Phương Châu Hoa vừa tức vừa sợ kể lại mọi chuyện cho Âu Diệu Hàm nghe, Âu tiểu thư nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi: “Ngày mai cậu có cần tớ cùng cậu đi đến đó không? Dù sao hai người cũng hơn một người, hoặc là cậu nói chuyện này cho gia đình cậu biết để họ giải quyết chuyện này.”
Phương tiểu thư lắc đầu lia lịa: “Tớ có cảm giác nếu nói chuyện này cho cha mẹ biết cũng vậy thôi, không giải quyết được đâu, cha mẹ tớ ra mặt chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối, cậu không biết cái tên thiếu gia đó quyền lực cỡ nào đâu. Sau khi tớ rời khỏi đó thì chỉ một lát sau anh hai tớ đã gọi điện nói tớ là thần may mắn của anh ấy, vừa gặp tớ một chút công việc liền thuận lợi trở lại, lúc đó tớ đã kinh sợ, nổi hết cả da gà luôn.”
Âu tiểu thư nuốt nước bọt, nghe kể thôi cũng đủ biết người đó đáng sợ cỡ nào rồi, e là ngay cả tập đoàn Diệu Dương cũng chả là gì với vị thiếu gia đó, cô đặt tay của mình lên mu bàn tay của người bạn thân: “Ngày mai tớ sẽ cùng cậu đi đến đó, dù thế nào tớ cũng phải bảo vệ cậu.”
Phương Châu Hoa khẽ cười gật đầu đồng ý sau đó nâng ly rượu lên uống, ngẫm nghĩ cô đã bị Âu Diệu Hàm dạy hư thật rồi, trước giờ cô không biết uống rượu một giọt rượu cũng không đụng tới nhưng khi vừa đủ mười tám tuổi cô đã bị người bạn thân này chuốc say bí tỉ, kể từ đó mỗi lần có chuyện gì đó không vừa ý, buồn lòng cả hai người các cô đều rủ nhau đến ngôi nhà nhỏ mà cả hai cùng mua để uống.
Âu Diệu Hàm vẫn còn đau khổ, buồn bã vì thất tình nên cô đã uống rất nhiều, hết ly này đến ly khác khiến cho cô say đến không biết trời trăng. Phương Châu Hoa tửu lượng yếu hơn nên đã gục từ lâu, Âu tiểu thư vỗ vỗ mặt cố tỉnh táo rồi đi vệ sinh, đợi sau khi đi vệ sinh xong cô sẽ gọi người đến đón cô cùng Châu Hoa về.
Rời khỏi nhà vệ sinh, Âu Diệu Hàm loạng choạng bước đi, do mắt nhắm mắt mở mà vô tình đụng phải ai đó, cô tựa người vào bức tường không ngừng nói xin lỗi, vừa định đi tiếp thì Âu Diệu Hàm đã ngã vào lòng của người mà mình va phải sau đó không còn biết gì nữa.
Người bị Âu tiểu thư va phải trùng hợp lại là Cố Tư Nhuệ, anh nhìn người đang bất tỉnh trong lòng thì ngẩn người mất vài giây, anh nhận ra Âu Diệu Hàm cô chính là người đã làm món bánh tiramisu Ý. Cố Tư Nhuệ trước giờ không phải là người thích ăn bánh ngọt, nhưng sau khi thưởng thức món bánh đó thì anh bắt đầu thích và muốn ăn nữa, phải nói là món bánh tiramisu Ý mà Âu Diệu Hàm làm rất ngon, ăn một lần là nghiện.
Cố tam thiếu gia không ngờ mình lại gặp Âu tiểu thư ở đây, anh lay lay người gọi cô: “Này, cô tỉnh lại đi, nhà của cô ở đâu để tôi đưa cô về.”
Âu Diệu Hàm vẫn bất tỉnh không có một chút phản ứng nào, Cố Tư Nhuệ lại không thấy cô mang điện thoại nên chỉ đành thở dài bất lực quyết định đưa cô về lâu đài, sáng mai để cô tự về vậy. Khi Cố Tư Nhuệ bế cô lên xe khởi động xe chuẩn bị rời đi thì Âu tiểu thư bất ngờ ngồi thẳng người dậy sau đó đẩy cửa muốn xuống xe.
“Này, cô làm cái gì vậy? Cô có biết làm thế cô sẽ ngã bị thương không hả?” Cố Tư Nhuệ nhanh tay bắt Âu Diệu Hàm lại nhíu mày nghiêm giọng nói.
“Anh là ai? Tôi không quen anh tại sao anh lại lôi tôi lên xe chứ? Anh mà dám làm bậy thì tôi sẽ gọi cho cảnh sát đó.” Âu Diệu Hàm gạt mạnh tay của Cố tam thiếu gia ra lớn giọng nói.
Cố tam thiếu gia thật không biết làm sao với cô gái này nữa, anh xoay mặt của cô về phía của mình, nói: “Cô hãy mở to mắt ra nhìn cho kỹ đi, tôi là vị khách lúc trưa đã mua bánh ở tiệm bánh của cô này, tôi không có ý xấu chỉ muốn đưa cô về nhà thôi, nhà của cô ở đâu?”
“Hả? Khách đến tiệm của tôi mua bánh?” Âu Diệu Hàm cố mở to hai mắt nhìn kỹ người trước mặt, cô ngay lập tức nhận ra Cố Tư Nhuệ: “Tôi nhớ ra anh rồi, anh là cái anh đẹp trai đã mua bánh tiramisu Ý. Này, tuy anh đẹp trai nhưng tôi không dễ bị lừa như thế đâu, đừng hòng lấy nhan sắc của anh ra dụ tôi, bây giờ tôi phải quay lại với bạn của tôi đây, anh tránh ra đi.”
“Bạn của cô? Bạn của cô là Phương Châu Hoa?” Cố tam thiếu gia khẽ nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Âu tiểu thư gật đầu ậm ừ vài tiếng sau đó lại bất tỉnh tiếp, lần này là không có dấu hiệu tỉnh lại luôn rồi. Cố Tư Nhuệ thở mạnh một hơi cho gọi hai vệ sĩ đi theo mình: “Hai người quay trở vào trong quán bar tìm một người tên Phương Châu Hoa sau đó đưa cô ấy về lâu đài luôn cho tôi.”
“Vâng.” Hai vệ sĩ nhanh chóng đi vào lại trong quán bar tìm người mà thiếu gia của họ đã nói.
…………………………………………….................
Khu Ngạn Châu
Sáng hôm sau, Âu Diệu Hàm nhăn mặt thức giấc, do tối qua uống quá nhiều rượu nên bây giờ đầu của cô đau như búa bổ, cô ngồi dậy mất một lúc mới định hình được mọi thứ xung quanh, cô sững người chớp chớp đôi mắt khi phát hiện đây không phải là phòng của mình. Âu tiểu thư hoảng loạn nhìn xung quanh sau đó phát hiện Phương Châu Hoa đang nằm ngủ bên cạnh, cô vội lay người của bạn thân: “Hoa Hoa! Cậu mau thức dậy đi! Hoa Hoa!”
Phương Châu Hoa cũng nhăn mặt ôm đầu thức dậy, cô ngồi dậy đưa mắt nhìn quanh căn phòng sau đó ngơ ngác hỏi: “Tớ đang ở đâu vậy? Nhìn phòng này có vẻ không giống như là phòng của khách sạn.” Vừa nói xong, cô lại cảm thấy cách bày trí của căn phòng này quen quen: “Khoan đã, sao tớ cảm thấy căn phòng này có phong cách quen quen vậy, nó giống phong cách của tòa lâu đài ở khu Ngạn Châu.”
Hai người các cô nhìn nhau rồi xuống giường đi ra khỏi phòng, các cô đi lén la lén lút cứ như ăn trộm, vừa đi vừa quan sát xung quanh lúc này Phương Châu Hoa liền chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng: “Bây giờ tớ dám chắc chắn với cậu là chúng ta đang ở trong tòa lâu đài của khu Ngạn Châu rồi, không sai được đâu.”
“Phương tiểu thư! Âu tiểu thư!” Từ phía sau của Phương Châu Hoa và Âu Diệu Hàm vang lên giọng nói của một người đàn ông khiến cho hai người các cô giật mình suýt nữa thì hét toáng lên.