Quản gia Trần chậm rãi kể lại chuyện tối qua cho hai người các cô nghe: “Tối qua tam thiếu gia vô tình thấy cháu cùng Âu tiểu thư say bí tỉ trong quán bar, cậu ấy lại không biết địa chỉ nhà của hai cháu nên mới trực tiếp đưa về đây.”
Cố Tư Nhuệ không biết địa chỉ nhà của Âu Diệu Hàm là thật nhưng lại biết địa chỉ nhà của Phương Châu Hoa, cô gái được xem là người đặc biệt cần phải chú ý của cả Cố gia sao anh lại có thể không biết rõ được chứ, chẳng qua nếu như tối qua Cố Tư Nhuệ chỉ đưa một mình Âu Diệu Hàm về đây thì sáng ra thế nào cô cũng hoảng sợ cho mà xem nên anh mới đưa luôn Phương Châu Hoa đến đây.
Âu Diệu Hàm gật gù nhưng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô chỉ tay ngược về phía của mình nghi hoặc hỏi: “Chú biết cháu sao? Cháu nhớ cháu chưa từng đến đây càng chưa từng gặp chú mà.”
Quản gia Trần cong nhẹ khóe môi lên đáp: “Bất cứ ai bước vào trong tòa lâu đài này đều bị điều tra kỹ càng.”
Âu Diệu Hàm hít một hơi thật sâu, gương mặt có vẻ không ổn lắm, bây giờ cô thật sự tin những người ở đây không tầm thường chút nào rồi, chỉ cần nhìn nơi này thôi cũng biết gia thế ghê gớm như thế nào, phải nói là quyền lực ngập trời.
Phương Châu Hoa bất chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội xem đồng hồ thấy đã gần bảy giờ rưỡi cô hoảng hốt, cuống cuồng cả lên: “Chết rồi, chết rồi, chỉ còn có nửa tiếng đồng hồ làm sao làm kịp bánh đây? Diệu Hàm! Tớ sắp chết rồi.”
Âu Diệu Hàm thấy bạn thân mình hoảng cũng hoảng theo, tay chân luống cuống không biết phải làm sao. Quản gia Trần bật cười thành tiếng cất giọng trấn an: “Cháu cứ bình tĩnh, hôm qua Ngạn Thanh thiếu gia bị thương nên cần phải dưỡng thương, cậu ấy không dậy sớm thế đâu, cháu cứ yên tâm đi làm bánh đi.”
Phương Châu Hoa thở phào nhẹ nhõm, cô cúi chào quản gia Trần sau đó cùng Âu Diệu Hàm xuống bếp bắt đầu làm bánh ngọt.
Vừa làm Phương tiểu thư vừa nhớ lại cái tên quản gia Trần đã nói, hóa ra vị thiếu gia gian xảo, ngang ngược, đáng sợ đó tên là Ngạn Thanh, tên cũng hay đấy mà sao người lại dữ dằn, khó ưa thế kia?
Trước khi làm bánh quản gia Trần có dặn dò là bánh của Cố Ngạn Thanh chỉ do Phương Châu Hoa làm tuyệt đối không cho ai nhúng tay vào làm cùng, nếu để cho anh biết thì anh sẽ không tha. Thế là bây giờ Phương Châu Hoa đang cố gắng làm bánh còn Âu Diệu Hàm chỉ có thể bất lực đứng một bên nhìn.
Đang tập trung làm bánh Phương tiểu thư đột nhiên cảm thấy có ai đó đang đứng ở phía sau mình, cảm giác người đứng sau không giống như nhỏ bạn thân của mình, cô xoay người lại thì chạm phải gương mặt gần trong gang tấc của Cố Ngạn Thanh, mặt của hai người gần đến mức mũi của cô vô tình chạm vào mũi của anh.
Phương Châu Hoa giật mình gấp gáp lùi về phía sau, lúc này cô mới phát hiện Âu Diệu Hàm đã đi đâu mất. Cố Ngạn Thanh vừa nhìn đã biết cô đang tìm cái gì bèn nói: “Bạn của cô đã bị anh ba tôi kéo đi rồi.” Thấy mặt của cô vẫn còn ngơ ngác anh cau mày giải thích rõ hơn: “Anh ba tôi chính là người đã mua bánh tiramisu Ý ở tiệm của cô, anh ấy tên Cố Tư Nhuệ.”
Phương Châu Hoa gật gật đầu sau đó lại nhớ ra mình vẫn chưa làm xong bánh, cô sợ sệt khe khẽ nói: “Tối qua tôi uống say quá nên hôm nay thức dậy trễ nên không kịp làm xong bánh trước tám giờ, tôi hiện tại đang cố gắng làm anh đừng tức giận có được không?”
Cố Ngạn Thanh nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt, ngoan ngoãn như cún con của cô mà không khỏi bật cười: “Đừng sợ, cô cứ làm bánh đi, tôi không có tức giận.”
Phương Châu Hoa mừng rỡ gật đầu tiếp tục công việc làm bánh của mình, trong lòng thầm nghĩ: “Anh bảo tôi không sợ sao được, hôm qua vừa dọa giết bây giờ gặp anh tôi không sợ mới lạ.”
Cố tiểu thiếu gia không đi ra ngoài mà đứng một bên nhìn Phương Châu Hoa làm bánh, đợi sau khi bánh được cho vào lò nướng, mọi thứ gần như hoàn thành thì anh mới lên tiếng hỏi: “Phương Châu Hoa! Cô không nhớ tối qua khi đến đây cô đã làm gì sao?”
Bà chủ Phương xoay người nghiêng đầu nhìn Cố tiểu thiếu gia, tối qua cô đã làm gì? Cô say không biết trời đất thì nhớ được cái gì chứ? Phương Châu Hoa lắc đầu trả lời: “Tối qua tôi bị người ta khiêng tới đây còn không biết thì làm sao nhớ được mình đã làm gì, tối qua tôi đã làm chuyện gì động trời à?”
Cố Ngạn Thanh cười như không vạch cổ áo ra cho cô xem: “Đây là dấu tích do cô để lại tối qua đấy. Sau khi cô được vệ sĩ đưa về đây vừa thấy tôi cô liền lao đến đánh sau đó còn cào vào cổ tôi nữa, xem ra cô hận tôi dữ lắm nhỉ?”
Gương mặt của Phương Châu Hoa cứng đờ, nuốt một ngụm nước bọt, tuy cô không nhớ ra được gì nhưng sau khi nghe anh kể cô liền muốn giả chết ngay lập tức. Nguy rồi! Có khi nào Cố Ngạn Thanh vì chuyện này mà trả thù cô không? Anh sẽ hành hạ cô đến chết sao?
Vì để sáng hỏi tội mà Cố Ngạn Thanh đã phải dùng sức mạnh của mình để vết thương lâu lành lại một chút, anh chỉ muốn dọa, trêu Phương Châu Hoa một chút thôi. Anh hoàn toàn không biết hiện tại người con gái trước mặt mình đang sợ hãi thế nào, vì không đọc được suy nghĩ của bà chủ Phương nên anh càng không biết bây giờ trong đầu của cô đang tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng mình đang bị anh hành hạ sống dở chết dở.
Phương Châu Hoa bỗng sụt sịt, mếu máo chắp hai tay lại nói: “Tôi xin lỗi, tôi không ngờ khi mình say lại thành ra như vậy, tôi không có cố ý đâu mong anh hãy bỏ qua cho tôi, đừng giết tôi nha.”
Không hiểu sao mỗi lần gặp Phương Châu Hoa anh luôn muốn trêu, thấy cô hoảng sợ, mếu máo cầu xin khiến cho Cố Ngạn Thanh suýt nữa bật cười thành tiếng, anh giả vờ bày ra gương mặt vô cùng đáng sợ, lạnh lùng cất tiếng: “Chỉ cần cô cho tôi một lý do hợp tình hợp lý để tôi không giết cô thì tôi sẽ rộng lượng tha cho cô một lần.”
Phương tiểu thư chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước của mình nhìn người đàn ông trước mặt nhanh nhảu nói: “Không phải anh rất thích ăn bánh ngọt của tôi làm hay sao? Anh giết tôi rồi thì ai làm bánh cho anh ăn, tôi biết trên đời này có vô số người muốn làm bánh ngọt cho anh ăn nhưng người làm bánh hợp ý của anh chỉ có tôi thôi, nếu không thì anh cần gì phải tìm tôi muốn tôi trở thành đầu bếp làm bánh cho anh ăn mỗi ngày, hơn nữa không có ai làm bánh không công cho anh như tôi đâu.”
Cố Ngạn Thanh không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, không hiểu sao lúc này anh lại cảm thấy cô có chút đáng yêu. Cố tiểu thiếu gia mỉm cười đầu gật gù nói: “Cô nói cũng đúng, vì mấy lời này nên tôi sẽ không chấp nhất chuyện tối qua nữa, quyết định sẽ tha cho cô một lần.”
“Cảm ơn anh, anh đúng là vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng, rộng lượng quá trời luôn.” Phương Châu Hoa mừng rỡ vì giữ được mạng bắt đầu ra sức nịnh nọt, khen anh tận trời, chỉ cần có thể giữ được mạng muốn cô khen anh, nịnh nọt anh như thế nào cũng được.