• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huỳnh Hứa Giai tỉnh lại thấy đầu mình đã quấn thêm một lớp băng gạc, Lệ Phó Thành ngồi bên cạnh phát hiện cô đã tỉnh liền tiến tới đỡ cô đang muốn ngồi dậy.

- Sao em lại bất cẩn khiến mình bị ngã như vậy. Bây giờ sao rồi? Đầu còn choáng không. Bác sĩ nói phải để em nghỉ ngơi một lúc.

- Tiểu Du Du, cô ta lúc nãy vừa mới đến đây.

Lệ Phó Thành kinh ngạc, ở đây có nhiều bảo vệ như thế sao có thể dễ dàng ra vào như vậy.

- Cô ta sao có thể dễ dàng vào đây được như vậy.

- “ Chỉ sợ cô ta đã giả danh đóng giả thành bác sĩ “.

- Vậy người đẩy em là cô ta.



Huỳnh Hứa Giai gật đầu. Bất chợt nghĩ đến điều gì đó vội nói.

- Mẹ của anh. Bà ấy đang gặp nguy hiểm.

Lệ Phó Thành hoảng loạn chạy đến chỗ Hà Dĩ, rút điện thoại ra gọi cho vệ sĩ tăng cường canh giữ lại gọi cảnh sát đến kiểm soát. Nhưng khi tới phòng bệnh phát hiện đã quá muộn, Hà Dĩ không còn ở đây.

Lệ Phó Thành tức giận đấm mạnh cửa, bàn tay nắm chặt. Gân xanh cũng nổi lên. Sắc mặt có thể giết người bất cứ lúc nào, khung cảnh bệnh viện đang yên bình bỗng chốc rất ồn ào vì sự xuất hiện của Tiểu Du Du.

Cảnh sát rất nhanh đã tới, trang bị đầy đủ vũ khí rào soát một lượt.

Huỳnh Hứa Giai yên lặng nhìn camera, quả thật cô ta đã giả danh thành bác sĩ đẩy Hà Dĩ đi, hành động vô cùng lén lút khẩn trương.

Lúc Huỳnh Hứa Giai chuẩn bị rời khỏi phòng giám sát để đi xuống tầng 1 bệnh viện tìm Lệ Phó Thành thì di động bất ngờ đổ chuông, đó lại là một dãy số lạ tất nhiên không phải của người cô từng quen.

- “ Cô sống rất tốt nhỉ sau khi cướp đi cuộc sống hào nhoáng của tôi “.

Giọng nói quen thuộc đay nghiến từng chữ, bên cạnh còn có tiếng hét của Hà Dĩ khiến toàn thân Huỳnh Hứa Giai run lên.

- Nếu cô thả bà ấy ra, tôi sẽ xin Lệ Phó Thành cho cô một con đường sống.

Cô ta bật cười như nghe một câu nói hoang đường.



- Kể từ khi tôi có ý định muốn đâm chết bà ấy tôi đã không còn con đường quay đầu rồi. Cô biết không, tôi rất ghét cô. Tại sao khi tôi sắp có mọi thứ trong tay rồi cô lại đến quấy nhiễu vậy.

- “ Là do bản thân cô, tự cô chuốc lấy sao lại đổ hết lên đầu tôi. Cô đâm bà ấy lại vu oan cho tôi, ỷ vào tình yêu Lệ Phó Thành dành cho cô mà ngông cuồng làm nhiều điều sai trái. Cô có tiền, có quyền lại đi ghen ghét với một người sinh ra vận đen đã bám lấy như tôi. Tiểu Du Du tâm lí của cô cũng thật méo mó “. Huỳnh Hứa Giai lạnh giọng, bên trong lại có sự tức giận lẫn chất vấn.

Tiểu Du Du vẫn cười, cái cười khiến người ta phải đề phòng.

- Tại sao tôi lại làm như vậy nhỉ? Tôi chỉ là không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình.

Cô ta cười dài, tiếng giày cao gót vang lên lộc cộc. Âm thanh gào hét lại càng gần hơn.

- Nếu cô muốn cứu bà ấy thì có thể đến nhưng với điều kiện chỉ có mình cô. Cô biết đấy cả bệnh viện đã bị tôi lắp bom rồi, ngay cả trên người tôi cũng có. Một khi tôi không còn đường chạy thoát thì tất cả các người cũng đừng hòng, cho nên tốt nhất là nên nghe lời tôi đi.

Tiểu Du Du nói đến đây tắt máy, điện thoại của cô cũng rất nhanh được cô ta gửi vị trí cần đến.

Huỳnh Hứa Giai siết chặt điện thoại. “ Tiểu Du Du nốt ngày hôm nay ân oán của hai ta coi như kết thúc, đã đến lúc cô nên trả lại tôi hết những gì mà cô đã nợ rồi “.

Cô rời khỏi đây, ở bệnh viện bây giờ rất hỗn noạn nên sẽ không có ai để ý đến cô. Lệ Phó Thành lại càng không, anh còn đang mải lo lắng cho mẹ mình.

Huỳnh Hứa Giai tiến tới chỗ của một viên cảnh sát trưởng nói cho ông ta biết chuyện quả bom, bảo ông ta nên sơ tán mọi người rồi bằng mọi cách hãy tìm ra. Cô sẽ cố moi thêm tin tức từ Tiểu Du Du, muốn xem xem cô ta rốt cuộc đã giấu bao nhiêu bom ở đây.

Cô ra ngoài thuê một chiếc taxi theo định vị đi đến toà nhà bỏ hoang trong trung tâm của thành phố.

Huỳnh Hứa Giai đẩy xe xuống nhìn căn nhà đó, chính bản thân cô cũng thấy rùng mình. Nơi đây toàn mùi ấm mốc, rêu cỏ mọc xum xuê. Bên trong lại còn rất tối om, dù đang là ban ngày ánh sáng cũng không thể len lỏi vào bên trong đó được.

Cô đẩy xe đi vào, âm thanh văng vẳng từ bên trong vang ra. Từ tiếng mài dao lại đến tiếng doạ nạt ầm ĩ.

Huỳnh Hứa Giai đứng khuất sau bờ tường, muốn len lỏi ánh mắt tìm vị trí của Hà Dĩ. Khi biết bà ấy vẫn còn an toàn đang ở bên cạnh Tiểu Du Du cô mới an tâm.

Mà Tiểu Du Du dường như phát hiện ra có người liền đi đến, cô không để cô ta bước thêm nhiều liền lộ mặt.

- Mới có mấy tháng không gặp không ngờ cô Du lại thảm hại đến thế này.

Huỳnh Hứa Giai nói đầy mỉa mai, ánh mắt cũng chán ghét nhìn cô ta.

- “ Còn không phải vì cô sao nhưng không sao hôm nay là ngày đi đời của cô rồi, cứ mạnh miệng tiếp đi đến lúc đấy mà khóc lóc thảm thiết xin tôi tha mạng “. Tiểu Du Du khoé môi nhếch lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK