• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Huỳnh Thị cũng giàu có như vậy không đến nỗi bạc đãi con mình đấy chứ.

Lần này cô không trả lời, mặt hơi cúi xuống. Trong đầu cũng chẳng thể tìm được đáp án phù hợp, nếu nói “ không “ thì chắc chắn cô ấy cũng chẳng tin khi nhìn vào thân hình tàn tạ này. Mà nói “ có “ thì chẳng phải đang làm Huỳnh Trương Văn mất mặt sao. Trên đời ông ta ghét nhất là thứ đó, lúc đấy ông ta lại nổi giận vô cớ muốn đánh đập cô thì biết phải làm sao.

Thấy vẻ mặt Huỳnh Hứa Giai khó xử như vậy, cô ấy không muốn nói đến điều đấy nữa.

- Cô được nhận. Mau đi lấy đồng phục đi.

Huỳnh Hứa Giai trợn tròn mắt kinh ngạc, không tin rằng mình được nhận nhanh đến thế. Chỉ thông qua mấy câu hỏi ấy thôi, quản lí Lưu còn chưa nhắc về mấy cái như trình độ chuyên môn hay học vấn gì nữa mà.

Thái Hàn nhìn biểu cảm của cô như vậy, vẻ mặt từ thương xót khi nghe những câu hỏi mà quản lí Lưu khi hỏi cô cũng phải mỉm cười không kìm được trêu ghẹo:

- Sao thế? Chị không muốn làm công việc này nữa à.

Huỳnh Hứa Giai vội vàng lắc đầu như một đứa trẻ, có vài phần đáng yêu.



- Không có, công việc tốt như vậy sao tôi có thể không cần được chứ.

Nói xong cô cũng cúi gập người cảm ơn quản lí Lưu, vừa cảm kích lại vừa vui sướng vô cùng.

- Sau này cứ gọi tôi là Lưu Tinh Hà hay chị Lưu là được, cả cậu trai trẻ cũng như vậy đi.

Thái Hàn hơi bĩu môi, tinh nghịch nói:

- Mọi khi chị hay chê em như ông cụ non mà bây giờ lại gọi là trai trẻ là sao, đúng là hay quên thật đó.

- Em bớt bắt bẻ vừa thôi, chẳng trách chị gọi em là ông cụ non là đúng rồi. Được rồi, hai đứa mau ra ngoài đi chị có chút chuyện cần xử lí.

Huỳnh Hứa Giai nhận được đồng phục liền đi đến phòng thay đồ, cô mặc lên người áo vest cùng với chân váy đỏ qua đầu gối. Chỉnh trang lại, rất nhanh sau đó bước ra. Thái Hàn đang đứng chờ nhìn cô mặc như vậy, khuôn mặt hơi ửng đỏ:

- Không ngờ chỉ thay bộ quần áo lúc nãy thành váy mà trông chị đã xinh hơn được như vậy.

- Em chắc chắn mai sau sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, mồm mép thế cơ mà.

- Có nhiều người theo đuổi đến thế nào cũng không thể có được trái tim cô gái mình yêu thì không phải cũng như không sao.

Nói đến đây Huỳnh Hứa Giai lại nghĩ đến câu nói Lệ Phó Thành muốn cưới mình, chẳng phải anh rất ghét cô sao. Tự nhiên lại muốn kết hôn như vậy, anh rốt cuộc là muốn toan tính gì.

5 năm trong tù cũng đủ để Huỳnh Hứa Giai nhận ra Lệ Phó Thành không phải là người bình thường, anh rất âm mưu thậm chí còn thâm độc. Nhưng cô tin rằng hôn nhân này cô có thể sưởi ấm được trái tim lạnh giá của anh, cả hai sẽ xoá bỏ được mối hiềm nghi lúc trước.



- “ Hứa Giai... Hứa Giai, chị không sao chứ “. Thái Hàn dơ tay lên khua khua trước mặt cô.

Đầu óc cô đang mải suy nghĩ liền quay về thực tại, do lúc nãy không nghe rõ cậu nói gì nên đành phải hỏi lại.

- Cậu vừa mới nói gì cơ, xin lỗi nhưng lúc nãy tôi hơi mất tập trung.

- Sao chị không để đến mai hãy đến đây làm, phải nghỉ ngơi lấy lại sức chứ.

- Tôi còn nơi nào để đi đâu, chi bằng cứ ở đây làm luôn cho rồi. Sớm hơn một ngày không phải tốt hơn sao.

- Nếu chị đã muốn như vậy thì cứ theo ý đó đi.

- À, còn một chuyện nữa, tôi không ngờ chị Lưu lại tốt bụng như vậy. Trên đời này tôi khó gặp những người như thế lắm, thật may mắn.

- Em trai chị ấy cũng từng bị bắt vào tù, nghe nói là bị vu oan. Lúc trước chị ấy còn nghèo lắm may có chủ khách sạn này nhận vào, cứ nghĩ cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng em trai chị ấy được người ta phát hiện đã chết trong tù. Bây giờ chị ấy cứ thấy ai chạc tuổi này cũng đều giúp đỡ cả.

Huỳnh Hứa Giai sau khi nghe câu chuyện không khỏi đồng cảm, khuôn mặt càng trầm tư hơn.

- Chị ấy cũng đáng thương quá đi nhưng chủ khách sạn này cũng rất tốt nhỉ.

- Ừ, nghe nói anh ấy rất giàu lại còn làm chủ bao nhiêu công ty.

Thái Hàn đưa cô xuống đến tận tầng một, giúp cô giải đáp những khó hiểu rồi hướng dẫn tận tình một số quy định của khách sạn.

Do không cùng chung bộ phận nên cậu chỉ có thể hướng dẫn cô.

- “ Vậy phải nhờ chị giúp chị ấy rồi “. Thái Hàn quay sang nói với Ôn Điềm sau đó rời đi.

Ôn Điềm cũng chỉ bắt chuyện với cô đôi ba câu rồi chăm chú làm việc. Công việc tưởng chừng rất nhàn nhưng không ngờ ở đây lại có đông khách đến vậy khiến cho Huỳnh Hứa Giai không có thời gian nghỉ ngơi.

Khi ngửa mặt lên nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, đã là giờ của người khác thay phiên. Huỳnh Hứa Giai bật điện thoại lên thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Huỳnh Trương Văn.

Ngón tay cô hơi chần chừ cũng chẳng biết có nên gọi lại hay không, nhưng nghĩ vì có chuyện quan trọng nên cuối cùng cũng nhấn nút gọi.

- Ba à, ba gọi con có chuyện gì sao.

Đầu dây bên kia giọng nói hơi sốt ruột:

- Mày làm gì mà giờ mới bắt máy, mau về thử váy cưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK