• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão thấy dáng vẻ sợ sệt, không tin thì khẽ lắc đầu bất lực, cười nhẹ nói tiếp: “Bộ dạng của cô lúc này trông giống hệt mẹ cô năm xưa. Tôi quên giới thiệu với cô, tôi tên là Lee là thuộc hạ cũ của Dương Hoài Châu, trông tôi già như vậy thôi nhưng thật ra tôi bằng tuổi với Cố Vĩnh Lâm, tôi bị như thế này là do một tay Dương Hoài Châu tạo nên.”

Phương Châu Hoa nheo mắt khó tin, nghi hoặc hỏi: “Ông biết mẹ tôi? Ông nói ông không làm hại đến tôi vậy ông bắt tôi đến đây làm gì?” Cô không quan tâm Lee bao nhiêu tuổi, thuộc hạ cũ hay mới, điều cô quan tâm chính là chuyện ông có quen biết với mẹ cô.

“Tôi bắt cô đến đây là muốn nói cho cô biết sự thật, sở dĩ tôi chỉ nói cho cô biết là vì người tôi nói tới là mẹ của cô, điều quan trọng là với tính cách của mấy người ở cạnh cô thì chắc chắn bọn họ sẽ không nghe, không tin những gì tôi nói. Hơn nữa tôi không thể xuất hiện ở ngoài quá lâu nếu bị Dương Hoài Châu tìm được thì tôi chưa kịp nói gì đã bị ông ta giết chết rồi.”

Phương tiểu thư vẫn đề phòng cảnh giác người trước mặt, chỉ vài câu nói như thế sao cô có thể dễ dàng tin được.

Lee kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt nhìn thẳng về phía của Phương Châu Hoa sau đó bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Lee hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Chắc cô đã nghe về chuyện mẹ cô bị một ma cà rồng cắn sau đó bị biến thành nửa người nửa ma cà rồng rồi đúng không? Cô cũng biết người cắn không phải là Hàn Bái đúng không? Thật ra năm đó Dương Hoài Châu đến thành phố này đã động tâm với Đường Diệp, ông ta muốn chiếm lấy Đường Diệp nên sau khi bà ấy sinh cô ra không bao lâu thì Dương Hoài Châu đã bắt mẹ cô sau đó…”

Cả người Phương Châu Hoa cứng đờ, cảm giác hít thở không thông khi nghe Lee kể, mọi lời muốn hỏi đều bị nghẹn ở cổ họng, cô siết chặt hai bàn tay của mình lại khó khăn hỏi: “Sau đó thì sao? Mẹ của tôi…” Phương Châu Hoa dường như đã đoán được chuyện xảy ra sau đó, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được, không mong giống như những gì cô đã nghĩ.

Lee khẽ gật đầu: “Dương Hoài Châu đã cưỡng bức và biến Đường Diệp thành nửa người nửa ma cà rồng, Đường Diệp uất hận, đau khổ tìm mọi cách trốn thoát và tôi là người đã giúp bà ấy chạy trốn, nhưng ai có ngờ vừa mới trốn được tên này thì mẹ của cô lại dính phải Hàn Bái, chuyện sau đó chắc cô cũng đã biết rồi phải không?”

Phương Châu Hoa giận đến cả người run bần bật, đôi mắt tràn ngập lửa giận, hận thù, cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân hận ai, căm thù ai đến mức này, cô hận không thể đi giết chết Dương Hoài Châu và Hàn Bái ngay lập tức, nỗi oán hận, sự giận dữ càng bùng lên dữ dội khi Phương Châu Hoa nghe Lee nói tiếp: “Hàn Bái vì muốn hoàn toàn chiếm được Đường Diệp nên đã lên kế hoạch giết chết ba ruột của cô, ông ta nào có ngờ chính hành động này của ông ta đã khiến cho Đường Diệp phát điên, mẹ của cô đã nhờ tôi lén trộm thuốc tăng sức mạnh để uống, không những thế bà ấy còn dùng thủ đoạn để mê hoặc sau đó hút sạch máu của mấy ma cà rồng cấp cao. Cuối cùng mọi kế hoạch đều không thành ngược lại còn bị Hàn Bái giết chết trong cơn giận dữ.”

“Uống, uống máu ma cà rồng có thể tăng sức mạnh?” Bà chủ Phương nghi hoặc hỏi, càng lúc cô càng cảm thấy thế giới ma cà rồng phức tạp, khó hiểu rồi.

“Ừm, nếu không cô nghĩ Dương Hoài Châu mạnh như thế là do thiên phú và loại thuốc điên khùng đó sao? Dương Hoài Châu cho người bắt rất nhiều ma cà rồng cấp cao, ông ta sẽ lựa chọn ra những ma cà rồng nào dùng được và không dùng được, những kẻ ông ta cảm thấy không dùng được đều bị ông ta hút sạch máu, tính đến thời điểm hiện tại thì không biết đã có bao nhiêu ma cà rồng chết dưới răng nanh của Dương Hoài Châu rồi.”

Phương Châu Hoa cảm thấy buồn nôn, ghê tởm rồi lại rùng mình trước độ tàn bạo, độc ác của tên khốn họ Dương đó. Cô đưa mắt nhìn Lee từ trên xuống dưới, trong đầu lóe lên chuyện loại thuốc đáng sợ kia, cô nhíu chặt đôi mày căng thẳng hỏi: “Ông thành ra bộ dạng như thế này là do không uống loại thuốc tăng sức mạnh đó nữa sao?”

Lee lắc đầu trả lời: “Không phải, tôi thành ra bộ dạng này là do Dương Hoài Châu đã tiêm vô số loại thuốc mới vào người, ông ta dùng tôi làm thí nghiệm, tôi đã trở thành con chuột bạch cho Dương Hoài Châu suốt một năm trời. Thật ra năm xưa tôi cũng rung động với Đường Diệp nên tôi mới giúp đỡ, tôi vốn dĩ không có ý định phản bội Dương Hoài Châu nhưng rồi bỗng một ngày tôi phát hiện ông ta là kẻ đã giết chết cả gia đình của tôi, phục vụ, trung thành với kẻ đã giết chết gia đình mình bấy lâu nay thử hỏi tôi làm sao có thể chấp nhận được, tôi đã lên kế hoạch trả thù kết quả thì như cô đã thấy đấy.”

Cô cắn cắn khóe môi, bây giờ cô cảm thấy những kẻ đi theo Dương Hoài Châu thật sự rất đáng thương. Mặc dù vẫn chưa tin hoàn toàn những lời mà Lee đã nói, nhưng trực giác mách bảo Lee sẽ không làm hại cô, cô có thể đặt một chút niềm tin vào người này.

Lee bỗng che miệng ho không ngừng, ho đến cả người đều đau, ông biết thời gian của mình sắp hết bèn lấy ra từ trong người một lọ thuốc, bên trong lọ thuốc có chứa một chất lỏng màu trắng ngà: “Đây là loại thuốc được thí nghiệm thành công, nó không giống như loại thuốc mà Dương Hoài Châu đang dùng, nó xịn hơn nhiều, loại thuốc này sau khi được thí nghiệm thành công thì đã bị tôi trộm mất. Hiện tại Dương Hoài Châu cho người truy tìm tôi là vì muốn lấy lại lọ thuốc này, nếu tiêm thuốc này vào người thì sức mạnh sẽ được tăng lên, chỉ cần một liều này thôi, không cần phải tiêm liên tục.”

Phương tiểu thư bỗng cảm thấy rùng mình ớn lạnh khi Lee cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô nuốt nước bọt cố trừng mắt nói: “Ông nhìn tôi như thế để làm gì? Tôi không phải là ma cà rồng, muốn tiêm thứ thuốc đó vô người tôi thì cũng vô ích thôi, hơn nữa sao ông không tự tiêm vào người của mình?”

“Tôi cũng muốn lắm chứ chỉ là với tình hình hiện tại cho dù có tiêm cũng vô ích, cô thì khác, con người tiêm cái này vào không có tác dụng gì nhưng khi tiêm vào rồi một khi cô tiếp xúc để máu của ma cà rồng chảy trong người mình thì tác dụng của thuốc sẽ được kích hoạt. Cô sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nửa người nửa ma cà rồng mà thôi!” Câu cuối cùng Lee nhấn mạnh từng câu từng chữ, khẳng định chắc nịch, chuyện đó nhất định sẽ xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK