• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Châu Hoa vội vàng đem chuyện này kể cho ba mẹ cùng hai anh trai biết, Lạc Cẩm Oanh sau khi nghe xong thì nhíu mày không tin: “Không thể nào! Năm đó chính ba mẹ đã nhìn thấy ba mẹ ruột của con bị ma cà rồng giết chết, khi đó mẹ con vẫn là một con người bình thường, chính tay ba mẹ cũng là người chôn cất cả hai người họ cơ mà.”

“Xem ra chúng ta phải điều tra rõ chuyện năm đó rồi, nếu chính miệng mẹ con nói mẹ con là nửa người nửa ma cà rồng thì người cắn mẹ con là ai chứ? Có thể tấn công, cắn một thợ săn ma cà rồng giỏi như mẹ con thì ắt hẳn kẻ đó cũng không phải là kẻ tầm thường.” Phương Hà Uy cũng sửng sốt, kinh ngạc khi nghe con gái kể, nói như vậy thì mọi chuyện năm xưa vẫn còn nhiều điều bí ẩn, bị che giấu, ông nhất định phải tìm hiểu, điều tra rõ chuyện này mới được.

Phương Châu Hoa không ngờ đến ba mẹ lại không biết chuyện này, chuyện về mẹ cô nếu muốn điều tra rõ thì có lẽ cô phải nhờ đến Cố gia rồi. Liệu cái người tên Hàn Bái mà mẹ cô đã nhắc đến trong giấc mơ có phải là kẻ đã cắn khiến mẹ cô biến đổi hay không?. Tì𝗆‎ đọc‎ 𝒕hê𝗆‎ 𝒕ại‎ ﹟‎ TrU𝗆Truy‎ ệ𝒏﹒𝖵𝒏‎ ﹟

Phương tiểu thư ngồi nói chuyện với mọi người thêm được một lúc thì quay về phòng, cô gọi điện cho Âu Diệu Hàm nói hết mọi chuyện cho bạn thân nghe.

Âu Diệu Hàm sau khi nghe xong thì ngơ cả người, miệng há hốc, mất một lúc cô mới tiêu hóa hết được mấy chuyện kinh thiên động địa này. Âu tiểu thư còn chưa biết phải thốt lên cái gì thì đập vào mắt của cô chính là tin tức nóng hổi từ Ôn Tư Tư: “Ôi mẹ ơi! Hoa Hoa! Cậu mau lên mạng xem tin tức về Ôn Tư Tư đi, hiện tại cô ta đang bị cư dân mạng ném đá, chửi quá trời kìa.”

Nếu đổi lại là trước kia thì chắc chắn Phương Châu Hoa sẽ không bao giờ để tâm tới, nhưng hiện tại Ôn Tư Tư đang là vị hôn thê của anh cả cô, cô không thể không quan tâm. Vừa mở lên, hai mắt Phương Châu Hoa tối sầm lại, đôi mày nhíu chặt khi đọc tin tức, cái gì mà Ôn Tư Tư dùng quy tắc ngầm rồi ngủ với vô số đạo diễn, nhà sản xuất, không chỉ có những con chữ mà phía bên dưới còn có cả đống ảnh làm bằng chứng.

Hình ảnh Ôn Tư Tư ôm hôn, thân mật với người đáng tuổi cha của mình khiến cho Phương Châu Hoa cảm thấy buồn nôn, ghê tởm. Âu Diệu Hàm cũng nhăn mặt, muốn chọc mù hai mắt mình để không thấy mấy ảnh này nữa, cô nuốt nước bọt hỏi: “Anh cả của cậu đã biết chưa? Anh ấy ổn chứ?”

“Tớ không biết nữa, để tớ xuống lầu xem sao.” Phương tiểu thư cúp máy, vội vã rời giường chạy xuống lầu tìm anh trai cùng ba mẹ.



Hàn Gia Tường quay về căn nhà trên đồi, vừa bước vào cả người cậu cứng đờ, trong lòng hoảng hốt, sợ hãi khi thấy ông chủ của mình đang ngồi vắt chân ở phòng khách.

Dương Hoài Châu xoay đầu nhếch môi cười, một nụ cười khó hiểu khiến cho Hàn Gia Tường lạnh hết cả sống lưng, hắn cất giọng ra lệnh: “Về rồi à? Về rồi thì mau đến đây ngồi đi.”

Hàn Gia Tường bước từng bước chân nặng nề đến phòng khách, ngồi xuống đối diện với Dương Hoài Châu, tay của cậu bắt đầu run run, cậu phải nắm chặt tay của mình lại che giấu sự kinh sợ, cố giữ bình tĩnh hỏi: “Ông chủ! Tại sao đột nhiên ông lại đến đây vậy ạ?”

Khóe môi của Dương Hoài Châu cong lên, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng: “Tôi đã tìm được người con gái mang sức mạnh kia rồi, thật không ngờ cô gái đó lại là Phương Châu Hoa.”

Gương mặt của Hàn Gia Tường càng lúc càng biến sắc, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Sao, sao ông chủ lại khẳng định Phương Châu Hoa là cô gái đó? Có khi nào có nhầm lẫn gì không ạ? Mấy lần tiếp xúc tôi đều không cảm nhận được gì hết.”

“Không có nhầm lẫn gì cả, chính Hàn Bái đã nói cho tôi biết, ông ta nói trong người Phương Châu Hoa mang một sức mạnh vô cùng to lớn, bạn của ông ta là một trong những kẻ đã chứng kiến sức mạnh kinh khủng đó, sức mạnh đó khiến một ma cà rồng chết dần chết mòn, ánh sáng phát ra từ người cô ta khiến cho tất cả ma cà rồng đều phải sợ hãi.” Chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn sắp có được Phương Châu Hoa là cả người hắn sướng rơn, thật muốn nhanh chóng gặp cô, bắt cô làm của riêng.

Hàn Bái! Ông ta dám! Hai bàn tay của Hàn Gia Tường siết chặt lại, sâu trong ánh mắt không còn nỗi sợ hãi mà thay vào đó là sự giận dữ, hận thù, ông ta đã hủy hoại cậu một lần rồi bây giờ còn muốn hủy hoại chị gái của cậu.

Dương Hoài Châu đột ngột đứng dậy, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, hai tay xoa xoa nói: “Bây giờ tôi phải đi bắt Phương Châu Hoa ngay, để cái tên Cố Ngạn Thanh quay về rồi cùng anh chị em của cậu ta bảo vệ cho Phương Châu Hoa thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn, tôi không muốn phí quá nhiều hơi sức với bọn họ.”

“Đừng! Ông chủ đừng đi! Đừng bắt Phương Châu Hoa.” Hàn thiếu gia đứng bật dậy ngăn cản Dương Hoài Châu, cậu không thể để cô lọt vào tay của Dương Hoài Châu được, một khi bị hắn bắt được cả đời sau của Phương Châu Hoa sẽ sống không khác gì trong địa ngục.

“Sao vậy? Sao cậu lại ngăn cản tôi? Nếu như tôi vẫn cố muốn đi bắt Phương Châu Hoa thì cậu sẽ làm thế nào? Động thụ với tôi? Hàn Gia Tường! Tôi cử cậu đến đây là muốn cậu tìm cô gái mang sức mạnh đặc biệt, cậu tìm thấy không những không báo mà còn năm lần bảy lượt che giấu, còn làm phản giúp Phương Châu Hoa và cả bạn bè của cô ta nữa, điều khiến tôi thất vọng hơn đó là cậu lại dám đến Cố gia báo cho bọn chúng biết nơi giam giữ Âu Diệu Hàm, tạo mọi điều kiện thuận lợi để bọn người Cố gia cứu thoát. Gia Tường à Gia Tường! Cậu nghĩ những gì cậu làm tôi đều không biết sao?”

Dương Hoài Châu vạch trần hết tất cả mọi chuyện, đôi mắt của hắn dần trở nên lạnh lẽo, sắc bén xen lẫn trong đó là ngọn lửa giận dữ, hắn tính toán đi tính toán lại, đề phòng hết tất cả nhưng không ngờ kẻ phản bội lại là kẻ mà hắn tin tưởng nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK