• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ghé sát người cô hơn, cắn lên chiếc cổ coi như là đang an ủi mình cũng là đang đánh dấu chủ quyền.

- Anh, anh đừng manh động…

Huỳnh Hứa Giai nhanh chóng đẩy anh ra, đây đâu phải là ở nhà muốn làm gì thì làm. Bên ngoài còn có biết bao người, nếu để lại dấu vết chắc chắn không hay.

Cô muốn chạy thoát khỏi đây. Nhưng cửa sớm đã bị Lệ Phó Thành khoá kín rồi đứng chắn trước đó. E là hiện tại cô mọc thêm đôi cánh cũng khó bay.

- “ Đây là nhà vệ sinh nữ đó, không phải sở thích của anh kì lạ quá chứ “. Bây giờ Huỳnh Hứa Giai chỉ có thể dùng chiêu này để khiêu khích khiến anh ra ngoài kia.

- “ Gu của tôi mặn “ anh nhìn cô, lại nổi hứng lên trêu chọc.

Bên ngoài có mấy người bước vào chỉnh trang lại lớp trang điểm. Lệ Phó Thành không vì vậy mà kiêng dè, vẫn dồn cô chặt hơn. Đưa chân mình tách giữa hai chân cô, chóp mũi giữa hai người cọ cọ vào nhau.

- “ Anh... Anh đừng làm bậy “. Huỳnh Hứa Giai hoảng sợ nhắm chặt mắt vào.

- Nghe cho rõ, lát nữa phải luôn theo sau tôi. Cấm có chạy linh tinh.

Theo cùng câu nói là tiếng cạch vang lên, lúc cô mở hờ mắt ra đã thấy cửa được mở, Lệ Phó Thành cũng không thấy đâu.

Huỳnh Hứa Giai sửa sang lại trang phục bị sộc xệch vì mấy hành động của anh vừa rồi, cô soi gương nhìn cổ đã hiện lên một vết đỏ ửng.

Huỳnh Hứa Giai tháo kẹp tóc xuống, từng lọn tóc xoã ngang vai che đi dấu vết ở cổ.

Bên ngoài đã rất nhộn nhịp, cô bước ra thấy mọi người tập trung đứng lại với nhau. Mà Lệ Phó Thành vẫn đang đứng đấy chờ cô, khi thấy Huỳnh Hứa Giai để kiểu tóc này liền không vui bởi vì dấu vết lúc nãy đã bị cô che đi.

Anh kéo cô lại vào lòng mình, ôm lấy eo cô, cái ôm đầy sự chiếm hữu độc quyền đi đến chỗ đám đông rất nhanh mà thu hút hết sự chú ý của mọi người. Một vài ánh mắt hiện lên sự ghen tỵ dừng trên hai người họ.

Huỳnh Hứa Giai ở bên Lệ Phó Thành nghe anh nói với mọi người về câu chuyện làm ăn cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết mỉm cười lịch sự với bọn họ.

Cô đưa mắt nhìn thấy cô gái vừa nãy đang vui vẻ nói chuyện cùng đám bạn, rồi lại nhìn thấy bóng dáng mình luôn khát khao được gặp nhất. Cả người bỗng chốc cứng đờ ra, tròng mắt hơi cay cay.

Huỳnh Hứa Giai đưa tay lên dụi mấy cái để đảm bảo đây không phải là mơ, mấy chục năm rồi cô mới gặp lại khuôn mặt này. Bà ấy vẫn không thay đổi gì so với trong ảnh cả, chỉ là bây giờ trông sắc sảo theo vẻ giới thượng lưu hơn mà thôi.

Khi Mộng Khanh đi về chỗ Huỳnh Hứa Giai, cô phải cố nắm chặt tay lại mới kìm được cảm xúc của mình.

Lệ Phó Thành phát hiện cô gái trong lòng mình cả người đang không ngừng run lên thì cụp mắt nhìn xuống, theo tầm mắt của cô nhìn người phụ nữ tiến lại gần.

- Cậu đưa vợ tới sao, tôi cứ nghĩ cậu không thích mấy việc kiểu xã giao này.

Mộng Khanh đưa ly rượu vang về phía anh tỏ ý muốn nâng ly, Lệ Phó Thành thong thả chạm nhẹ chiếc ly của mình vào bà ấy.

Mộng Khanh quay sang Huỳnh Hứa Giai muốn làm điều tương tự nhưng nhìn tay cô trống trơn nên đưa cánh tay còn trống kia chủ ý bắt tay chào hỏi.

- Chào cô, tôi là Mộng Khanh. Nhìn cô rất xinh. Không ngờ vợ của Lệ tổng lại đẹp như vậy.

Trong ánh mắt mong chờ của cô hiện lên tia lãng xẹt, bà ấy rốt cuộc vẫn không nhận ra cô.

Đôi môi nhỏ cố giãn ra hết mức chào hỏi.

- Chào bà, tôi từng nghe không ít về bà. Trong lòng quả thật rất hâm mộ.

Cô đưa tay lên bắt bàn tay ấm nóng đó, có thể do tình máu mủ ruột thịt mà cô có thể cảm nhận được cái ấm áp của bàn tay. Sự gần gũi đầy thân thuộc mà ở chỉ người thân mới có.

Huỳnh Hứa Giai chưa kịp cảm nhận hết Mộng Khanh đã buông ra rồi thu tay về.

- Cô nói quá rồi, tôi sao có thể bằng Lệ tổng được. Cậu ấy còn trẻ mà đã tài cao như vậy.

Trò chuyện được đôi ba câu mọi người cùng tiến tới bàn ăn đầy đủ mĩ vị, bên trên là đèn chùm pha lê sang trọng.

Huỳnh Hứa Giai ngồi bên cạnh Lệ Phó Thành, đối diện là Mộng Khanh.

- Mẹ.

Cô nghe thấy giọng nói bất giác ngửa đầu lên, nhìn thấy cô gái lúc nãy đang đi đến chỗ bà ấy. Mà cô gái ấy cũng phát hiện ra cô liền mỉm cười.

- Là cô sao. Mẹ, cô ấy là cô gái con không may va lúc nãy.

Huỳnh Hứa Giai gật đầu coi như đáp lại câu nói, đôi tay cầm chiếc dĩa đã cứng đờ. Cô không dám nhìn bọn họ nữa, càng không dám tin đây là sự thật rằng mẹ của cô ấy vậy mà lại có thêm một người con gái khác.

- “ Tôi thay mặt con bé xin lỗi cô nhé. Ly rượu này coi như là để tạ lỗi “. Mộng Khanh nâng ly rượu, hành động hết sức đoan trang. Nhìn hành động đó thôi đủ hiểu bà ấy yêu con gái mình thế nào, cô thấy vậy lại càng buồn hơn. Tại sao bà ấy có thể quên cô mà sống hạnh phúc như vậy.

Huỳnh Hứa Giai gượng cười nhưng trong lòng lại đan xen những cảm xúc khó tả, len lỏi sâu là mùi vị của xót xa ngập tràn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK