Cố Tư Nhuệ nhìn xung quanh sau đó lại quay đầu nhìn Hàn Gia Tường: “Từ đoạn đường này cậu có đoán được Dương Hoài Châu sẽ đi đâu không? Hắn có nhà hay gì ở đây không?”
Hàn Gia Tường mím chặt môi, cố gắng nhớ lại xem đoạn đường này có thể dẫn đến đâu, có đến căn cứ của Dương Hoài Châu hay không. Lúc trước cậu chỉ luôn thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài, rất ít khi đi cùng Dương Hoài Châu đến thành phố này.
Trong đầu của Hàn Gia Tường bỗng nhớ đến một chuyện, lúc trước cậu từng nghe Dương Hoài Châu cùng gã Tô nói chuyện về một nơi, theo những gì mà cậu nhớ có lẽ là nơi này. Hàn thiếu gia vội vàng hỏi mọi người: “Đoạn đường có phải đi thẳng, qua khỏi khu trung tâm thành phố sẽ dẫn đến một con sông hay không?”
Phương Trường Châu khẽ gật đầu: “Phải, từ đoạn đường này nếu đi xe thì chúng ta phải mất hơn một tiếng mới đến được con sông, nhưng theo những gì tôi biết thì ở khu vực con sông đó không hề có gì ngoài mấy khu đất trống, Hoa Hoa làm sao có thể bị bắt đến đó được?”
“Không phải là khu vực gần sông, theo những gì tôi biết thì Dương Hoài Châu có một khu căn cứ ở đây, phải đi qua con sông đó sau đó lại đi thêm một đoạn mới đến được căn cứ. Hiện tại, tôi không dám chắc Hoa Hoa có bị bắt đến đó hay không, chúng ta cứ đi đến đó thử xem sao.”
Tất cả mọi người đều đồng ý với lời của Hàn Gia Tường, Phương Thiên Bảo và Phương Trường Châu là hai người dẫn đầu đưa Cố Ngạn Thanh và những người có mặt đi đến con sông.
………………………………………………
Phương Châu Hoa bị tên khốn họ Dương kia đưa đến một ngôi nhà nhỏ trông khá là tồi tàn, hắn đẩy cô ngã xuống đất sau đó cúi người bóp chặt cổ của cô, ánh mắt của Dương Hoài Châu tràn ngập lửa giận: “Cô hãy cảm ơn ông trời vì đã cho cô có sức mạnh đặc biệt, nếu không thì tôi đã giết chết cô từ lâu rồi. Còn cái tên phản bội Hàn Gia Tường đáng lẽ ra tôi phải giết chết ngay từ khi nó cầu xin tôi tha cho cô, sai lầm của tôi chính là tha cho nó để nó dẫn Phương Trường Châu và Cố Trạch Thu đến tiêu hủy hết số thuốc của tôi, cả khu thí nghiệm đều bị bọn chúng cho nổ tung.”
Hắn không chỉ muốn giết Hàn Gia Tường mà còn có Cố Ngạn Thanh và mấy người Cố gia nữa, hắn phải giết hết mới giải tỏa được cơn tức này.
Không biết Phương Châu Hoa lấy đâu ra can đảm, không còn sợ sệt, run rẩy như khi nãy nữa, cô trừng trừng hai mắt thách thức: “Có giỏi thì ông giết chết tôi đi, giết ngay bây giờ.”
“Đừng có thách thức tôi, sau khi tôi chiếm được sức mạnh của cô thì tôi sẽ cho cô đi gặp mẹ của mình.”
Dương Hoài Châu vừa mới buông tay khỏi cổ của Phương Châu Hoa thì cô liền cười phá lên, nhắc đến mẹ thì nỗi sợ hãi trong cô tan biến không còn một chút nào nữa, trong mắt chỉ toàn là hận thù, căm phẫn: “Sức mạnh? Có lẽ tôi khiến cho ông phải thất vọng rồi, bây giờ tôi hoàn toàn là một người bình thường không có sức mạnh gì cả. Sức mạnh lúc trước tôi có là hoàn toàn nhờ vào mẹ của tôi, bà ấy ở trong người của tôi nên tôi mới có sức mạnh đó, bây giờ bà ấy đã không còn thì dĩ nhiên sức mạnh đó cũng biến mất.”
“Cô nói cái gì? Không thể nào!” Dương Hoài Châu sững người vài giây, không tin những lời Phương Châu Hoa nói, màu mắt của hắn thay đổi sau đó ép cô nhìn thẳng vào mắt của hắn. Đôi mắt màu đỏ của Dương Hoài Châu như đang thôi miên Phương Châu Hoa, nó giống như là đang xâm nhập vào trong cơ thể của cô sau đó kiểm tra xem sức mạnh đặc biệt kia còn hay không.
“Không thể nào! Sao lại có thể như vậy được? Mẹ kiếp!” Dương Hoài Châu bàng hoàng, không chấp nhận được khi biết trong người Phương tiểu thư đã không còn sức mạnh nào nữa, đã hoàn toàn là một người bình thường.
Tất cả mọi chuyện hắn đã dày công sắp đặt, hắn đã mất cả khu thí nghiệm cùng với số thuốc tăng sức mạnh kia rồi còn mất đi kha khá thuộc hạ, cuối cùng đổi lại được gì chứ? Hắn không cam tâm, không thể nào chấp nhận được.
Dương Hoài Châu như sắp phát điên, hắn bóp hai bên má của Phương Châu Hoa, cặp mắt lướt khắp cơ thể của cô: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ giết hết tất cả, chỉ khi giết hết tôi mới có thể nuốt trôi cơn tức này, dập tắt lửa giận trong lòng. Cô sẽ là người đầu tiên tôi giết, nhưng trước khi giết tôi phải thưởng thức cô một chút chứ, xinh đẹp như thế không làm gì mà thẳng tay giết chết thì thật đáng tiếc.”
Phương tiểu thư tất nhiên là biết ý của tên khốn Dương Hoài Châu là gì, cô hoảng hốt, chống cự kịch liệt mặc cho hai bên hàm của cô sắp bị hắn bóp nát. Phương Châu Hoa dồn hết mọi sức lực vào đôi chân sau đó đạp mạnh vào bụng của hắn, nhân lúc Dương Hoài Châu bị đá lùi ra một khoảng thì cô đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức.
Cánh cửa vốn không có bị khóa, bà chủ Phương chạy bán sống bán chết ra bên ngoài, trong lúc chạy cô vô tình chạm phải công tắc, một tiếng tách khiến cho cả căn nhà đều chìm vào bóng tối. Lúc này, Phương Châu Hoa mới chợt nhớ ra những gì mà Lee đã nói, mắt của Dương Hoài Châu khá yếu, không thể nhìn rõ thứ gì trong bóng tối cả, cô phải nhân cơ hội này chạy ra cửa sau để trốn thoát.
Dan cùng gã Tô nghe thấy tiếng động lớn từ bên trong nhà liền gấp gáp chạy vào xem thử, bên trong tối đen như mực hai người bọn họ phải mò tìm công tắc rồi mở lên. Ánh sáng bao phủ khắp căn nhà, Dan tiến đến chỗ của Dương Hoài Châu: “Ông chủ!”
“Mau! Mau đi bắt Phương Châu Hoa về cho tôi!” Dương Hoài Châu điên tiết quát lớn.
Dan cùng gã Tô không dám chậm trễ vội đuổi theo tìm Phương Châu Hoa bắt về cho ông chủ. Dương Hoài Châu cũng đi tìm, lần này hắn sẽ không giết chết cô ngay nữa mà phải hành hạ muốn sống không được muốn chết cũng không xong.