởng cháu thì đừng đi vào đêm nay, đổi thời gian khởi hành khác.”

Hạ Bác Lâm còn chưa lên tiếng thì Dung Học Uyên đã nghiêm mặt răn dạy con gái: “Tiểu Du Nhi, con chỉ nằm mơ một giấc mơ không tốt mà đã ép chú Hạ con phải đổi thời gian khởi hành, con bậy bạ quá rồi đấy!”

Hạ Bác Lâm nghe thấy lời của Dung Thanh Du, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

Nhưng khi thấy Dung Thanh Du bị mắng, ông ấy lại nhanh chóng khuyên bảo: “Anh Học Uyên, anh đừng nóng giận, Tiểu Du Nhi quan tâm đến nhà tôi mới thế.”

Sau đó ông ấy lại nói với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, chú biết cháu có ý tốt, nhưng chuyện này đã định rồi, không thể thay đổi được, nói cách khác, một khi lộ ra tiếng gió nhà chú định đi ra bên ngoài, e là cả nhà chú sẽ không có trái ngon mà ăn.”

Dung Thanh Du than thầm trong lòng.

Cô vẫn thấp cổ bé họng, nói đến cùng, bọn họ vẫn không tin lời của cô!

Bây giờ cô nên làm gì đây?

Cô nên làm gì mới có thể ngăn cản được nhà họ?

Dung Thanh Du nóng nảy đến mức đầu óc xoay vòng vòng.

Đúng lúc này, đột nhiên cô phát hiện mình đã đi vào một nơi xa lạ.

Đây là một thế giới tuyệt đẹp nở đầy hoa tươi, trồng đầy linh dược linh thảo, có sông, có núi, có ao hồ.

Hơn nữa diện tích của thế giới này còn lớn đến mức vượt qua khỏi sức tưởng tượng của cô, lớn đến mức cô liếc mắt cũng không thấy được hết.

Trong biển hoa kia, còn có một tòa nhà cổ kính ba tầng lẳng lặng đứng đó.

Trên tòa nhà ba tầng kia có một cái bảng màu vàng, bên trên viết mấy chữ to: Động phủ Huyền Nữ.

Trong lòng Dung Thanh Du cảm thấy vui vẻ.

Chẳng lẽ đây là động phủ thần tiên mà Cửu Thiên Huyền Nữ truyền lại cho cô?

Dung Thanh Du tiếp tục dùng ý thức đi vào trong tòa nhà ba tầng kia.

Trong tòa nhà có phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, còn có phòng luyện đan, phòng thuốc, nhà kho, vân vân…

Dung Thanh Du còn nhìn thấy trong nhà kho có không ít Linh Khí, còn có các loại linh đan đã được luyện xong, và cả những linh phù đã được vẽ hoàn hảo.

Lúc cô nhìn thấy những linh phù này, ánh mắt Dung Thanh Du sáng lên.

Cô có cách rồi!

Trong một phút ý thức của Dung Thanh Du xoay chuyển để tìm kiếm linh phù trong động phủ tùy thân thì bố Dung Học Uyên và Hạ Bác Lâm nhìn thấy sắc mặt cô cứ thay đổi liên tục, lúc thì vui, lúc thì ngạc nhiên, họ không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Dung Học Uyên lắc tay trước mặt cô, cất giọng bất lực nhưng chứa đầy yêu chiều hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, Tiểu Du Nhi, con đang nghĩ gì đấy?”

Dung Thanh Du lập tức giật mình, cười nhìn Dung Học Uyên: “Bố, con không sao, con đang nghĩ cách tốt để giúp cả nhà chú Hạ tránh được một kiếp nạn lớn.”

Dung Học Uyên nghe thấy cô còn tiếp tục nhắc đến chuyện này, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Con bé này, sao còn nói hươu nói vượn? Con mau im miệng cho bố!”

Người ta sắp ngồi thuyền đi xa, thế mà con bé cứ mở miệng là nói người ta gặp chuyện không may, nếu đổi thành bạn, bạn vui được sao?

Dung Học Uyên vẫn luôn cảm thấy con gái cưng nhà ông ấy vô cùng ngoan ngoãn, tại sao hôm nay lại khác thường như vậy? Sao lại không nghe lời thế chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK