• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huỳnh Hứa Giai sao có thể không rung động trước câu nói đó được, suýt chút nữa trái tim lại đập mạnh rồi.

Cô cúi xuống ăn một thìa cơm, gắp mấy miếng thức ăn trên bàn. Bỏ vào miệng lại cảm thấy nó mặn chát liền ho sặc sụa.

Huỳnh Hứa Giai ho, ho đến chảy cả nước mắt. Nó rất mặn, không hề ngon một chút nào.

Lệ Phó Thành vội vàng vuốt xuôi lưng cô, lấy cốc nước bên cạnh cho cô uống.

- Em không sao chứ, món ăn không ngon sao.

Đợi đến khi cô bình thường trở lại, quay sang nói:

- Là do anh nấu?

Giúp việc nấu ăn rất ngon, không tệ như thế này. Trong nhà này chỉ còn có anh, nhìn vẻ mặt ấy cô càng thêm chắc chắn là do anh đã làm mấy món này.



Lệ Phó Thành lúng túng, có hơi ngại mà gãi đầu.

- Tôi chỉ muốn nấu một bữa ngon cho em không hề muốn đầu độc em thành như vậy.

Anh nói xong cũng đưa đũa gắp ăn thử một miếng, thoáng chốc sắc mặt đã cứng đờ như tê liệt tại chỗ. Ấy vậy mà vẫn cố bình tĩnh nhai cho được, đúng là dáng vẻ lịch thiệp của người giàu mà.

Đến khi nuốt xuống Lệ Phó Thành lại cuống cuồng uống cạn cốc nước. Huỳnh Hứa Giai nhìn dáng vẻ này cũng bật cười giúp anh rót thêm cốc nước khác.

- Món ăn thật tệ. Tôi sẽ đưa em ra ngoài ăn.

Huỳnh Hứa Giai cùng Lệ Phó Thành đi được nửa đường phải dừng lại do có người muốn đi nhờ xe. Dừng lại mới biết là Thái Hàn, cậu ấy đã gầy thêm đôi chút. Dáng vẻ đầu tiên vẫn là mỉm cười với cô.

- Chị cho em đi nhờ một đoạn được không.

Cô tất nhiên sẽ đồng ý ngay liền nói:

- Mau vào đi kẻo trời lạnh.

- “ Cậu cũng bắt xe chuẩn thật đấy. Chẳng lẽ cậu nhớ biển số xe của tôi sao. “ Lệ Phó Thành buông lời hờ hững một câu, vẻ mặt lại có chút không vui.

Hai tháng trước lúc Thái Hàn đến thăm Huỳnh Hứa Giai tình cờ nhìn thấy xe Lệ Phó Thành đậu gần đó liền dừng lại ngắm một chút, khuôn mặt có vẻ rất tấm tắc.

Đến ba ngày sau Lệ Phó Thành lại gặp cậu ấy, cậu ấy cũng là nói muốn đi nhờ đến bệnh viện Huỳnh Hứa Giai đang nằm. Chắc hẳn Thái Hàn đã biết trước họ chắc chắn sẽ chung đường.

- “ Cháu tuổi còn nhỏ tất nhiên là đầu óc thông minh, nhìn phát là nhớ rồi “. Thái Hàn trả lời câu hỏi của anh.



Lại là cái cách xưng hô này, Lệ Phó Thành cảm thấy dường như mình đã già thêm vài chục tuổi.

- Tôi chỉ hơn Giai Giai có hai tuổi mà cậu gọi cô ấy là chị còn tôi là chú sao.

- “ Chú cũng sắp 30 rồi còn gì, sắp lão hoá đến nơi rồi “.Thái Hàn khiêu khích Lệ Phó Thành thêm vài câu.

Lệ Phó Thành tất nhiên rất tức giận nhưng lại không dám thể hiện ra mặt, cô còn ngồi ở đây. Anh tuy giả bộ không để tâm nhưng lại lén mắt đưa lên nhìn chiếc kính đằng trước để soi gương, không phải vẫn rất lịch lãm hay sao. Trên đầu còn chưa có cọng tóc trắng nào, da mặt vẫn căng bóng, môi mỏng hồng nhạt.

Lệ Phó Thành hừ lạnh một cái. Huỳnh Hứa Giai cùng Thái Hàn đột nhiên bật cười, nhìn anh trông có chút đáng yêu.

- “ Cậu muốn đi đâu sao “. Cô quay sang hỏi Thái Hàn.

- Em muốn gặp một người bạn mà thôi. Chị dạo này vẫn tốt chứ, nhớ phải luôn vui vẻ như này đó.

- “ Tôi từng nói mời cậu một bữa nhưng lại quên mất, nếu cậu rảnh muốn đi ăn cùng chúng tôi không “.

- Nếu vậy thì tốt quá, em rất cảm ơn về bữa ăn này.

- “ Không phải lúc nãy cậu nói đi gặp bạn sao, không sợ bạn bị chết cóng mà đồng ý nhanh vậy “. Lệ Phó Thành cảm thấy bản thân mình đã lên cơn ghen luôn rồi nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ câu nói lúc trước của cô “ khi không một ai tin tưởng em chỉ có cậu ấy nán lại ngồi nghe em nói “.

Lệ Phó Thành biết cô rất biết ơn cậu ta, anh biết thân phận mình trong lòng cô ở vị trí nào. Cuối cùng cụp đuôi mắt nói.

- Đi cùng đi.

Chiếc xe đậu vào một nhà hàng tây, khoảng 30 phút sau bọn họ mới bước ra. Thái Hàn đã ra về, bây giờ chỉ còn lại anh và cô đang trên đường đến bệnh viện thăm Hà Dĩ.

Huỳnh Hứa Giai để anh cùng bà ấy nói chuyện riêng, bản thân mình ra thanh toán tiền thuốc. Một bóng dáng lướt qua khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, bóng lưng ấy đi qua rất nhanh khuôn mặt cũng bị che một nửa.

Người đó không đi bằng thang máy mà lại đi bằng cầu thang bộ. Tiểu Du Du sao có thể xuất hiện ở đây được, cô cố gắng đẩy xe lăn đi nhanh hơn. Khi tới gần lại bị cô ta va một cái, chiếc xe và người cứ thế lao xuống cầu thang.

chiếc bánh xe quay vòng tròn đè lên người cô.

Huỳnh Hứa Giai chật vật bò dậy, chất lỏng trên chán chảy xuống vẫn không ngăn cản cô nhìn cô ta.

- “ Tiểu Du Du, là cô đúng không “. Cô gào lên nhìn bóng lưng dần rời xa.

Lệ Phó Thành thấy Huỳnh Hứa Giai rời đi đã lâu nóng lòng vội đi tìm, tìm khắp một lượt quanh bệnh viện đều không thấy cô. Khi hỏi một bệnh nhân mới biết cô đang ở phía cầu thang, nhưng mà cô làm gì ở đó chứ. Cô càng không đến những nơi như vậy mới đúng.

Lệ Phó Thành đến đã thấy cô bất tỉnh, máu thấm nửa khuôn mặt. Lần nào cô cũng thế, mỗi lần bị thương đều là ở dáng vẻ khiến người ta thương xót đến đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK