Nơi đây chuyên nuôi dạy các em nhỏ thiếu thốn tình cảm, hay khuyết thiếu phần nào thân thể mà bị vứt bỏ. Lớn có, nhỏ có, kể cả còn nằm trong nôi. Mỗi lần đến đây, người thanh niên này không khỏi miên man về một phần kí ức vốn đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn theo anh đến hiện tại và ….mãi mãi.
Vào cổng trường, anh men theo con đường trải đá cuội dẫn đến bậc thềm. Anh điểm nhẹ cây gậy dò đường lên những viên đá, tạo ra âm thanh đát…đát nho nhỏ. Chạm đến bậc thang, anh thận trọng chuyển gậy đứng lên thăm dò từng bậc, tay trái đưa ra phía trước đỡ lấy lan can chậm rãi tiến vào trong.
Tuy không nhìn thấy, nhưng anh luôn đi với tư thế thong dong, không bối rối, bước chân không rối loạn, tay không quờ quạng vô định, mà khí chất tiêu sái khác người thường.
Phía sau lưng có bước chân gấp gáp, đến gần anh thì đừng lại, như anh đoán, tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: “Anh Phong! Hôm nay đã qua bảy giờ rưỡi mà chưa thấy anh đến, em sợ …. Anh không đến nữa!”
Tiếng nói quen thuộc này là của cô giáo tên Mạc Liên. Cô gái xuân sắc mặn mà, được bao người thầm thương trộm nhớ. Cô đến từ thành phố H phồn hoa đô hội, tình nguyện về thành phố núi này gắn bó với các em nhỏ có hoàn cảnh đáng thương là một quyết tâm không nhỏ.
Hơn nữa cô luôn tận tâm chăm sóc các em nhỏ tận tình, không khỏi làm cho người thanh niên tên Phong này cảm khái, kính trọng.
Anh trả lời cô bằng giọng trầm thấp vốn có, nghe vào tai lại ấm áp lạ thường: “Phải! Thật xin lỗi, giữa đường gặp chút chuyện trì hoãn nên đến trễ.”
Nghe anh nói chuyện trì hoãn, anh vốn mặc quần tây đen, nên vết bụi bẩn vẫn còn, mặc dù trông như đã có phủi bớt, nhưng không khỏi còn sót lại, bởi vì chủ nhân nó không nhìn thấy.
Cô giáo Mạc vội nhắc khéo, không dám quá xen vào chuyện của anh, bởi tính anh không thích ai quá tiếp cận “Hình như có một ít bụi trên quần áo của anh. À …ùm…anh không sao thật chứ?”
Dù đã cố kìm chế, cô giáo Mạc vẫn để lộ một ít tình cảm lo lắng vào trong lời nói.
Sắc mặt anh thanh niên khẽ biến, giọng hơi lạnh “Không có gì! Cảm ơn!” vừa nói, vừa làm động tác vuốt nhẹ quần áo, như muốn phủi đi lớp bụi được nhắc đến, nhưng vô dụng.
Cô giáo Mạc biết mình không nên tiếp tục dong dài, tránh cho anh có cảm giác chán ghét mình. Cô nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô đi vòng qua anh, đứng trước cửa lớp nói “Anh đến thì tốt quá, bọn nhỏ vẫn đợi anh sáng giờ, có đứa còn khóc nhè!”
Anh thanh niên gật nhẹ đầu một cái, tiếp tục đem gậy dò đường trước mặt, tiến về phía trước.
Cô giáo Mạc buồn bả nhìn theo bóng anh. Mỗi khi anh đến đây cô rất vui mừng, nhưng đồng nghĩa lại một lần như xát muối vào tim. Con người khi yêu mà không được đáp lại cảm giác thật tệ.
Đúng, cô yêu anh. Từ lần đầu gặp mặt anh lúc cô được phân công tạm thời lên vùng núi này công tác. Lúc đó cô đã bị anh cuốn hút, từng cử chỉ, giọng nói, dáng người như làm cô hóa đá. Không phải chưa từng thấy người nào anh tuấn, nhưng anh cho cô tim đập loạn nhịp không cách nào giải thích.
Từ đấy, cô giáo Mạc quyết tâm gắn bó nơi này, một mặt vì khí hậu mát mẻ thoải mái, một nguyên nhân to lớn khác và cũng là bí mật của riêng người con gái mới biết yêu, cô vì anh.
Chỉ vì để gặp mặt anh mỗi tháng một lần, mỗi lần chỉ vẻn vẹn ba ngày. Cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
Cô không yếu đuối, cô đã yêu thì phải bày tỏ, không thể ép bản thân ôm mối tương tư đau khổ.
Cô giáo Mạc đã tỏ tình với anh. Ban đầu là những câu nói vui kiểu thăm dò, nhưng không có tác dụng. Cô đã không ngần ngại tiến một bước đi thẳng vào vấn đề.
Còn nhớ ngày hôm đó, trời quang thoáng đãng, khí trời hơi lạnh hơn thường lệ bởi đang trong tiết xuân về. Hôm đó anh đến với bọn nhỏ để chia quà Tết cho các em.
Cô đợi đến mọi việc đâu vào đấy, tìm cơ hội thích hợp chỉ có cô và anh, cô nói: “Anh Phong, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, em mong anh chấp nhận nghe em nói.”
Anh Phong không có biểu hiện đặc biệt nào, cô hít một hơi thật sâu tiếp tục cách mạng quang vinh: “Đã từ lâu, em rất thích anh, em có thể làm bạn gái anh không?”
Nhìn thẳng vào mặt anh như muốn tìm ra bất kì phản ứng nào, nhưng vô ít, hình như cô nói khó nghe hay khó hiểu, anh thực sự chẳng có chút thay đổi sắc mặt nào.
Đang định lặp lại lần nữa, cô sợ anh nghe không rõ, nhưng cô đã lầm, anh nghe rất rõ, cũng đã đoán biết trước, nên không ngỡ ngàng.
Lắc nhẹ đầu, tiến lên gần cô một chút, giơ tay phải ra, khóe miệng khẽ giơ lên một độ cong tuyệt hảo, anh nói: “Chúng ta là bạn!” nhẹ nhàng, bâng quơ, nhàn nhạt như chẳng hề liên quan đến anh. Giọng nói vẫn ấm và đều đều.
Đây là sao? Cô giáo Mạc ngơ ngác. Cô tỏ tình với anh mà, kết quả này cô chưa từng nghĩ tới. Có thể anh sẽ từ chối cô, có thể anh sẽ nói: Không thể, nhưng sẽ có người khác quý trọng cô…hay đại loại nói thẳng: Tôi không thích cô.
Đây là anh giữ cho cô một chút tôn nghiêm cuối cùng, một người con gái tỏ tình với con trai đã là dũng khí rất lớn, nếu bị từ chối nhất định sẽ không dám ra ngoài gặp người nữa. Anh rộng lượng cho cô cơ hội vẫn có thể làm bạn với anh dù không thể thành đôi.
Lời tuyên cáo này xem rất nhẹ nhàng, nhưng nó như một quả nổ nhắm thẳng trái tim cô giáo Mạc mà ném!
Nhưng biết phải làm sao, cô giáo Mạc chỉ còn cách tiếp nhận ‘lời mời’ kết bạn của anh, và từ đó, giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách khách sáo, tôn trọng, đúng là “Vô duyên đối diện bất tương phùng”.
Kết quả thế là tốt rồi, nếu cô vẫn tiếp tục mặt dày đề cặp chuyện kia, đương nhiên đối với cô không sao cả, bất quá bị từ chối thôi, nhưng chắc rằng anh sẽ tận lực tránh xa cô như rắn rết, ngay cả nói chuyện thuần túy cũng không cho cô cơ hội thì thật thảm.
Kiểu như chào hỏi, quan tâm cứng nhắc “Lễ thượng vãn lai” thế này không làm cô ưng ý chút nào, thử hỏi có cách khác sao, không có, vẫn tiếp nhận sự thật phũ phàng này đi thôi!
Lấy lại tinh thần, cô thở dài cất bước vào trong. Bên trong lúc này đã đầy ấp tiếng cười của bọn trẻ.
Điều này không cần nói, cho dù có ồn ào, có đứa quấy khóc ra sao thì một khi anh Phong đến cũng đều như những con thỏ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Anh Phong luôn dành cho chúng tình yêu thương như thủ túc ruột thịt, chưa hề có ý nghĩa bao dung giả dối như nhiều người vẫn làm. Anh vẫn luôn xuất phát từ nội tâm chân thành, sống bên những đứa trẻ phải chân thành, yêu thương bằng cả trái tim, phải sống thực.
Sau khi dỗ bọn nhỏ không còn quấy khóc nữa, anh hỏi bọn nhỏ: “Các em có muốn nghe đàn không?”
- “Có ạ!” – Đồng loạt vang lên nhất thanh làm rộn ràng cả lớp học.
Anh mỉm cười thật thiển, nhưng chắc chắn đó là nụ cười của thiên sứ rồi. Vì lúc này trên dưới, già trẻ ở đây ai không bị hút hồn chứ?
Cô giáo Mạc cũng không ngoại lệ, cô nhìn chăm chú, phải ghi nhớ thật kĩ nét cười này, để mỗi đêm về thấy lòng xao xuyến, để từ từ gặm nhấm nỗi đơn phương thầm kín khó tỏ bày cùng ai.
Anh Phong đứng dậy, xác định phương hướng cây đàn Piano đặt ở gốc tường bên phía tay phải, xoay lưng dò gậy về hướng đó. Khi chạm tay vào đàn, anh khẽ vuốt lên từng phím đàn như nâng niu trân trọng, anh ngồi xuống và tiếng nhạc trầm bổng tuyệt vời khó nói được thành lời cất tiếng vang lên.
Cả phòng học lúc này như thoát li hiện thực, không một tiếng động nào khác ngoài tiếng đàn du dương, cảm giác yên bình này đưa người ta xa rời thực tế đầy rẫy bon chen, thực dụng ngoài kia hướng đến nơi đầy hoa thơm cỏ lạ, thanh khiết như thiên đàng.
Từng ngón tay dài thoắt nhẹ trên từng phím đàn, hồn anh cũng trôi nổi đến một nơi không hạn định. Anh dường như nghe đâu đó tiếng nói ngây thơ trong trẻo, anh như nghe thấy tiếng cười tinh nghịch của cô gái đó, còn cả mùi hương trên người cô như vẫn còn vương vấn đâu đây.
Bản nhạc vừa dứt, đưa mọi người về hiện tại. Tiếng vỗ tay của những em nhỏ là niềm khích lệ lớn nhất của anh, anh lại mỉm cười, nét cười rất nhạt, nhưng cũng đủ cho thấy tâm trạng anh rất tốt.
Các cô giáo cũng nhiệt liệt hoan nghênh anh, được ngắm người anh tuấn như bước ra từ trong tranh này miễn phí ai mà không thèm muốn.
Cô giáo Mac lắc lắc đầu, đừng xem anh là người khiếm khuyết mà xem thường, trên người anh có một loại khí chất đặc biệt mà khó có người đàn ông nào sánh kịp. Không biết rõ là điều gì, tuy nhiên cô giáo Mạc lại có thể mơ hồ nhận ra, đó chắc hẳn là khí chất của một tiên nhân.
Anh luôn thu hút ánh nhìn từ lúc ban đầu, sâu hơn một tầng quan hệ sẽ bị anh lôi cuốn không thể quên, cứ muốn tiếp xúc mãi. Khi gần gủi rồi sẽ biết anh bác học tinh thông như thế nào, tuy hơi lạnh nhạt có vẻ thờ ơ với mọi chuyện, nhưng anh luôn cho người khác cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh.
Khung cảnh anh ở cùng với bọn nhỏ thật hài hòa, nếu không phải anh Phong không thích khoe khoan, cô giáo Mạc đã muốn chụp lại những giây phút này để chia sẻ cho cả thế giới biết thần tượng của cô tốt đẹp đến mức nào.
Tình nhân trong mắt cũng hóa Tây Thi minh chứng là đây sao?
------------------