Ngày hôm sau, có thiệp mời gửi tới Tư Thiên Kỳ, mời cô tham gia yến hội trong hoàng cung. Yến hội này được tổ chức để mừng thọ Thái hậu, các tiểu thư của các quan trong triều đều được mời đến. Đến đây nếu có thể làm Thái hậu vừa lòng thì phần thưởng không phải là nhỏ. Thiệp mời nói là ngày mốt là tổ chức, thời gian rất gấp, các tiểu thư trong phủ đều tất bật chuẩn bị trang sức, y phục cho yến hội.
Tư Thiên Kỳ lại không quá quan tâm việc này, trang sức thì đồ Lệ vương đưa đến xài không hết, y phục thì bộ nào cũng đẹp, cô nghĩ cứ lấy đại một bộ cho xong chuyện. Nhưng cô thì không biết trang điểm, phiền phức a. Chẳng lẽ để mặt mộc đến đó? Đang suy nghĩ việc trang điểm thì Sương nhi bước vào:
- Người đang nghĩ gì vậy tiểu thư?
- Ngày mốt là yến hội, trang sức y phục thì không phải lo, nhưng trang điểm thì… ta không biết a.
- Tưởng chuyện gì to tát, người cứ tin nô tỳ, nô tỳ sẽ làm người nổi bật nhất yến hội.
- Thật sao? Sao từ trước tới giờ ta chưa thấy muội trổ tài nhỉ?
- Vì người có bao giờ nhờ nô tỳ đâu.
- Vậy nhờ muội nha.
Ngày tổ chức yến hội đã tới, sáng hôm đó, Tư Thiên Kỳ phải dậy thật sớm để chuẩn bị. Y phục cổ trang thật khó mặc a, cũng may là có Sương nhi giúp, trang sức thời cổ đại này cũng rất tinh xảo, nhìn thôi đã thấy thích rồi. Cô ngồi xuống trước gương để cho Sương nhi chải tóc.
Cô nhìn mình trong gương, thật là xinh đẹp lộng lẫy. Mái tóc dài óng ả được chải chuốt kĩ càng, nhìn thật thích. Tay nghề của Sương nhi cũng thật đáng nể, trang điểm đơn giản, nhìn rất tự nhiên, không lòe loẹt, nhìn rất tao nhã. Nhìn trong gương đồng cô thấy mình thật đẹp, nói cô khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa.
Điểm nhấn của khuôn mặt cô có lẽ là đôi mắt. Đôi mắt cô rất có hồn, long lanh tựa làn nước mùa xuân vậy. Ánh nhìn thật sâu xa, đôi mắt ấy chưa đầy tâm sự, đầy những kỉ niệm tốt đẹp của thời thơ ấu. Nhìn đôi mắt ấy mênh mông, sâu thẳm trong đó là một nỗi niềm thầm kín. Đôi mắt cũng nói lên sự sắc sảo trong tâm hồn cô. Quả thực đôi mắt này rất đẹp.
Để đến yến hội thì phải có kiệu đưa đi, Tam di nương nhân dịp này gây khó dễ cho cô. Bà ta cho kiệu đi hết, đến lượt cô lại không có xe ngựa để đi. Cô đang không biết làm sao thì bất ngờ gặp phải quý nhân:
- Tiểu Kỳ Kỳ, không có xe đi hả, lên đây ta cho quá giang nè – Một nam nhân chạc tuổi cô tươi cười, vẫy gọi.
- Vị đây đang gọi ta sao?
- Không cô thì ai nữa mau lên đây, kẻo trễ yến hội đó nha.
Cũng đang muộn, cô không còn cách nào, đành ngồi vào trong xe. Xe nhanh chóng lao đi. Vào trong xe cô thì thầm với Sương nhi:
- Ta quen người này sao?
- Đến Điền nhị thiếu gia người cũng quên được là sao?- Sương nhi sửng sốt.
- Điền nhị thiếu gia?
- Phải rồi, là bằng hữu của người đó.
- À, ta quên mất - Cô nói để Sương nhi khỏi nghi ngờ.
Điền nhị thiếu gia nhìn Thiên Kỳ và hỏi:
- Nè Tiểu Kỳ Kỳ, lâu rồi không gặp có để bị bắt nạt không đó.
- Tạ Điền thiếu gia quan tâm, Tiểu Kỳ không sao.
- Sao ăn nói khách sáo quá vậy, bằng hữu với nhau, cứ gọi ta là Tiểu Song.
- Ờm… được.
- Tiểu Kỳ Kỳ vẫn dễ thương như vậy a.
Xe ngựa dừng lại, trước mặt cô là một cung điện nguy nga, cổ kính. Xung quanh trồng toàn hoa cẩm tú cầu, trông như lâu đài trong truyện cổ tích vậy. Bước vào sâu bên trong, phía nam của phủ có một rừng hoa đào, thật nên thơ. Nghe nói hội ngắm trăng sẽ tổ chức ở đó.
Vào trong đại sảnh, các vũ nữ đang nhảy múa, các vị tiểu thư của các gia khác đang dùng trà, ngồi trên vị trí cao nhất là Thái hậu, hai bên là hai vị công chúa Lam Sương và Lam Tuyết. Thiên Kỳ vào chỗ ngồi của mình tham gia tiệc trà của Thái hậu.