Trong đầu Hạ Bác Lâm và Dung Học Uyên có cùng một suy nghĩ.
Nhưng nghĩ đến mặt mũi của người bạn lâu năm, Dung Thanh Du lại là đứa trẻ trưởng thành dưới mắt ông ấy, ông ấy vẫn nhẫn nhịn sự không vừa ý trong lòng, cười nói với cô: “Nếu Du Nhi đã nói đến mức này thì chú cũng phải nghe cách của Du Nhi chứ nhỉ, Du Nhi, cháu nói đi.”
Dung Thanh Du vươn tay về phía bọn họ.
Khi Dung Học Uyên và Hạ Bác Lâm còn chưa kịp hiểu hết ý mà cô muốn thể hiện thì đột nhiên thấy năm lá bùa màu vàng xuất hiện trên tay cô từ hư vô.
Dung Học Uyên và Hạ Bác Lâm bỗng kinh ngạc, hai mắt mở to ra, nhìn về phía Dung Thanh Du.
Bọn họ cùng kêu lên kinh ngạc: “Du Nhi, con/cháu…”
Dung Thanh Du cười nhẹ, bình tĩnh giải thích cho họ hiểu: “Bố, chú Hạ, đây là bùa bình an, đeo suốt bên người là sẽ được bảo vệ, nếu như bùa bắt đầu nóng lên thì có nghĩa là nó đang báo động. Chú Hạ, mọi người đã không thay đổi được hành trình thì cầm lấy nó để đề phòng bất trắc đi!”
Hạ Bác Lâm đối diện với ánh mắt nghiêm túc trong veo kia của Dung Thanh Du, lại nghĩ về chuyện ban nãy. Vì muốn ông ấy tin tưởng mà Du Nhi đã cố gắng thể hiện năng lực kia, trong lòng không khỏi trào dâng một niềm cảm động.
Bất kể ra sao, sự quan tâm và ưu ái mà Du Nhi dành cho cả nhà bọn họ đã đủ để ông ấy khắc sâu vào trong tâm can.
Hạ Bác Lâm gạt bỏ sự thờ ơ của trước kia, đưa hai tay ra thận trọng nhận lấy lá bùa Dung Thanh Du đưa cho ông ấy.
Ông ấy biết ơn nói: “Du Nhi, chú Hạ thay mặt gia đình cảm ơn sự quan tâm và chăm sóc của cháu, những thứ này bao nhiêu tiền thế? Để chú Hạ trả cho cháu.”
Dung Thanh Du cười trả lời ông ấy: “Không cần tiền, chú Hạ, mấy lá bùa này coi như là món quà mà cháu tặng cho mọi người, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, bình an đến nơi cần đến.”
“Được được được, vậy chú cảm ơn cháu nhé, chờ sau này mọi người có cơ hội đến Hương Giang thì chú Hạ sẽ tiếp đón mọi người thật tốt.”
“Chú Hạ, vậy mọi người làm việc đi, mẹ của cháu vẫn đang chờ cha và mọi người về ăn cơm nữa, cha con cháu về trước đây, sau này sẽ gặp lại!”
“Để chú tiễn mọi người.”
Hạ Bác Lâm gấp gọn mấy lá bùa lại nhét vào trong túi.
Ông ấy lại tiễn Dung Học Uyên và Dung Thanh Du ra khỏi cửa chính.
Dung Thanh Viễn và Dung Thanh Dương, cộng thêm Hạ Lâm cũng đang còn đứng ở cửa chính chờ bọn họ đi ra.
Đợi đến khi bốn bóng lưng của người nhà họ Dung dần khuất, Hạ Bác Lâm mới dặn con trai khóa kỹ cửa nhà lại rồi đi về phòng.
Hạ Lâm không nhìn về phía Dung Thanh Du nữa, sắc mặt có vẻ không vui đi theo bố về lại phòng khách.
Chờ khi đã vào nhà, Hạ Bác Lâm lấy một lá bùa ra đưa cho Hạ Lâm.
“Lâm Nhi, đây là bùa bình an mà Thanh Du tặng cho chúng ta, là ý tốt của con bé, con giữ kỹ ở trong người là sẽ được bảo vệ, tuyệt đối không được bỏ ra.”
Hạ Lâm vươn tay nhận lấy bùa bình an, hỏi thêm một câu: “Vậy lúc tắm thì sao?”
Hạ Bác Lâm trợn trắng mắt nhìn anh ấy: “Tự nghĩ cách đi.”
Hạ Lâm cười trả lời bố mình: “Con tìm một cái túi để bỏ vậy, rồi mang bên mình.”
Bùa bình an mà Thanh Du cho anh ấy, anh ấy nhất định phải giữ cho kỹ, sau này gặp bùa như gặp người.
Nghĩ đến chuyện sau lần chia tay này không biết bao giờ mới gặp lại được Thanh Du thì Hạ Lâm lại cảm thấy phiền muộn và lạc lõng.
Thậm chí anh ấy còn nghĩ, nếu như anh ấy ở lại thì liệu có cơ hội để hẹn hò với Thanh Du hay không?
Nhưng lý trí lại cho anh ấy biết, cho dù anh ấy ở lại, Thanh Du cũng sẽ không hẹn hò với anh ấy.
Trước đây, anh ấy đã từng tỏ tình với Thanh Du nhiều lần, nhưng cô lại lấy lý do tuổi còn nhỏ để từ chối.
Nếu như Thanh Du chịu cho anh ấy một tia hy vọng, anh ấy sẽ không nỡ rời khỏi nơi này.
Có lẽ anh ấy và Thanh Du thực sự không có duyên.
Dung Thanh Du và bố cô cùng về nhà, Tống Huệ Trân và hai người con dâu đã làm đồ ăn và sủi cảo xong, đang bắt đầu bưng lên bàn.
Bà nhìn thấy chồng và con đều đã trở về, cũng nở nụ cười với bọn họ: “Mọi người quay về đúng lúc đấy, nhanh đi rửa tay đi, vào bàn ăn cơm.”
Người nhà họ Dung thực sự rất hòa thuận, không hề lục đục với nhau.
Hai người lớn trong nhà là Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân cũng rất công bằng, đối xử bình đẳng với bốn đứa con, không hề bất công.
Hai người con dâu là Diệp Phương và La Tố Lan cũng được bọn họ chọn lựa cẩn thận trước khi cưới, đều là người xuất thân từ gia đình có truyền thống và nhân phẩm khá tốt.
Điều khiến Dung Thanh Du hoài niệm nhất chính là người một nhà vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau như hiện tại.
Lúc này, cùng nhau ăn sủi cảo, nhìn người thân quây quần bên cạnh cô, Dung Thanh Du cảm thấy bầu không khí như tỏa ra hương vị hạnh phúc và ngọt ngào.
Chờ người nhà ăn cơm chiều xong, cuối cùng Dung Thanh Du cũng được vị bố già của cô gọi vào.
“Du Nhi, con vào phòng với bố.”
Tống Huệ Trân vừa nhìn thấy cái bản mặt kia của chồng thì cũng bắt đầu thấy căng thẳng, đứng dậy nói: “Du Nhi, bố con bị sao vậy? Có phải con lại có chuyện gì hay không?”
Dung Thanh Du cười cười với bà: “Không sao đâu không sao đâu, bố con chỉ muốn quan tâm con thôi mà.”
Khi vào trong thư phòng, Dung Thanh Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bố, trong lòng cũng đang tính xem nên nói chuyện này với bố ra sao.
Nếu cô muốn thay đổi vận mệnh của cả gia đình, chỉ dựa vào sức lực của một mình cô mà không có người trợ giúp thì sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng nếu có chủ gia đình là bố ra mặt thì rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Dung Học Uyên nhìn con gái yêu duyên dáng xinh đẹp đứng ở nơi đó.
Cho dù là áo trắng quần dài đơn giản cũng không giấu được vẻ đẹp trời phú của cô.
Từ khi con gái trưởng thành, đã có không ít người đến nhà bọn họ cầu hôn, muốn cưới Du Nhi của ông về nhà.
Nhưng ông chọn đi chọn lại cũng không ưng được ai.
Trong tưởng tượng của Dung Học Uyên, con gái yêu của ông xuất sắc đến vậy, nhất định phải tìm một người đàn ông có chí có hướng, có thể bảo vệ cô một đời một kiếp làm chồng thì mới được.
Dung Thanh Du đối diện với ánh mắt sâu hun hút của Dung Học Uyên, bỗng thấy rùng mình.
Cô vội vã đi đến bên cạnh Dung Học Uyên, làm nũng cười nói: “Bố à, bố tìm con có chuyện gì vậy? Có phải muốn hỏi chuyện bùa bình an không?”
Dung Học Uyên chỉ về chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi xuống rồi nói, khai thật cho bố biết, năng lực đó của con, con học từ đâu?”
Dung Thanh Du ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Cô cẩn thận giải thích: “Bố, trước kia con bất ngờ nhận được một cơ duyên, nó được truyền thừa từ Cửu Thiên Huyền Nữ tiên gia, Cửu Thiên Huyền Nữ có bản lĩnh thấu trời, bây giờ con còn chưa hiểu được quá nhiều, nhưng cũng đã có một ít năng lực tiên tri.”
Dung Học Uyên nghe xong, vậy mà lại không còn sự khiếp sợ trước kia nữa.
Ông hỏi khẽ: “Cho nên con biết trước rằng chú Hạ ngồi thuyền sẽ gặp nạn, bấy giờ mới ngăn cản bọn họ đi ra ngoài?”
Dung Thanh Du gật đầu: “Đúng vậy, chỉ tiếc là chú Hạ không tin lời của con, con đành phải đưa bùa bình an mà Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương để lại cho bọn họ, hy vọng bọn họ có thể lên đường bình an.”
Dung Học Uyên lại hỏi cô: “Lúc đó con cố ý thể hiện năng lực cho bố và chú thấy à? Con không sợ sẽ rước tai hoạ về cho bản thân và gia đình ư?”