• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lời mời của Lão phu nhân, Thiên Kỳ sửa soạn rồi đi đến Hoan Âm phủ. Hôm nay cô cố ý không trang điểm, trang phục cũng chọn bộ đơn giản nhất. Bước vào Hoan Âm phủ cô đã bắt gặp ánh nhìn của Lão phu nhân và thêm một người nữa, đó chính là Tư Hàn Minh – cha cô bây giờ. Không biết là do ám ảnh người cha vô tâm kiếp trước hay do kí ức nguyên chủ mà cô không có một chút thiện cảm nào cho người cha này. Cô chậm rãi bước tới, cung kính chào hỏi:

- Tiểu nữ thỉnh an Lão gia và Lão phu nhân.

- Ayyo, sao lại chào hỏi xa cách vậy chứ, Tiểu Kỳ mau qua đây ngồi với ta.

- Tạ ân của Nội tổ mẫu.

- Tiểu Kỳ ngày càng xinh đẹp a, không hổ danh là người của Tư gia.

- Nội tổ mẫu quá lời rồi.

- Con thật là có diễm phúc đó, Tư gia ta nở mày nở mặt vì có con, vậy là nhà ta có một chính phi trong triều, thế lực cũng tăng lên đáng kể.

Nghe câu nói này cô lại nghĩ đến kiếp trước, cũng là câu nói tương tự thế này, mà cô lâm vào cảnh hôn nhân ép buộc. Lần này, phải thật khôn ngoan mà né tránh, nếu không cơ hội trọng sinh lần này sẽ trở nên vô ích. Cô chậm rãi nói:

- Con giờ còn nhỏ dại, chưa giỏi xử lý mọi chuyện, chỉ sợ về vương phủ, không biết giải quyết chuyện trong đó lại mang tiếng xấu về cho Tư gia.

- Con thông minh, sáng suốt chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa, ta tin tưởng vào con Thiên Kỳ à - Bà nắm chặt tay của Thiên Kỳ và nói.

- Thâm cung hiểm ác, các vị nương nương trong vương phủ của Lệ vương không phải ít, con chỉ sợ sống không nổi một tuần trăng đã bị các tỷ tỷ cho xuống tắm hồ sen - Cô thở dài.

- Con lo xa quá rồi đấy.

- Con thấy con còn quá nhỏ để đảm nhận trọng trách này - Cô nghiêm giọng.

Nghe xong câu nói đó, Lão phu nhân có vẻ mềm lòng. Lão phu nhân thở dài rồi chẳng nói gì nữa. Rồi cho Thiên Kỳ về mà không trách phạt gì thêm.

Sau hôm đó, cô không bị gọi tới bàn chuyện hôn ước nữa. Những đồ của Lệ vương phủ đưa tới ngày càng nhiều khiến cô lo lắng không ít. Cô không đụng đến dù chỉ một món đồ của Lệ vương. Nhưng cũng không thể vất suông, nếu để bị mất trộm hay bị hỏng thì những người không vừa mắt sẽ lại nói nọ kia, cô thì chẳng muốn giải quyết mấy chuyện lặt vặt đó.

Chỉ được mấy hôm đống quà cáp của Lệ vương đã đem đến việc cho cô làm. Nhị tiểu thư con gái cưng của Lục thị - Tư Duy Nhuệ. Trước kia, cô ta thường tới chỗ Thiên Kỳ lấy trộm trang sức, y phục mà Thiên Kỳ được tặng. Hôm nay có lẽ cũng không phải ngoại lệ. Mới sáng sớm cô ta đã tới An Kỳ phủ của cô hỏi thăm:

- Kỳ muội muội, lâu rồi tỷ muội chúng ta không có dịp hàn huyên tâm sự, nay tỷ tới phủ muội thăm này – Cô ta vừa nói vừa cười.

- Tạ sự quan tâm của tỷ. - Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn ả.

- Ầy, muội thực sự có phúc đó, bao nhiêu đồ đẹp, hiếm có như vậy lại dễ dàng có được, chẳng hay muội có thể cho ta vài món, sau này muội đi rồi, ta nhìn thấy vật sẽ nhớ đến người - Cô ta vừa nói vừa mân mê bộ y phục bằng lụa của cô.

- Tỷ biết không, trời thương muội bao năm chịu đựng vất vả nên thương muội chút thôi tỷ.

- Muội muội có nhiều đồ như vậy chả lẽ không cho tỷ tỷ một chút được sao? - Vừa nói vừa cầm một chiếc vòng vàng lên xoa xoa.

- Tỷ có thể lấy nhưng phải lấy một cách đàng hoàng, để muội mang đến chỗ Tổ mẫu để người xem giúp nên tặng tỷ cái gì.

- Muội muội thật biết đùa, đồ của muội cần qua người khác sao. - Cô ta cười gượng.

- Toàn là đồ đắt tiền muội còn nhỏ không tự quyết được. Tỷ có thể đợi muội lớn rồi lúc đó muội sẽ tự quyết định cho tỷ đồ của muội.

- Tỷ không cần nữa đâu. Tỷ thấy hơi mệt nên về phủ trước - Cô ta nói nhanh.

- Tỷ đi thong thả.

Cô ta chẳng thèm đáp lại, đi không thèm ngó lại. Cô đứng nhìn theo cô ta chẳng hiểu sao cô lại thấy giống ‘người chị quốc dân’ - Tư Nhược Y của cô. Tính cách của cô ta cũng không khác Tư Duy Nhuệ là mấy nhưng lại quá tham lam rồi. Nhìn đống quà cáp kia cô chán nản, Lệ vương không muốn lấy cô, chỉ là do Hoàng thượng, có khi nào khi vào vương phủ cô sẽ bị bạc đãi thêm nữa không. Không thể như vậy được, nhất định phải tìm cách từ hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK