Lúc này, Phương Châu Hoa đã bị Vưu Thế An dồn đến đường cùng, cô sợ hãi không biết phải làm thế nào khi trước mặt là kẻ nguy hiểm, phía sau là ngõ cụt, ngay khoảnh khắc này trong đầu của cô bất chợt lóe lên một hình ảnh bản thân cũng đã từng bị đuổi giết như thế, Phương tiểu thư ôm đầu đau đớn nhớ lại mọi chuyện.
Nước mắt lăn dài trên má, Phương Châu Hoa xoa mạnh chiếc nhẫn mà Cố Ngạn Thanh đã tặng, khi này không hiểu sao cô lại nghĩ đến anh, hy vọng anh có thể xuất hiện cứu mình. Nhìn thấy Vưu Thế An cười lên những tiếng cười man rợ, kinh dị, Phương tiểu thư nhắm chặt đôi mắt gọi thật lớn tên của anh: “Cố Ngạn Thanh!”
Phương Châu Hoa tuyệt vọng cứ ngỡ mình đã bị giết nhưng bỗng cô nghe thấy tiếng đánh nhau, hé mở mắt ra nhìn thì thấy Cố Ngạn Thanh đã xuất hiện, chưa kịp vui mừng thì cả người cô cứng đờ, hai mắt mở to hết cỡ khi thấy Cố tiểu thiếu gia cứ thoắt ẩn thoắt hiện đánh văng Vưu Thế An, không những thế đôi mắt của anh cũng có màu đỏ. Bây giờ không cần hỏi cô cũng biết và chắc chắn Cố Ngạn Thanh cũng là ma cà rồng.
Vưu Thế An không thể nào ngờ Cố Ngạn Thanh cũng là một ma cà rồng, hơn nữa còn là một ma cà rồng cấp cao, hắn biết mình không đánh lại nếu cứ tiếp tục như thế thì chỉ có con đường chết. Vưu Thế An nhanh trí chuyển hướng tấn công Phương Châu Hoa, nhân cơ hội Cố tiểu thiếu gia lao đến bảo vệ cho cô thì hắn trốn thoát.
Vốn dĩ Cố Ngạn Thanh muốn đuổi theo nhưng lại chợt nhớ đến Phương Châu Hoa, anh xoay người chạy về phía của cô. Phương tiểu thư kinh sợ, run rẩy lùi về phía sau, miệng lắp bắp thốt lên: “Anh… anh cũng là ma cà rồng?”
Nhìn thấy gương mặt tái mét vì sợ hãi, ánh mắt hoảng loạn của Phương Châu Hoa anh gật đầu thừa nhận sau đó nhanh tay kéo cô lại gần dùng hai bàn tay của mình áp vào hai bên đầu của cô, dùng sức mạnh của mình xóa đi ký ức của Phương Châu Hoa.
Cả người Phương Châu Hoa run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích vì sợ Cố Ngạn Thanh sẽ giết mình, khoảnh khắc anh đặt tay lên hai bên đầu cô giật nảy mình nhưng sau đó lại không hiểu anh đang làm gì, đứng đợi một lúc vẫn thấy Cố tiểu thiếu gia đứng im ở đó, Phương Châu Hoa không kiềm được tò mò, thắc mắc bèn nuốt nước bọt khẽ cất giọng hỏi: “Anh… anh đang làm gì thế? Anh, anh là đang muốn, muốn bẻ, bẻ cổ tôi sao?”
Nghe cô hỏi cả người Cố Ngạn Thanh ngay tức khắc cứng đờ, đôi mắt màu đỏ mở to nhìn chằm chằm vào Phương Châu Hoa, trong đầu của anh xuất hiện vô vàng chữ ủa, dấu chấm hỏi, anh không tin vào tai và mắt mình, nghi hoặc hỏi: “Cô… cô không bị gì hết sao? Không có chút cảm giác khác lạ nào hết?” Thấy Phương Châu Hoa khẽ gật đầu, Cố tiểu thiếu gia không nhịn được mà thốt lên: “Làm sao có thể? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Cố tiểu thiếu gia càng ngày càng cảm thấy Phương Châu Hoa vô cùng kỳ lạ, anh không nói thêm gì nữa trực tiếp bế thốc cô lên sau đó thoắt một cái đã biến mất, anh dùng sức mạnh của mình để di chuyển thật nhanh về Cố gia, phải tìm hiểu rõ chuyện kỳ lạ này.
Cố gia
Chỉ chưa đầy năm phút Cố Ngạn Thanh đã đưa Phương Châu Hoa về đến biệt thự, đến khi đi vào bên trong ngồi xuống ghế ở phòng khách Phương tiểu thư vẫn chưa thể hoàn hồn, cô ngây người vẫn chưa thể tin được những gì mà mình vừa trải qua.
Cố Vĩnh Lâm cùng Cố Trân Dao, Lâm Quang Vân chuẩn bị đi đến tập đoàn thì nhìn thấy em trai của mình đưa Phương Châu Hoa về, Cố Tư Nhuệ cũng vừa từ trên phòng xuống thấy mọi người đều tụ lại ở phòng khách thì mở miệng hỏi một loạt câu hỏi: “Có chuyện gì mà mọi người lại có mặt đông đủ ở đây thế? Sao nhìn mặt của Châu Hoa lại trắng bệch, sợ hãi quá vậy? Khoan đã, Ngạn Thanh, áo của em sao lại có máu?”
Mấy câu hỏi của Cố Tư Nhuệ cũng là thắc mắc nãy giờ của mọi người, tất cả đều tập trung vào Cố Ngạn Thanh và Phương Châu Hoa chờ đợi câu trả lời từ hai người. Bây giờ Phương tiểu thư mới chợt nhận ra những người ở đây cũng là ma cà rồng, sắc mặt của cô liền trắng đến mức cắt không còn giọt máu, nuốt nước bọt run rẩy muốn ngất ngay tại chỗ.
Cố Ngạn Thanh liếc nhìn cô một cái rồi mới cất tiếng: “Phương Châu Hoa đã biết em là ma cà rồng rồi.”
Mọi người chỉ ồ lên một tiếng rồi thôi, không ai quá bất ngờ, kinh ngạc vì chuyện này, Âu Diệu Hàm đã biết thì sớm muộn gì Phương Châu Hoa cũng sẽ biết mà thôi. Cố Ngạn Thanh hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Em đã thử xóa ký ức của cô ấy nhưng không được, sức mạnh của em hoàn toàn vô dụng đối với cô ấy.”
“Hả?” Tất cả mọi người đồng thanh cất giọng, ai nấy đều nhìn Phương Châu Hoa bằng cặp mắt nghi hoặc, khó tin.
Cố Vĩnh Lâm nhíu chặt đôi mày tiến đến gần Phương Châu Hoa thử dùng sức mạnh của mình để xóa ký ức của cô, nhưng mất một lúc lâu vẫn không thấy cô có phản ứng gì, anh nhìn Phương tiểu thư với cặp mắt sửng sốt, không thể tin được.
Cố Tư Nhuệ trợn ngược hai mắt nhìn người con gái trước mặt, không khỏi thốt lên: “Phương Châu Hoa! Rốt cuộc cô có thân phận như thế nào vậy? Thật sự là người bình thường sao? Nếu là người bình thường thì tại sao chúng tôi lại không thể đọc được suy nghĩ và xóa ký ức của cô? Sức mạnh của chúng tôi hoàn toàn không thể tác động đến cô.”
Phương Châu Hoa sợ đến mức không dám nói gì, ngay cả nhúng nhích cũng không dám, làm sao cô biết được chuyện này là như thế nào chứ? Cố Ngạn Thanh thấy cô sợ hãi đến mức cứng đờ người, mặt mày trắng bệch thì lên tiếng: “Mọi người đừng hỏi Phương Châu Hoa dồn dập nữa, chuyện này chúng ta nhất định sẽ tra rõ, bây giờ để cô ấy bình tĩnh tiếp nhận chuyện chúng ta là ma cà rồng cái đã.”
Tất cả mọi người đều gật gù đồng ý, ai nấy đều ngồi xuống ghế chờ đợi, bây giờ tất cả đều tạm gác công việc sang một bên, nó không quan trọng bằng việc này.