• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả một đêm Phương Châu Hoa không tài nào chợp mắt được, đầu của cô dường như bị quá tải bởi đống suy nghĩ hỗn loạn từ việc gia đình là thợ săn ma cà rồng cho đến chuyện Cố Ngạn Thanh tỏ tình rồi còn cả chuyện tại sao cô hôn mê mà vẫn nghe và cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Ôi! Thật là nhức cái đầu mà.

Âu Diệu Hàm vừa xuống máy bay thì đã ngay lập tức bắt xe chạy đến bệnh viện tìm bạn thân, sau khi hỏi y tá vị trí phòng bệnh cô tức tốc chạy đến đó. Khoảnh khắc Âu tiểu thư mở cửa bước vào, cô đã bị giật mình trước gương mặt có phần hốc hác, đôi mắt thâm quầng của Phương Châu Hoa.

“Hoa Hoa! Sao chỉ mới có một ngày mà trông cậu tiều tụy quá vậy? Cậu ổn chứ?” Âu Diệu Hàm ngồi lên giường bệnh, sờ mặt rồi nhìn Phương Châu Hoa một lượt từ trên xuống dưới.

Phương Châu Hoa thở dài một hơi, tựa đầu vào vai của Âu Diệu Hàm từ từ kể lại mọi chuyện cho bạn thân của mình nghe. Âu tiểu thư nghe xong cảm thấy tai của mình bắt đầu lùng bùng, không tin được lại có chuyện kinh thiên động địa như thế, cô chỉ mới biến mất có một ngày thôi mà đã có nhiều chuyện xảy ra quá vậy?

Âu Diệu Hàm choàng tay qua rồi vỗ nhẹ một bên đầu của Phương Châu Hoa: “Bây giờ cậu định làm thế nào?”

“Tớ không biết nữa, về chuyện gia đình tớ là thợ săn ma cà rồng thì đợi sau khi về nhà tớ sẽ nói rõ mọi chuyện với ba mẹ và anh cả, anh hai nhưng chuyện Cố Ngạn Thanh bất ngờ tỏ tình với tớ tớ không biết phải trả lời như thế nào nữa. Mặc dù tớ có cảm tình với Cố Ngạn Thanh nhưng không đến mức thích, nếu bây giờ tớ từ chối tình cảm của anh ta có khi nào anh ta cắn chết tớ luôn không? Tớ vẫn chưa muốn chết đâu, còn cả chuyện liên quan đến Hàn Gia Tường nữa, mỗi lần gặp Hàn Gia Tường là tớ rất kích động, tim đập nhanh vô cùng nhưng tớ dám chắc với cậu là tớ không hề thích anh ta.” Phương Châu Hoa lắc đầu trả lời rồi bỗng ngồi thẳng người vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc khẳng định bản thân không hề có tình cảm với Hàn Gia Tường, cô làm sao có thể thích một người chỉ mới gặp vài lần chứ?

Phương Châu Hoa đang đau đầu về tất cả mọi chuyện thì thấy Cố Ngạn Thanh cùng ba mẹ và hai người anh trai của mình mở cửa bước vào. Tuy nói là cùng nhau đi vào nhưng ngay khi vừa vào bên trong phòng bệnh Cố Ngạn Thanh đã đứng cách xa mấy người Phương gia cả mét, chung quy thì ma cà rồng và thợ săn ma cà rồng không thể nào đứng cạnh nhau được.

Phương Thiên Bảo nhìn thấy Âu Diệu Hàm có mặt thì kinh ngạc vô cùng: “Diệu Hàm! Sao em lại ở đây? Không phải giờ này em phải ở Mỹ hay sao?”

“Em đã bay đến Mỹ rồi nhưng sau đó lại nhận được tin Hoa Hoa bị hôn mê nên em mới tức tốc quay trở về đây, còn về chuyện của chú em thì ba mẹ em vẫn đang tìm kiếm.” Âu Diệu Hàm không nhanh không chậm đáp, nhắc đến chú trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ xem sẽ nói với mọi người thế nào về chú của mình, không thể nói thẳng ra chuyện chú của mình đã biến thành ma cà rồng được.

Lạc Cẩm Oanh tiến đến ngồi xuống bên cạnh con gái cưng của mình, bà nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt vui mừng khi thấy Phương Châu Hoa đã ổn, bà liếc nhìn Cố Ngạn Thanh rồi cất giọng hỏi cô: “Hoa Hoa! Con hãy mau nói cho mẹ biết, giữa con và Cố Ngạn Thanh là như thế nào? Mẹ nghe Thiên Bảo con nói Cố Ngạn Thanh là ân nhân cứu mạng của con, chuyện này là sao?”

Phương tiểu thư đưa mắt nhìn Cố tiểu thiếu gia sau đó cười nhẹ kể cho mẹ và mọi người nghe: “Giữa con và Cố Ngạn Thanh chỉ là bạn bè đơn thuần thôi ạ. Trong một lần con bị ma cà rồng tấn công chính anh ấy đã xuất hiện kịp thời để cứu con, cũng chính lần đó con mới biết được ma cà rồng là có thật trên đời.”

“Con biết mọi người là thợ săn, nhiệm vụ của mọi người là tiêu diệt ma cà rồng nhưng trên đời này đâu phải ma cà rồng nào cũng xấu đâu, cũng có ma cà rồng tốt mà. Cố Ngạn Thanh cùng mọi người ở Cố gia chính là những ma cà rồng tốt, chúng ta chỉ nên tiêu diệt ma cà rồng độc ác, xấu xa thôi, đừng tiêu diệt ma cà rồng tốt.” Phương Châu Hoa nhìn mẹ của mình rồi lại nhìn ba và hai người anh trai, cô hy vọng mọi người sẽ không làm hại đến Cố Ngạn Thanh và những người ở Cố gia, bọn họ rất tốt với cô cô không muốn bọn họ xảy ra chuyện gì cả.

Cố Ngạn Thanh nghe Phương Châu Hoa nói mà không nhịn được bật cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên anh nghe có người nói anh là một ma cà rồng tốt, cũng đúng thôi bởi vì từ lúc anh và Phương Châu Hoa quen biết cho đến tận bây giờ thì anh chả có làm gì khiến cho cô có ấn tượng không tốt cả, Cố tiểu thiếu gia bỗng cảm thấy thật may mắn vì điều này.

Nhìn thấy con gái bé bỏng của mình nũng nịu, năn nỉ Phương Hà Uy ngoại trừ việc đồng ý với Phương Châu Hoa thì không còn cách nào khác, ông xoa nhẹ đầu của cô con gái cưng, lên tiếng: “Ba mẹ hứa với con là sẽ không làm hại đến Cố Ngạn Thanh và Cố gia nữa, nhưng đó chỉ là khi bọn họ không gây tổn hại gì đến con. Nếu như Cố Ngạn Thanh hay bất cứ ai trong Cố gia có ý đồ xấu với con thì không cần hai người anh của con ra tay nữa đâu, ba sẽ đích thân xử lý hết bọn họ, tuyệt đối không tha cho bất cứ ai.”

Vừa nói Phương Hà Uy vừa liếc mắt cảnh cáo Cố Ngạn Thanh, việc một thợ săn ma cà rồng không làm hại đến ma cà rồng ngược lại còn để cho ma cà rồng ở cạnh đã là một việc trái với quy tắc làm việc của ông và những người thợ săn rồi, nhưng đối với ông, Lạc Cẩm Oanh, Phương Thiên Bảo cùng Phương Trường Châu thì việc làm cho Phương Châu Hoa vui vẻ, hạnh phúc còn quan trọng hơn cả mấy quy tắc này.

“Mọi người cứ yên tâm đi, cả Cố gia không có ai làm hại Hoa Hoa đâu, tôi lấy danh dự của cả tôi và Cố gia ra đảm bảo chuyện này.” Cố Ngạn Thanh thản nhiên đáp lại với giọng điệu vô cùng chắc nịch.

Tất cả mọi người ở Cố gia đều đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Phương Châu Hoa, bọn họ đã mặc định cô là cô dâu tương lai của Cố Ngạn Thanh, là một trong nữ chủ nhân của Cố gia, là em gái, em dâu rồi sẽ không có chuyện bọn họ làm chuyện gì tổn hại đến cô, dù chỉ là một cọng tóc cũng không.

………………………………………….

Hàn Gia Tường đã mua hẳn một căn nhà rộng lớn ở trên đồi, ngôi nhà gần như tách biệt với thế giới xung quanh, cậu nằm trên ghế sô pha nhớ lại hình ảnh của sợi dây chuyền mà Phương Châu Hoa đã đeo, khoảnh khắc cậu chạm vào sợi dây chuyền ngoại trừ biết được cô chính là người mà Dương Hoài Châu đang tìm kiếm thì Hàn Gia Tường còn phát hiện ra một bí mật, bí mật này có lẽ trừ cậu ra thì không có một ai biết nữa cả, kể cả cô hay người Phương gia đều không hề biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK