- Cậu cũng chắc chắn được hạnh phúc.
Huỳnh Hứa Giai bảo cô ấy đẩy mình thêm vài vòng nữa rồi trở về lại nghe được mấy lời không hay.
- Nhìn thấy cô ta chưa, cô ta từng giết người nên bây giờ đang bị báo ứng đó.
- Nhìn cũng da dáng thiên kim tiểu thư giàu có không ngờ lại độc ác như vậy.
- Thì đâu ai biết được.
Cô liếc nhìn về phía âm thanh của tiếng nói lại doạ bọn họ sợ mà co rúm người lại vội rời đi.
- Để mình đi dạy bọn họ một bài học.
Ôn Điềm bất bình xắn cổ tay áo lên nhưng bị Huỳnh Hứa Giai cản lại.
- Mặc kệ họ đi, mình quen rồi.
- “ Cô ấy là vợ của Lệ Phó Thành tôi, nếu tôi còn nghe thấy mấy lời không hay về cô ấy thì đừng trách tôi “. Đúng lúc này anh đi ra vẻ ngoài vô cùng tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ ngay tại đây.
Huỳnh Hứa Giai thấy thật nực cười, lúc cô yêu anh thì anh lại tỏ ra lạnh nhạt. Bây giờ buông tay lại tỏ vẻ thân thiết như vậy.
- Ôn Điềm, mình cảm thấy hơi chóng mặt cậu đưa mình vào được chứ.
- Tất nhiên là được rồi.
- “ Không cần, để tôi “. Lệ Phó Thành tiến tới, không để ý đến vẻ mặt khó chịu của cô liền trực tiếp đẩy vào.
Lệ Phó Thành đưa tầm mắt xuống nhìn cô, bước chân vẫn đều đều. Dáng người anh rất cao nên đầu phải cúi hẳn xuống mới nhìn rõ biểu cảm của cô.
- Ngày mai chúng ta chính thức công khai nhé, có được không. Để mọi người cùng biết em là vợ của tôi. Không còn là danh xưng cô dâu bí ẩn kia nữa.
Huỳnh Hứa Giai quay đầu lại, nhếch môi lạnh nhạt, mỉm cười hờ hững:
- Anh quên lời tôi nói rồi sao, chúng ta bây giờ chỉ có lựa chọn là ly hôn thôi.
Khuôn mặt anh vẫn rất ôn hoà mỉm cười.
- Trừ chuyện này ra tất cả đều nghe em.
Cuộc nói chuyện rốt cuộc cũng kết thúc trong im lặng, bọn họ bao giờ cũng vậy chưa bao giờ nói nổi quá 5 phút. Anh cũng vì lo sợ cô nổi giận thêm lần nữa nên chẳng nói thêm gì. Từ khi tỉnh lại cô dễ kích động, bác sĩ cũng bảo cô trầm cảm nhẹ nên anh không nỡ chọc cô giận thêm.
Huỳnh Hứa Giai phải ở bệnh viện tịnh dưỡng 3 tháng mới được xuất viện. Lúc trở về vì muốn để cô vui thêm chút nên Lệ Phó Thành đưa cô đến khu vui chơi hôm ấy bọn họ đã đến. Anh vẫn còn nhớ rõ từng biểu cảm vui sướng của cô hôm đó, nụ cười thật đẹp đẽ trên môi cô khi ấy.
Chiếc xe lăn khá cồng kềnh, nhất là ở những nơi đông người như này.
- Em nhìn xem tiệm bán khăn choàng mà em đã mua cho tôi kìa, em muốn mua chứ? Chúng ta vào đó thử nhé.
- Nếu anh muốn thì cứ vào, tôi muốn ở đây hơn. Đi cùng anh nhiều khiến tôi cảm thấy bí bách.
Câu nói ấy tưởng chừng như thốt ra rất tự nhiên từ miệng cô nhưng lại khiến cho anh nặng trĩu tâm can. Nếu như là người khác anh chắc chắn sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ, anh chưa từng nhún nhường với ai như vậy. Nhưng người trước mặt lại là Huỳnh Hứa Giai, cô gái mà anh nhận ra mình yêu rất sâu đậm.
Lệ Phó Thành chưa từng biết Huỳnh Hứa Giai là một người bướng bỉnh như này, trong trí nhớ của anh cô như một con mèo nhỏ. Luôn ở phía sau yêu anh, sợ hãi anh, nhiều lúc còn không dám nhìn thẳng anh. Cô luôn nhẫn nhịn mọi thứ, khi anh buồn thì tìm mọi cách dỗ dành anh vui.
Lệ Phó Thành ngồi xuống, đưa tay mình ra rồi bất ngờ kéo tay cô qua chỗ mình đặt lên miệng anh hà hơi ấm mấy phút. Sau đó xoa xoa trong lòng bàn tay của mình vào cô để giữ ấm cho cô.
Bàn tay đông cứng lạnh giá của Huỳnh Hứa Giai cũng lấy lại được độ ấm như bình thường. Vì hành động này cô liếc nhìn anh, vẻ mặt anh bây giờ tuy điềm tĩnh nhưng lại ẩn chứa nhu tình ấp áp.
Huỳnh Hứa Giai cảm nhận được hai người họ giống như những cặp vợ chồng khác, ân ân ái ái đầy hạnh phúc. Thật tiếc bây giờ đã là quá muộn, quá muộn để anh nói lời yêu cô. Để anh làm những hành động đó, đáy lòng của cô đã lạnh lẽo theo thời gian rồi.
Huỳnh Hứa Giai đã dốc cạn chân tình đến nỗi hao kiệt cho một tình yêu này.
Lệ Phó Thành buông cô ra đắp lại chiếc chăn trên chân cô sau đó đứng dậy lôi ra một bọc gì đó trong túi áo đã chuẩn bị sẵn, nhét nó vào trong tay cô nói:
- Em đợi tôi ở đây, tôi vào một lát sẽ ra ngay. Nhất định sẽ chọn cho em được chiếc khăn ấm nhất, đẹp nhất.
Huỳnh Hứa Giai cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay đang ấp ủ túi chườm nóng anh đưa, môi khẽ mở ra thở một hơi. Làn khói trắng toả ra do thời tiết lạnh, cô nheo mắt nhìn anh rời đi. Bóng lưng ấy vừa ngông cuồng lại vừa cô độc trong trời tuyết.
Cô ngồi thẳng lưng, thấy chiếc xe lăn của mình hơi chiếm tiện nghi bên con đường nhỏ liền xoay bánh xe muốn chuyển hướng lùi ra sau.
Tuy đã ba tháng nhưng việc điều chỉnh bánh xe vẫn chưa quen, mọi khi cũng toàn do Lệ Phó Thành đẩy giúp cô. Anh luôn bên cô quan tâm cô từ những thứ nhỏ nhất, tận tâm mà chăm sóc.