- “ Không biết cô tới đây để nói chuyện gì “. Huỳnh Hứa Giai nhíu mày, chỉ sợ cô ta muốn giở trò gì, vừa nãy còn nước mắt ngắn nước mắt dài trên mặt, bây giờ miệng thì lại cười tươi như hoa.
- Không có gì, chỉ là để ôn chút chuyện cũ.
- Chuyện cũ? Nếu tôi không nhầm chúng ta gặp lần đầu tiên mới là ở đồn cảnh sát, chẳng lẽ cô lại muốn ôn chuyện tôi ở trong tù đã sống như nào.
Cô ta nghe đến đây, vẻ mặt mất đi sự tự nhiên ban đầu. Đã 5 năm trôi qua rồi, mỗi khi ai nhắc vấn đề gì có liên quan vụ tai nạn năm đó cô ta không kìm được mà sống lưng lạnh toát.
- Nếu không có gì thì chúng ta cùng nói về người đàn ông chung của chúng ta đi, sẽ có nhiều đề tài để nói hơn đó. Cô Huỳnh cũng rất muốn dùng đồ thừa của người khác nhỉ.
Huỳnh Hứa Giai nắm chặt bàn tay của mình lại, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
- Người đàn ông chung? không biết cô Du có dám nói mấy câu này trước mặt anh ấy không. Mà tôi có dùng đồ thừa hay không thì chắc chắn là không rồi, bởi anh ấy là con người. Sao xứng mấy từ xúc phạm như này được.
Tiểu Du Du nghe cô ăn nói lưu loát như vậy liền trợn mắt nhìn cô, nghiến răng cay nghiệt:
- Đúng là thứ đồ trơ trẽn.
Huỳnh Hứa Giai không muốn mọi chuyện đi quá xa, hơn nữa khách hứa còn đang ở dây. Cô nhẹ giọng nói:
- Tôi thừa nhận là tôi đã chen chân vào chuyện tình cảm của cô và anh ấy, nhưng tôi lấy danh dự để đảm bảo rằng tôi không biết hai người còn yêu nhau. Do anh ấy đề xuất chuyện này nên tôi cứ nghĩ.....
- “ Nghĩ tôi và Lệ Phó Thành đã chia tay “. Cô ta tiếp lời câu nói mà cô còn ngập ngừng.
Tiểu Du Du tiến sát vào người cô hơn, ánh mắt nham hiểm nhìn cô:
- Vậy có muốn biết giữa cô và tôi ai quan trọng hơn không.
“ Rầm “ Tiếng thuỷ tinh rơi xuống cùng với tiếng hét to thất thanh của người phụ nữ khiến lễ đường hỗn loạn.
Huỳnh Hứa Giai còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã há hốc mồm với khung cảnh trước mặt mình.
- “ Tiểu Du Du cô làm gì vậy “ cô chưa biết dụng ý của cô ta là gì nên vội vàng ngồi xuống muốn đỡ cô ta dậy.
Cánh tay còn chưa kịp chạm đã bị bàn tay to lớn hất ra, bộ váy cưới vướng víu lại càng khiến cô mất thăng bằng mà ngã bịch một cái xuống đất. Tay không tránh khỏi việc bị thuỷ tinh cứa dài một vết.
Huỳnh Hứa Giai nhìn Lệ Phó Thành đôi mắt đã đục ngầu, lo lắng ôm cô ta vào lòng trấn tĩnh.
Trước sự chứng kiến của mọi người mà ôm cô ta rời khỏi lễ đường, để lại mọi sự chỉ trỏ lên người cô.
Cô nhìn như thế cũng đủ hiểu anh yêu cô ta nhiều như thế nào rồi, cũng không thể trách móc được. Anh vốn dĩ đã không phải là của cô, chỉ là do cô muốn mượn hôn nhân này mà muốn Lệ Phó Thành yêu mình thêm một chút.
- “ Nghe nói là vừa mới ra tù, e rằng bây giờ lại lên cơn muốn giết người rồi “.
Huỳnh Hứa Giai nghe có người nói vậy không tức giận nhưng không nhịn được sự tủi thân ấm ức trong lòng. Cũng may là có quản gia Mã của nhà họ Lệ lên giải vây:
- “ Thiếu phu nhân, đừng nghe đám bọn họ nói bậy “ Ông đi đến dìu cô đứng dậy, quay lại mắng bọn họ mấy tiếng.
Mã quản gia sai người đưa Huỳnh Hứa Giai lên phòng tân hôn, rồi sai người đi dọn dẹp cuộc hỗn độn này.
Huỳnh Hứa Giai theo người giúp việc dẫn lên tầng 3. Vừa mở cửa, khung cảnh đã hết sức u ám, lạnh lẽo. Tông màu chỉ có xám và đen, cô nhìn căn phòng rộng như vậy mà chẳng có màu sắc nào khác.
Huỳnh Hứa Giai mệt mỏi nằm xuống giường, không thèm thay váy trắng dính máu. Cả người cô như muốn rụng rời hết rồi.
“ Cốc Cốc, em vào được chứ “
Nghe tiếng gõ cửa, cô ngồi bật dậy. Đây không phải là giọng của Thái Hàn hay sao, hay là do cô mệt mà sinh ra nghe nhầm.
- Được.
Nghe được người bên trong đồng ý, Thái Hàn bên ngoài mới dám mở cửa. Vừa nhìn thấy cậu, Huỳnh Hứa Giai ngạc nhiên không thôi. Đáng lí ra bây giờ cậu đang ở trường đại học rồi chứ.
- Sao cậu lại ở đây vậy.
Thái Hàn trên tay cầm hộp thuốc sơ cứu, mỉm cười trầm giọng nói:
- Là do khách sạn phân công em tới đây trang trí cho đám cưới, tình cờ phát hiện cô dâu là chị nên muốn chúc phúc. Sao chị cưới không nói em một tiếng.
- “ Không phải chứ, trùng hợp vậy sao “. Thái Hàn khẽ “ ừm “ một tiếng, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào Huỳnh Hứa Giai.
- Mau đưa tay cho em đi.
Huỳnh Hứa Giai giấu bàn tay ra sau, nói:
- Tự tôi làm là được rồi.
Thái Hàn kiên quyết cầm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng thoa thuốc lên rồi dán băng keo cá nhân.
Vừa đúng cảnh tượng này bị Lệ Phó Thành vừa mới trở về chứng kiến, gân tay anh nổi lên. Miệng giễu cợt:
- Vừa mới hại người bây giờ lại câu dẫn người khác, sợ tôi không làm cô hài lòng sao.
Thấy vẻ mặt anh đáng sợ,cô không dám chậm trễ một dây nào liền giải thích.
- Anh hiểu lầm rồi, cậu ấy là bạn em. Chỉ đang giúp em xử lí vết thương thôi.
- Chị ấy nói đúng đó.