Âu Thanh Nguyên vẫn gõ cửa không ngừng, vốn dĩ anh không muốn xuất hiện trước mặt Phương Châu Hoa vào lúc này, nhưng khi thấy cô chạm mặt với Hàn Gia Tường anh lo lắng, quyết định gặp cô để nói rõ mọi chuyện, cảnh báo để cho cô biết đường mà tránh xa cậu.
Âu Thanh Nguyên thấy Phương Châu Hoa mãi vẫn không chịu bình tĩnh lại, anh dùng sức mạnh của mình giật phăng cánh cửa xe sau đó khom người chui vào lay nhẹ người của cô: “Cháu hãy bình tĩnh lại đi, chú vẫn còn sống.”
Phương tiểu thư còn chưa kịp bình tĩnh thì lại sờ trúng bàn tay của chủ tịch Âu, bàn tay lạnh ngắt khiến cho cô càng hoảng sợ ngất xỉu ngay sau đó. Âu Thanh Nguyên không còn cách nào khác nên đành bế cô ra khỏi xe rồi thoắt một cái biến mất.
…………………………………………………….
Phương Thiên Bảo thu xếp xong công việc thì quay trở về nhà, về đến không thấy em gái của mình đâu, hỏi người làm thì bảo vẫn chưa về, anh cau mày lấy điện thoại gọi cho em gái, gọi mãi mà Phương Châu Hoa không nghe đáp lại chỉ là mấy tiếng đổ chuông vô nghĩa, Phương Thiên Bảo gọi lại một lần nữa thì có người nghe máy, anh ngay lập tức lên tiếng: “Hoa Hoa! Em đi đâu mà giờ này còn chưa về thế?”
Bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ của một người phụ nữ cất lên: “Chủ nhân của chiếc điện thoại này đã đi đâu mất rồi, tôi đi ngang qua đây thấy cánh cửa xe bị văng tung ra ngoài và nghe điện thoại đổ chuông nên nghe, cánh cửa bị văng ra ngoài nhưng tôi nhìn trông không giống như tai nạn cho lắm.”
Phương Thiên Bảo lo lắng vội hỏi địa chỉ sau đó tức tốc lái xe chạy đến đó. Trên đường đi anh không quên gọi báo cho mọi người trong gia đình biết, anh có linh cảm không tốt chút nào.
………………………………….
Âu Thanh Nguyên đưa Phương Châu Hoa đến căn biệt thự mà mình mới mua được cách đây không lâu, anh ngồi đợi, ngắm nhìn cô một lúc thì cô tỉnh lại. Phương Châu Hoa vừa tỉnh lại nhìn thấy chủ tịch Âu liền kinh sợ, hoảng hốt nhưng sau đó cô bỗng mở to hai mắt, miệng mấp máy một lúc mới thốt ra thành tiếng: “Chú, chú, chú đã biến thành ma cà rồng rồi?” Đôi mắt màu đỏ của Âu Thanh Nguyên khiến Phương Châu Hoa chắc chắn câu hỏi của mình.
Âu Thanh Nguyên nghĩ rằng gia đình Phương Châu Hoa là thợ săn ma cà rồng nên cô cũng đã biết những chuyện về ma cà rồng lâu rồi nên rất thản nhiên gật đầu: “Chú bị ma cà rồng cắn khi ở bên Mỹ, chú nghĩ bản thân đã chết rồi không ngờ khi sống lại ở trong nhà xác chú mới biết mình đã thành ma cà rồng.”
Chủ tịch Âu bỗng nhiên nắm lấy hai bàn tay của Phương Châu Hoa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc căn dặn: “Châu Hoa! Chuyện chú sống lại và trở thành ma cà rồng cháu khoan hãy nói cho ai biết, khi nào chú thấy đã thích hợp thì chú sẽ tự nói.”
“Không nói cho Diệu Hàm biết luôn ạ? Cậu ấy cũng biết chuyện về ma cà rồng.” Phương tiểu thư hoàn toàn không để ý chuyện Âu Thanh Nguyên đang nắm tay mình, đối với cô chuyện này khá bình thường.
“Diệu Hàm cũng biết về ma cà rồng? Nếu thế thì cháu chỉ nói cho duy nhất Diệu Hàm biết thôi, những người khác kể cả ba mẹ cháu cũng không được nói.” Âu Thanh Nguyên kinh ngạc, sửng sốt khi biết cháu gái của mình cũng biết về mấy chuyện ma cà rồng.
Phương Châu Hoa gật gật đầu nghe lời của anh, thật ra Âu Thanh Nguyên không căn dặn thì cô cũng sẽ không nói ra chuyện này, cô nào dám nói ra chứ? Nói ra không khéo người ta lại tưởng cô bị điên.
“Này! Anh nắm tay Phương Châu Hoa bấy nhiêu đó là đã đủ rồi, mau buông ra đi.” Từ bên ngoài Hàn Gia Tường chắp hai tay ra phía sau thong dong bước vào bên trong.
“Tại sao cậu lại vào được đây? Cậu theo dõi tôi sao?” Âu Thanh Nguyên đứng bật dậy kéo Phương Châu Hoa ra phía sau của mình, ánh mắt đề phòng, cảnh giác nhìn thẳng vào Hàn Gia Tường.
Hàn Gia Tường nhếch môi cười khẩy một tiếng, rất ung dung, thản nhiên ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, đầu hơi nghiêng liếc nhìn Phương tiểu thư: “Vào được đây đối với tôi là quá dễ dàng, còn về việc tại sao tôi lại biết và đến đây thì tôi đã đi theo người con gái phía sau của anh chứ không phải là đi theo dõi anh.”
Phương Châu Hoa đặt tay lên ngực trái của mình, đôi mày nhíu chặt lại, cảm giác kỳ lạ này lại đến nữa rồi, khi gặp người con trai này tâm tình của cô luôn kích động, thật không hiểu nổi vì sao lại như thế. Cô đứng phía sau Âu Thanh Nguyên ló đầu ra nuốt nước bọt hỏi: “Anh… anh là người của cái người tên Dương gì đó sao?”
“Xem ra cô cũng biết nhiều đó chứ, Cố gia xem cô như người trong nhà rồi à?” Hàn Gia Tường không quá ngạc nhiên khi nghe cô hỏi, một bên mày của cậu nhướng lên cười cười nói tiếp: “Cô đừng có tỏ ra sợ tôi như thế, tôi không có làm gì cô đâu. Không lòng vòng phí thời gian nữa, tôi có lòng tốt xuất hiện ở đây để nói với anh rằng Phương gia đang tìm kiếm Phương Châu Hoa khắp nơi đấy, nếu như anh cứ giữ cô ấy ở lại đây thì anh tiêu chắc.”
Hàn Gia Tường thoắt một cái đã đứng phía sau lưng của Phương Châu Hoa, sau đó nắm lấy cánh tay của cô kéo đi mất hút. Khi Âu Thanh Nguyên kịp phản ứng những gì vừa diễn ra thì hai người đã biến mất không thấy tăm hơi, anh rất muốn đuổi theo nhưng với khả năng hiện tại anh có đuổi theo cũng vô dụng. Qua những gì mà chủ tịch Âu quan sát thì anh có niềm tin rằng Hàn Gia Tường sẽ không làm hại Phương Châu Hoa.
Hàn Gia Tường đưa Phương Châu Hoa đến gần nơi mà Phương gia đang tìm kiếm cô, trước khi rời đi cậu vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của cô, cậu vươn tay chạm vào mặt của sợi dây chuyền dường như cảm nhận được cái gì đó cậu vội rút tay lại. Phương Châu Hoa cũng bị hành động này của Hàn Gia Tường làm cho giật mình: “Này, cậu làm gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là thấy sợi dây chuyền của cô khá đẹp và đặc biệt nên muốn xem thử thôi. Bây giờ tôi phải đi đây, ở lại đây lỡ để gia đình cô nhìn thấy thì tôi hơi mệt.” Hàn Gia Tường cười nhẹ nhún vai đáp lại rồi vẫy tay chào tạm biệt Phương Châu Hoa, ngay khoảnh khắc xoay người bước đi cậu đã lẩm bẩm trong miệng: “Hóa ra người con gái mà Dương Hoài Châu luôn muốn tìm kiếm là cô, thật không ngờ đấy.”