Đợi đến khi ông ta buông ra, cô mới vội vã quỳ xuống. Vẻ mặt sợ hãi xoa tay thành khẩn cầu xin:
- Ba à, đừng đánh nữa. Con gái mệt rồi, tha cho con đi mà.
Huỳnh Trương Văn chưa hả hê cơn giận trong người đạp cho Huỳnh Hứa Giai mấy phát vào bụng khiến máu trào ngược ra khoé môi một ít.
Diệp Lộ và Noãn Noãn ngồi ở bàn ăn vẫn không có bất kì một động tĩnh nào, thỉnh thoảng nhìn nhau nhếch môi cười khấy một cái. Tư thế thảnh thơi như xem kịch hay, cũng không quên khiêu khích mấy cái.
“ Huỳnh Trương Văn, ông còn muốn đánh nữa là chết người đó “. Lệ Phó Thành đi vào, giọng nói mang bao phần chế nhạo lại có phần đắc ý.
Bọn họ thấy anh có mặt ở đây thì bất ngờ dồn mắt nhìn nhau, một người cao ngạo lạnh lùng như Lệ Phó Thành trước giờ chưa từng xuất hiện ở những nơi như thế này. Chỉ có ba của anh là lúc trước từng xuất hiện ở đây lần duy nhất.
Nói về chuyện của 5 năm trước về vụ tai nạn của mẹ Lệ Phó Thành, giai đình hai người họ cũng chỉ gặp nhau trên toà. Điều đó cũng đủ nghiêm trọng rồi, hôm nay anh đến đây chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng hơn hay sao.
Huỳnh Trương Văn dừng hành động của mình lại. Noãn Noãn mắt sáng lên, sửa sang lại mái tóc của mình sau đó tiến tới chỗ ba:
- Ba đừng đánh chị nữa, chắc chị cũng mệt rồi để chị đi nghỉ đi.
Cô ta e thẹn hướng ánh mắt sáng rực của mình nhìn anh rồi cười, giọng nói nhẹ nhàng:
- Anh tới đây có chuyện gì sao.
Lệ Phó Thành không trả lời ngay, dáng người cao lớn chậm rãi tiến tới ghế sofa. Rất tự nhiên rồi ngồi xuống khiến giúp việc cũng phải nghi ngờ rồi không biết ai mới là chủ của căn nhà mà lộng hành dữ vậy.
- Tôi tới đây tất nhiên là có chuyện quan trọng cần nói.
Huỳnh Trương Văn bật cười thành tiếng để xua đi bầu không khí ngại ngùng này, bản thân ông ta cũng từ từ đi đến bên ghế rồi ngồi xuống, mọi hành động đều vô cùng khép lép:
- Không biết chủ tịch Lệ tới đây là có chuyện gì, chắc hẳn là chuyện rất quan trọng rồi.
Lệ Phó Thành đưa mắt nhìn Huỳnh Hứa Giai quỳ ở sàn nhà, cô thấy anh nhìn mình như vậy cũng quay mặt đi tránh lé. Huỳnh Hứa Giai không muốn anh phải chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này.
Anh rất nhanh mà rời tầm mắt khỏi người cô, khoé môi nhếch lên theo cùng với ngữ khí lạnh như băng:
- Chuyện hôn sự, tôi tới đây là kết hôn theo di nguyện của ba tôi. Chắc hẳn ông cũng từng nghe qua chuyện này rồi.
Huỳnh Trương Văn vốn đang nơm nớp lo sợ cũng thở phào nhẹ nhõm, tay bắt mặt mừng nói:
- Đúng vậy, tôi từng nghe ba cậu nói đến. Lúc đó cậu còn rất nhỏ nữa.
Vừa nói ông ta vừa hạ tay xuống bàn, vẫy vẫy để ra hiệu cho Noãn Noãn lại gần. Cô ta cũng biết ý mà tiến tới, miệng không kìm nổi cười toe toét. Người khác nhìn vào có khi là còn tưởng cô ta lần đầu tiên nghe thấy chuyện vui nhất trên đời.
- “ Tiểu thư đây là.... “ Lệ Phó Thành nhìn Noãn Noãn, trong ánh mắt chứa vài phần ghét bỏ. Con người anh trước giờ dị ứng nhất là mấy cô gái như này, không thân cũng sấn lại như quen biết. Đều mê tiền như nhau, anh cảm thấy cô ta giống hệt như cô hồi 5 năm trước trong đồn cảnh sát vậy.
- “ Con bé là Huỳnh Noãn Noãn nhưng chúng tôi thường gọi là Noãn Noãn, nó rất ngoan ngoãn lại hiền lành không chỉ vậy còn rất tốt bụng nữa “. Diệp Lộ nhân cơ hội này muốn tâng bốc cô ta lên, vị trí Lệ phu nhân kia nhất định phải là con của bà ta mới được.
Lệ Phó Thành không nghe lọt tai chữ nào, mày hơi chau lại muốn ngắt quãng câu nói ấy:
- Tôi chỉ hỏi tên, không hỏi mấy thứ khác. Chắc bà cũng nghe câu: con tôi ở nhà nó ngoan lắm nhưng nhìn Noãn tiểu thư đây có lẽ ở nhà cũng không được như vậy rồi. Thấy chị mình bị đánh mà mặt có vẻ rất hớn hở.
Bầu không khí bỗng chốc vì câu nói này của anh liền trở nên nặng lề, quả không khổ danh Lệ Phó Thành được đồn là chiến thần đưa mọi câu nói vào thế ngõ cụt.
“ Khụ Khụ... “ Huỳnh Trương Văn phải vờ ho vài cái để tìm lại lối nói chuyện với anh như ban đầu.
- “ Ngài Lệ, cậu mới quen nên chắc chưa hiểu Noãn Noãn nhà tôi rồi. Con bé không chỉ ở nhà ngoan mà bên ngoài cũng ngoan. Cậu thấy rồi đấy con bé vừa nãy còn bệnh chị nó như vậy mà, khuôn mặt hơi giãn ra như vậy thôi chứ không phải cười gì đâu “.
Huỳnh Trương Văn nhìn con gái bảo bối của mình rồi lại nhìn Về phía Huỳnh Hứa Giai thì lại cảm thấy ngứa mắt vô cùng, giọng nói gắt gỏng xua đuổi:
- Mày còn không mau biến đi, muốn hóng chuyện gì nữa.
- “ Đợi đã “ Lệ Phó Thành ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn ông ta, nét mặt ẩn chứa đầy nguy hiểm khiến người khác phải khẽ rùng mình.
Anh đưa chân lên vắt chéo, giọng nói không cao, không thấp đều đều vang lên:
- 10 ngày nữa, cô ta sẽ kết hôn cùng tôi. Phiền mọi người chuẩn bị kĩ lưỡng một chút, đừng khiến tôi mất mặt.
Huỳnh Hứa Giai ngỡ mình như đang mơ, không dám tin câu nói ấy đôi mắt cũng vì vậy mà chăm chăm nhìn vào anh như muốn tìm kiếm một câu trả lời. Nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là nét mặt lạnh lùng như ban đầu.