Chớp mắt đã là ba tháng sau.
Việc chuẩn bị về quê ở đã xong xuôi.
Trước ánh mắt khó hiểu và nghi ngờ của mọi người xung quanh, bốn bố con nhà họ Dung đã kiên quyết từ chối công việc béo bở mà người người hâm mộ và khát khao ở nhà máy.
Trước đó, Dung Học Uyên đã về quê trước một chuyến.
Trưởng thôn hiện tại của thôn Dung Gia là Đại đội trưởng của đại đội Dung Gia, cũng chính là anh họ của Dung Học Uyên – Dung Học Xương.
Nhà họ Dung là một dòng họ lớn.
Phần lớn người trong thôn Dung Gia đều mang họ Dung, mọi người đều vô cùng đồng lòng và đoàn kết.
Sau khi nhánh nhà Dung Học Uyên không giao nộp tài sản thì cũng đã giúp đỡ, dìu dắt không ít người ở thôn.
Người ở thôn đều ghi tạc ân đức của họ trong lòng.
Chỉ cần về đến đây, cách xa trung tâm vòng xoáy kia, họ sẽ không cần phải lo người khác đàm tiếu về quan hệ bà con và xuất thân tư bản của mình nữa.
Đây cũng là lý do chủ yếu tại sao sau khi sống lại, Dung Thanh Du đã cố sức đưa ra đề xuất để Dung Học Uyên dẫn người nhà về quê, định cư ở đó đến qua mười năm sau.
Sau khi Dung Học Uyên về quê đã lập tức đi tìm trưởng thôn – anh họ Dung Học Xương, bảo ông ấy kiếm người trong thôn đến giúp tu sửa nhà cũ.
Ở nhà cũ của nhà họ Dung vẫn luôn có một đôi vợ chồng già sống sát ngay cạnh, giúp họ trông coi, quán xuyến mọi chuyện ở nhà cũ.
Tuy nhiên do nhà cũ vẫn luôn không có ai ở, nên dĩ nhiên cũng không có hơi người, khá cũ kĩ, vì vậy giờ mới phải tìm người đến sửa sang lại, như thế thì lúc vào ở sẽ dễ chịu hơn.
Dung Học Xương cũng bắt đầu thấy khó hiểu với chuyện Dung Học Uyên muốn dẫn cả nhà về quê.
Nhưng sau khi Dung Học Uyên giải thích, ông ấy cũng hiểu được.
Đã là người nhà thì chắc chắn phải che chở.
Lúc này, Dung Học Xương nói với Dung Học Uyên: “Học Uyên, mấy em cứ việc về đây, có người của cả dòng họ chúng ta ở đây rồi, ai cũng đừng mơ động vào mấy em!”
Dung Học Uyên chắp tay với anh họ, mỉm cười cảm ơn: “Anh Xương, cảm ơn nhé!”
Chuyện trước khi chuyển nhà đều đã xử lý xong xuôi hết.
Trừ bốn bố con nhà họ Dung có công việc ra, Tống Huệ Trân và hai con dâu đều không đi làm.
Sau khi sinh con, bọn họ đều ở nhà giúp chồng chăm con.
Năm nay Dung Thanh Du cũng mới vừa học hết cấp ba, không thi đại học.
Trái lại cô cũng muốn kiếm một công việc, nhưng thời buổi bây giờ công việc tốt rất khó tìm.
Suốt mấy tháng nay, cô vẫn chưa tìm được việc phù hợp với mình, chỉ đành tạm ở nhà ngồi không.
Tuy nhiên, nhà họ vốn có của ăn của để, lại thêm bốn bố con nhà họ Dung vẫn đang đi làm, tiền lương nhận được không ít, nên cuộc sống cũng rất ổn định, không cần quá nôn nóng.
Dung Học Uyên thường sẽ dùng quan hệ và cách riêng để mua về chút đồ tốt, thỉnh thoảng còn lén cho người nhà ăn thêm một bữa, ngoài ra còn cúng bái cái miếu ngũ tạng của họ, bổ sung thêm ít dinh dưỡng.
Nhưng dù là nhà họ Dung bọn họ đã sống khép kín như vậy rồi, vẫn có rất nhiều người thông minh hiểu rõ, của cải tích góp suốt mấy đời nhà họ Dung vô cùng dư dả, nên luôn có không ít người ngứa mắt với nhà họ.
Nếu như cuộc sống cứ bình lặng đi qua như vậy, nhà họ cũng cứ hạnh phúc vui vẻ như thế, thì có lẽ người khác cũng chẳng có cơ hội làm chuyện xấu.
Tiếc thay, cơn bão kia ập đến, phóng đại sự tham lam và ác độc trong mỗi người đến mức cực hạn, không chỉ khiến bọn họ nhà tan cửa nát, mà còn làm vô số người lâm vào cảnh khốn cùng.
Dung Thanh Du nhìn người nhà ngồi lên xe hàng lớn bọn họ thuê đến để dọn nhà, bày bố trận pháp phòng ngự bảo vệ quanh tứ hợp viện nhà mình mà cô mới học được rồi mới nhảy lên xe.
Đến khi xe hàng lớn chậm rãi rời khỏi kinh đô, Dung Thanh Du mới thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Kinh đô, sau này sẽ còn gặp lại.
Nơi thôn Dung Gia (đại đội Dung Gia) có địa chỉ là công xã Ôn Tuyền, huyện Xương An, nằm dưới sự quản lý của kinh đô.
Xe hàng lớn chậm rãi tiến vào thôn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đại đội trưởng Dung Học Xương biết hôm nay cả nhà Dung Học Uyên sẽ về, từ sáng sớm đã sai cháu trai lớn mười hai tuổi – Dung Hướng Đông ra canh ở cổng thôn, dặn cậu bé thấy có xe lớn tiến vào thì nhanh chóng chạy về gọi ông ấy.
Con đường cái này của thôn Dung Gia vốn do nhà họ Dung bỏ tiền ra sửa, xe hàng lớn có thể đi thẳng đến cửa nhà cũ của nhà họ Dung.
“Ông, bà, nhà ông hai về rồi, ông mau ra xem đi, nhà ông hai ngồi xe hàng lớn về rồi!”
“Được được được, ông đi ngay đây!”
Dung Học Xương và vợ ông ấy là Hồng Anh vội vàng đứng lên rồi chạy đến chỗ nhà cũ của nhà họ Dung.
Trẻ con trong thôn nhìn thấy xe hàng lớn thì cực kỳ phấn khích, đứa nào đứa nấy đều vỗ tay hoan hô cười ồ lên, rồi cùng nhau lao đến chạy theo sau xe.
Đối với đám trẻ trong thôn này mà nói, những thứ như xe hàng lớn này cực kì hiếm gặp.
Trong số chúng, có rất nhiều đứa mới lần đầu nhìn thấy xe hàng lớn, trong lòng vô cùng hiếu kỳ với thứ này.
Những người già, người trẻ không đi làm trong thôn nghe tiếng ồn ào nhao nhao bên ngoài cũng vội chạy ra hóng chuyện.
Lúc xe hàng lớn dừng ở nhà cũ của nhà họ Dung, thôn dân thấy Dung Học Uyên bước xuống xe mới biết là nhà họ đã về.
Dung Học Uyên lấy thuốc lá và kẹo đã chuẩn bị sẵn ra rồi mỉm cười phát cho các cậu thiếu niên và đám trẻ trong thôn.
“Nào nào nào, mọi người hút thuốc, ăn kẹo cho ngọt miệng nhé.”
Các thiếu niên trong thôn nhận được thuốc lá bình thường không nỡ hút đều cầm trong tay hoặc nhét cạnh tai, không nỡ hút.
Đám trẻ thì vô tư hơn, vừa nhận được kẹo đã vui vẻ cười ha hả.
Có mấy đứa trẻ lễ phép sau khi nhận kẹo còn biết nói một câu “cảm ơn”.
Dung Học Xương dẫn theo vợ và cháu trai cả nhanh chóng chạy đến.
Ông ấy vui vẻ nở nụ cười chào hỏi nhà Dung Học Uyên: “Học Uyên, em dâu, Thanh Huy mấy đứa, mọi người đều về cả rồi.”
Đám anh em Dung Thanh Huy đều lễ phép nói to: “Chào bác trai, bác gái ạ!”
Dung Học Xương cười ha ha đáp lời: “Được được được, chào các cháu.”
Đối với Dung Học Xương mà nói, cả nhà em họ đều là người giỏi giang.
Nhà họ bằng lòng về quê, bằng lòng giúp thôn này phát triển là chuyện mà ông ấy cùng các thôn dân mong còn chẳng được.
Sau khi cả nhà chào hỏi nhau, Dung Học Xương lại giơ tay gọi thôn dân xung quanh: “Qua đây qua đây, mọi người đến giúp chuyển đồ đạc đi nào.”
“Được! Để tôi!”
“Cả tôi nữa!”
Thấy các thôn dân đều tích cực hưởng ứng, Dung Học Uyên cũng cảm kích nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn!”
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, chẳng mấy chốc hành lý của cả nhà họ đã chuyển xong hết.
Dung Học Uyên lại nói lời cảm ơn: “Cảm ơn mọi người, đợi chúng tôi thu xếp xong xuôi sẽ mời mọi người uống rượu nhé.”
Thôn dân cũng cười đáp: “Được được được, vậy mọi người nghỉ ngơi đi đã, bọn tôi đi trước, hôm khác lại đến uống trà nhé.”
“Được được được, mọi người đi thong thả!”
Dân trong thôn Dung Gia đều lén lút bàn tán rất sôi nổi về chuyện cả nhà Dung Học Uyên về thôn ở.
Sau khi Dung Học Xương nghe được mấy lời nhàn rỗi sinh nông nổi này đã lập tức giải thích với mọi người ngay trong cuộc họp sớm hôm sau.
“Lần này nhà em họ Học Uyên của tôi cố ý về ở một thời gian ngắn để giúp người thôn ta phát triển nông nghiệp và chăn nuôi, mọi người đừng suy đoán linh tinh nhé.”
Lời giải thích này của Dung Học Xương đã bàn bạc và thống nhất với Dung Học Uyên từ trước.
Dung Học Uyên cũng đã giao toàn bộ những giống rau xanh, lúa mạch, lương thực mà Dung Thanh Du nghiên cứu giúp ông ấy cho Dung Học Xương.
Dung Thanh Du cũng lấy sản phẩm mới trồng được trong tiên phủ tùy thân ra để cả nhà Dung Học Xương ăn thử.
Đúng như dự đoán, mùi vị của những sản phẩm mới này đã giành được lời khen tới tấp từ cả nhà Dung Học Xương.
Có người trẻ tò mò hỏi Dung Học Xương: “Đại đội trưởng, vậy chú Uyên định giúp thôn ta phát triển nông nghiệp và chăn nuôi kiểu gì ạ?”
Dung Học Xương mang những hạt giống đã chuẩn bị sẵn ra, nét mặt nghiêm túc nói với mọi người: “Những hạt giống trong tay tôi đều là hạt giống tốt mới được nghiên cứu.”
“Tôi định mang mười mấy mẫu đất ra thí nghiệm, nếu như sản phẩm được trồng từ những hạt giống này có sản lượng cao và chất lượng tốt thì sau này chúng ta sẽ chuyên dùng những hạt giống này.”
“Tôi tin chắc chắn những hạt giống này sẽ mang đến cho ta niềm vui bất ngờ!”
Dung Thanh Du về thôn cũng không nhàn rỗi gì, cô đã đi quan sát ngay phong thủy và không khí ở quanh thôn này trước.
Vị trí mười mấy mẫu ruộng thí nghiệm kia cũng do cô chỉ định.
Cô còn bày bố tụ linh trận ở bốn phía quanh ruộng thí nghiệm.
Kế đến, đợi sau khi gieo hạt giống xuống sẽ xem tiếp hiệu quả cụ thể.
Dung Thanh Du tin những cây nông nghiệp này chắc chắn sẽ mang đến cho họ niềm vui bất ngờ giống như bác Học Xương đã nói.