Nhìn theo Vu ma ma bực bội rời đi, trong lòng cô thấy vui. Quay vào trong, ngồi rót chén nước uống cho đỡ khát, cô tự nói với mình:
“Ayyo, chắc do bị ngược đãi, bị bỏ đói lâu ngày nên gầy gò xanh xao như vầy đây. Thương Thiên Kỳ ghê, mà bây giờ mình là cô ấy, không thể để bị ngược đãi thêm được.”
Bỗng nhiên, sau tấm rèm, một nữ tử len lén bước ra, nhìn thấy Nhược Hàn liền chạy tới quỳ xuống dưới chân cô, khóc lóc:
- Tiểu thư, người không sao chứ, Vu ma ma có đánh người không, Vu ma ma có làm hại người không? Nô tỳ bất tài xin người trừng phạt nô tỳ.
- Này tiểu muội, muội là ai vậy? Lạc vào đây sao? – Cô ngơ ngác hỏi lại.
- Tiểu thư, người bị Vu ma ma đánh đến nỗi quên luôn cả nô tỳ rồi sao? Nô tỳ là Sương nhi, nô tỳ theo người từ nhỏ cho tới giờ, người quên nô tỳ rồi sao?
- À, không có. Ta mới dậy đầu có chút đau nên vậy thôi.
- Người đau đầu sao? Để nô tỳ đi mời đại phu – Sương nhi cuống lên.
- Ta không sao, không sao.
Sương nhi nhìn cô với vẻ mặt lo lắng. Theo ký ức của nguyên chủ, đây là Sương nhi, nha hoàn trung thành của cô, tuy nhút nhát nhưng rất biết lo lắng cho chủ tử. Vì Thiên Kỳ xưa nay nhu nhược nên nhiều lần Sương nhi phải chịu đòn thay, quả thực rất đáng thương.
Từ ngoài cửa Hoan Âm phủ, Tam di nương bước vào, giả vờ khóc lóc, kêu la:
- Lão phu nhân, người phải làm chủ cho con, con khổ quá mà…
- Cái gì mà mới sáng sớm đã vào đây khóc lóc, muốn ta chết sớm hay sao? Lão phu nhân nghiêm nghị nói.
- Con không dám, chỉ là… chỉ là con bị mất món quà mà người tặng cho con, con quý nhất chiếc vòng đó. Giờ mất rồi, con không dám dối mặt với người.
- Nói rõ đi, làm mất cái gì? – Lão phu nhân nói với vẻ mặt phiền hà.
- Là… là chiếc vòng của con, thực sự con rất quý nó. Hôm trước mới lau chùi sạch sẽ, cất gọn vào trong tủ, hôm nay đã không thấy đâu nữa. Và… và hôm nay…
- Nói nhanh đi. – Lão phu nhân mắng.
- Hôm nay Vu ma ma đến chỗ Tiểu Kỳ nhi thấy nó đang đeo chiếc vòng con bị mất.
- Triệu Thiên Kỳ đến đây cho ta.
Tam di nương nghe thấy thế cười thầm đắc ý:
“Tư Thiên Kỳ ngươi dám chống đối sao? Chuyện ngày hôm nay do ngươi tự chuốc lấy.”
Tư Thiên Kỳ đang ngồi nghĩ ngợi thì có tiếng gọi, nghe tiếng gọi đó, cô mỉm cười, Tam di nương đến chơi với cô rồi đây:
- Tam tiểu thư, Lão phu nhân triệu người đến gặp.
- Được cho ta chút thời gian chuẩn bị.
- Xin người mau chóng đi theo nô tỳ.
- Haiz, được rồi.
Tư Thiên Kỳ đi theo nha hoàn đó đến Hoan Âm phủ, có lẽ đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra rồi, mới bước vào cô đã niềm nở hỏi thăm Lão phu nhân:
- Lão phu nhân, tiểu nữ bất hiếu, lâu rồi không tới thăm người, hôm nay người gọi con có chuyện gì vậy?
- Ta thấy có người nói con có trang sức mới rất đẹp, có thể cho ta xem không?
- Nội tổ mẫu người cũng biết đó, từ nhỏ tới giờ con có ít trang sức, chỉ có chiếc vòng này là mới được tặng thôi người. - Cô vừa nói vừa đưa chiếc vòng tay (chiếc vòng anh Phong tặng cô) cho Lão phu nhân xem.
- Đấy, đấy chính là chiếc vòng của ta, Thiên Kỳ sao con lại làm chuyện trộm cắp vô sỉ đó.- Tam di nương vừa nói vừa khóc.
- Chiếc vòng này là của con, xin hỏi di nương có chứng cứ gì chứng minh con lấy cắp của người.
- Vu ma ma, Dư Nhi, Dư Nhiên, đều biết ta có chiếc vòng này. - Vừa nói bà ta vừa liếc mắt nhìn 3 nha hoàn đằng sau.
- Vâng, vâng đúng vậy! – Ba nha hoàn đằng sau đồng thanh.
- Các người nói dối, Nội tố mẫu người phải làm chủ cho tiểu nữ.
- Các người coi đây là cái chợ sao? Không ra thể thống gì. – Lão phu nhân nạt.
- Nội tố mẫu, con có cách chứng minh chiếc vòng đó là của con.
- Nói!
- Vâng! Xin người chuẩn bị giúp con giấy bút và 3 tấm bình phong.
- Chuẩn bị theo lời Tam tiểu thư. – Lão phu nhân ra lệnh.
Tam di nương chưa hiểu cô muốn làm gì, nghĩ chỉ là chuyện ngu ngốc, vẫn tự tin ngồi đó giả vờ khóc lóc. Cô nhìn bà ta bằng ánh mắt căm ghét, lúc này Tam di nương đang nhìn cô với vẻ mặt rất tự tin. Đồ cô cần đã chuẩn bị xong cô nói:
- Ba người các ngươi cầm giấy bút, miêu tả chiếc vòng ta đeo. Nếu 3 người đều miêu tả giống nhau thì là ta lấy của chủ tử các ngươi, còn sai sót một chữ, thì là chủ tử các ngươi vu oan cho ta.