Cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, bác sĩ cùng một y tá bước vào, Hàn thiếu gia nhận ra bác sĩ bước vào là bác sĩ chữa trị cho chị gái mình nên bớt đề phòng: “Giờ này đã muộn lắm rồi không biết bác sĩ đến đây là có chuyện gì?”
“Tôi mới vừa kiểm tra lại thì thấy hình như vết thương của chị gái cậu có chút vấn đề nên tôi đến đây kiểm tra lại vết thương.” Bác sĩ chậm rãi trả lời.
Hàn Gia Tường không chút nghi ngờ ngược lại còn lo lắng bảo bác sĩ mau kiểm tra cho Phương Châu Hoa. Bác sĩ cùng y tá kiểm tra vết thương cho cô xong thì cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nói với cậu: “Tôi có chút chuyện cần trao đổi với cậu, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Phương tiểu thư nhíu chặt hai mày, vết thương cô bị gì mà sao mặt bác sĩ lại nghiêm trọng như thế? Không thể nói cho cô biết được sao? Không hiểu sao trong lòng Phương Châu Hoa bỗng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Hàn Gia Tường nghe vậy thì lo lắng vô cùng, không phải Cố Vĩnh Lâm đã kiểm tra cho chị gái cậu một lượt rồi hay sao? Rõ ràng không có gì mà, cậu mang theo sắc mặt lo lắng, nghiêm túc đi ra ngoài cùng bác sĩ.
Hàn Gia Tường vừa rời khỏi phòng bệnh thì ngay lập tức Phương Châu Hoa cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động từ phía cửa sổ, liếc mắt nhìn thì cô suýt nữa thì hồn bay phách lạc khi thấy có người đứng ở cửa sổ.
Vừa nhìn Phương Châu Hoa liền nhận ra đó là Dương Hoài Châu, Hàn Gia Tường đã từng cho cô xem ảnh, kẻ muốn bắt cô cô không thể nào lầm được.
Phương tiểu thư sợ hãi chưa kịp hét lên cầu cứu thì đã bị Dương Hoài Châu đánh ngất đi sau đó vác lên vai chạy đi mất.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Cố Ngạn Thanh đuổi theo gã Dan một lúc thì mất dấu, chiếc nhẫn trên tay anh sáng lên, lúc này anh mới nhận ra mình mắc mưu rồi, bọn chúng đánh lạc hướng anh để bắt cô đi.
Cố tiểu thiếu gia thoắt một cái liền biến mất quay trở về phòng bệnh. Mở toang cánh cửa ra anh thấy Hàn Gia Tường đang loay hoay, cuống cuồng tìm Phương Châu Hoa.
“Hoa Hoa biến mất rồi.” Hàn Gia Tường hoảng loạn, vội báo cho Cố Ngạn Thanh biết.
Cố tiểu thiếu gia nắm cổ áo của Hàn Gia Tường, gương mặt hiện rõ sự giận dữ: “Mẹ nó! Tôi bảo cậu ở đây bảo vệ cho cô ấy, sao lại để cô ấy bị bắt đi mất?” Đúng là không thể tin cậy một ai mà.
Hàn Gia Tường sững người lại, dường như cậu đã nhận ra được điều gì đó rồi, cậu lao nhanh ra bên ngoài tìm gã bác sĩ và y tá vừa nãy, Hàn Gia Tường tóm được cả hai sau đó kéo vào phòng bệnh, cậu bóp cổ gã bác sĩ, đôi mắt biến thành màu đỏ nghiến răng hỏi: “Ông mau nói cho tôi biết chị tôi bị Dương Hoài Châu bắt đi đâu rồi?”
Gã bác sĩ bị bóp cổ, cả người sợ đến mức tay chân bủn rủn, ông ta cố rặn ra từng chữ để trả lời: “Tôi… tôi không biết, tôi không biết ai là Dương Hoài Châu cả.”
Hàn thiếu gia buông gã bác sĩ ra để ông ta có thể nói rõ ràng hơn, ông ta ngã xuống ôm cổ ho sặc sụa, thấy hai người trước mặt ai cũng đằng đằng sát khí ông ta nào dám không khai thật: “Khi nãy có hai người đàn ông đến tìm tôi, bọn họ dùng dao đe dọa bắt tôi phải đến đây giả vờ kiểm tra sức khỏe đánh lạc hướng hai người, mạng sống bị đe dọa tôi làm sao có thể không nghe theo được. Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi.”
Nữ y tá cũng sợ đến xanh cả mặt mày, run rẩy quỳ rạp dưới đất: “Xin hãy tha cho tôi, tôi không biết gì hết, tôi chỉ làm theo lời hai người đó thôi, tôi không biết mấy người đó là ai cả.”
Chiếc nhẫn của Cố Ngạn Thanh lại một lần nữa sáng lên, không dám chậm trễ một giây phút nào anh vội vã, gấp gáp đi theo tín hiệu của chiếc nhẫn. Hàn Gia Tường cũng nhanh chân đuổi theo, trong lòng thầm cầu mong chị gái không sao, vẫn bình an vô sự.
Phương Châu Hoa ngồi trên xe hai tay bị trói chặt, cô sợ Dương Hoài Châu sẽ phát hiện chuyện của chiếc nhẫn nên đã cố gắng che lại không để hắn thấy chiếc nhẫn đang phát sáng, nhưng bộ dạng đáng ngờ của cô đã khiến cho gã Dan chú ý, hắn ngay lập tức báo cho Dương Hoài Châu: “Ông chủ! Hình như trên tay của cô ta có gì đó, tôi thấy cô ta cứ cố che giấu.”
Dương Hoài Châu kéo mạnh bàn tay của Phương Châu Hoa ra, nhìn thấy chiếc nhẫn đang sáng lên thì hắn đã hiểu, hắn khống chế dùng một lực khá mạnh tháo chiếc nhẫn ra sau đó ném qua cửa sổ. Dương Hoài Châu có phần tức giận bóp mạnh hai má của cô: “Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn đi, nếu cô không ngoan thì sẽ có nhiều người chết hơn đấy.”
Bà chủ Phương run run, sắc mặt đã tái nhợt vì sợ hãi cộng thêm vết thương ở bụng chưa lành khiến cô vừa sợ, vừa đau. Phương Châu Hoa cảm thấy bản thân sắp chết rồi, bọn chúng độc ác, tàn nhẫn, mạnh như thế Phương Châu Hoa nửa muốn mọi người mau đến cứu mình, nửa lại không muốn, cô không muốn mọi người vì mình mà bị thương nghiêm trọng hơn chính là mất mạng, cô không muốn bất cứ ai bỏ mạng vì mình cả.
Cố Ngạn Thanh lần theo tín hiệu của chiếc nhẫn, đuổi theo được một đoạn thì dừng lại, anh đảo mắt nhìn xung quanh không thấy Phương Châu Hoa hay người của Dương Hoài Châu đâu cả, nhưng rõ ràng tín hiệu của chiếc nhẫn là ở đây cơ mà.
Hàn Gia Tường đuổi đến thấy anh đứng loay hoay mãi thì lên tiếng hỏi: “Sao anh lại dừng lại? Tín hiệu của chiếc nhẫn ở gần đây à?”
Cố tiểu thiếu gia không trả lời, tâm trí hiện giờ của anh chỉ tập trung vào chuyện tìm kiếm Phương Châu Hoa mà thôi, không muốn nói bất cứ chuyện gì cả. Dựa vào độ sáng của chiếc nhẫn, cuối cùng Cố Ngạn Thanh cũng đã tìm thấy rồi, nhưng chỉ tìm được chiếc nhẫn còn người thì không thấy đâu, nhặt chiếc nhẫn lên anh nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi, anh không ngờ chuyện chiếc nhẫn lại bị bọn chúng phát hiện, lần này không xong thật rồi.