Cố Trạch Thu xoa xoa cằm, nhíu mày cố nhớ lại hình dáng của tên cầm đầu: “Tên cầm đầu đám người đó tôi không thấy rõ mặt chỉ đoán là còn rất trẻ, có mái tóc màu tím khói điều đặc biệt và quan trọng chính là tên đó là một tên ma cà rồng cấp S.”
Phương Châu Hoa ngồi ở đó nghe xong thì ù hết cả tai, tới bây giờ cô còn chưa thể hoàn toàn tin được trên đời này có ma cà rồng, cô còn phải tiếp thu thêm chuyện phân cấp của ma cà rồng, thật đau cả đầu.
Phương tiểu thư sờ mũi của mình cố suy nghĩ, tìm cách để mau chóng rời khỏi Cố gia, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô vang lên, Phương Châu Hoa mừng rỡ ngay lập tức lấy ra để nghe: “Anh hai!”
Không biết ở đầu dây bên kia Phương Trường Châu đã nói cái gì nhưng sau khi nghe xong sắc mặt của Phương Châu Hoa rất tệ, cô đứng bật dậy hớt hải, vội vã nói với mọi người: “Tôi có chuyện gấp cần phải đi ngay, tôi xin phép.”
Cố Ngạn Thanh còn chưa kịp lên tiếng nói muốn đưa Phương Châu Hoa đi thì cô đã đi mất, anh chưa bao giờ thấy cô gấp gáp, vội vàng như thế cả, không biết là có chuyện gì.
Phương tiểu thư vừa chạy khỏi Cố gia liền bắt taxi về nhà, khi nãy trong điện thoại anh hai của cô nói rằng chú của Âu Diệu Hàm đã xảy ra chuyện, hiện tại bạn thân của cô đang ở Phương gia khóc suýt ngất, Phương Châu Hoa ngồi trên xe như ngồi trên đống lửa, muốn mau mau về nhà hỏi rõ mọi chuyện.
Vừa về đến nhà, Phương Châu Hoa vừa tháo giày vừa chạy đến phòng khách tìm Âu Diệu Hàm, chiếc giày còn lại vừa tháo ra xong liền nhờ người giúp việc mang đi đặt lên kệ giày. Phương tiểu thư ngồi xuống bên cạnh Âu Diệu Hàm, nắm lấy tay của bạn thân: “Mọi chuyện là như thế nào cậu mau nói rõ cho tớ biết đi, chú Thanh Nguyên đã xảy ra chuyện gì?”
Âu tiểu thư ôm chầm lấy Phương Châu Hoa khóc không ngừng, nức nở cất lên từng tiếng: “Chú, chú ấy bị người ta sát hại ở bên Mỹ, hiện tại đang được mọi người làm thủ tục đưa về nước an táng.”
“Cái gì? Sao lại có chuyện này được chứ? Thế cậu có biết người sát hại chú ấy là ai không?” Phương Châu Hoa cả kinh, bàng hoàng, hai mắt trợn ngược không tin vào những gì mà mình vừa nghe được, chuyện này thật sự rất sốc. Một người tốt tính, thân thiện như chú ấy sao lại có thể gây thù chuốc oán với người ta đến mức bị người ta sát hại được chứ?
Lúc mọi người ở Phương gia nhận được tin cũng không thể nào tin được chuyện này, còn tưởng tất cả đều nghe nhầm nữa chứ, tới tận bây giờ tất cả đều chưa hết bàng hoàng về tin tức chấn động này. Âu Diệu Hàm khẽ lắc đầu, nước mắt vẫn giàn giụa ở trên mặt: “Hiện tại cảnh sát vẫn còn đang điều tra, theo những gì mà ba mẹ của tớ nói thì chú ấy chết rất thê thảm.”
Nước mắt của Phương Châu Hoa cũng lặng lẽ rơi xuống, dù nói thế nào thì Âu Thanh Nguyên cũng đã chăm sóc cho cô từ nhỏ, yêu thương, cưng chiều cô không khác gì cháu ruột, khi nghe tin Âu Thanh Nguyên xảy ra chuyện Phương Châu Hoa đau lòng không khác gì Âu Diệu Hàm.
“Thế bây giờ ba mẹ của cậu đang trên đường đến Mỹ để đưa chú ấy về à?” Phương Châu Hoa không ngừng vỗ về, vuốt nhẹ lên lưng an ủi bạn thân.
Âu tiểu thư gật gật đầu, cả người dựa hẳn vào Phương Châu Hoa, cô bất chợt nhớ đến một chuyện trong lòng liền đắn đo không biết có nên nói cho bạn thân của mình biết hay không, suy nghĩ tới suy nghĩ lui cuối cùng Âu Diệu Hàm quyết định không nói chuyện kia ra, dù sao người cũng đã mất rồi nói ra cũng không có ích gì.
Cố gia
Quản gia Trần từ bên ngoài bước vào trong phòng của Cố Ngạn Thanh, ông cúi đầu chào anh cùng Cố Tư Nhuệ sau đó mở miệng nói: “Tam thiếu! Tiểu thiếu gia! Tôi vừa mới biết được một tin tức, tôi nghĩ có lẽ đây chính là tin khiến cho Phương tiểu thư hớt hải, vội vã rời khỏi đây.”
Cả Cố Ngạn Thanh cùng Cố Tư Nhuệ đều đồng loạt hướng mắt nhìn quản gia, chờ đợi ông nói. Quản gia Trần cầm máy tính bảng đưa cho cả hai người các anh xem, vừa đưa vừa nói: “Âu Thanh Nguyên, tổng giám đốc tập đoàn Diệu Dương cũng là chú của Âu tiểu thư vừa mới bị người ta sát hại ở bên Mỹ.”
“Cái gì? Bị người ta sát hại?” Cố Tư Nhuệ, Cố Ngạn Thanh đồng thanh thốt lên, cả hai đều kinh ngạc, sững sờ khi nghe tin.
“Ngạn Thanh! Em hãy cùng anh đến Âu gia một chuyến đi.” Cố Tư Nhuệ gấp gáp lên tiếng, điều anh quan tâm bây giờ chính là tâm trạng của Âu Diệu Hàm.
Cố Ngạn Thanh khẽ gật đầu sau đó cùng anh trai của mình dùng sức mạnh di chuyển thật nhanh đến Âu gia.
Phương gia
Phương Châu Hoa cùng mọi người trong gia đình chuẩn bị đưa Âu Diệu Hàm quay trở về Âu gia để phụ giúp chuẩn bị tang lễ cho Âu Thanh Nguyên thì Âu Diệu Hàm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ ba của mình, cô sau khi nghe xong thì cả kinh quay sang nói với mọi người: “Ba của cháu vừa mới gọi điện về nói là thi thể của chú út đã biến mất rồi ạ.”
“Hả? Biến mất?” Tất cả mọi người đồng thanh cất giọng, nhíu chặt đôi mày nhìn nhau đầy nghi hoặc.
“Sao lại đột nhiên biến mất? Thi thể làm sao có thể tự nhiên biến mất được?” Phương Châu Hoa khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ có lẽ hung thủ sợ bị lộ bằng chứng gì đó nên đã trộm thi thể để tiêu hủy chứng cứ chăng?
Phương Châu Hoa, Âu Diệu Hàm cùng những người Phương gia nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ điều bọn họ cần làm chính là tìm kiếm thi thể của Âu Thanh Nguyên. Phương Hà Uy gọi điện cho người quen ở bên Mỹ để họ giúp đỡ tìm kiếm thi thể của Âu Thanh Nguyên.
Bên trong nhà mọi người đang rối tung rối mù thì bên ngoài có một người con trai với mái tóc màu tím khói đang đứng cách đó không xa, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.
“Cậu là ai? Tại sao lại lén lút rình mò nhà của người khác.” Người cất giọng hỏi là người mà tất cả mọi người đang muốn tìm kiếm, là người đã được xác nhận là đã chết Âu Thanh Nguyên.