Bạch Thiệu Đông lau lau cái trán đã chảy xuống một giọt mồ hôi. Trời ạ! Đúng là càng đẹp càng dữ tợn nha, y chan sư tử Hà Đông à! Đáng sợ.
“Được rồi, ai mà biết em và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi. Bộ anh phá hỏng chuyện tốt của hai người sao?” Bạch Thiệu Đông tìm cách giải vây cho mình.
“Lúc nãy em ngủ quên trên ghế. Bị tiếng chuông điện thoại của anh phá hỏng, nếu không có thể anh ấy đã… hôn em rồi.” Diệp Tri Thu giọng càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thì như tiếng muỗi kêu vo ve, vì cô đang mắc cỡ nha!
Bạch Thiệu Đông đương nhiên không tin hỏi lại: “Thật không? Quái lạ.”
Bạch Thiệu Đông vốn định gọi đến để chọc tức Hoa Vân Phong thôi. Để khơi gợi lòng đố kị của cậu ta. Ai biết trớ trêu anh trở thành người phá hoại chuyện tốt mà kế hoạch đen tối của mình đang hướng tới… Mà chưa chắc đâu, anh hiểu tính cách của lão đại mà, có gì trục trặc trong này, không phải do nơi anh…
Phải tìm cách xoa dịu ‘nỗi đau’ của cô gái này trước đã, nếu không lỗ tai của anh phải đem lên bàn giải phẩu. Bạch Thiệu Đông hạ giọng: “Ầy. Cô không hiểu Vân Phong rồi. Cô nói cậu ấy muốn hôn cô là chuyện tôi còn hơi nghi ngờ đây… Đừng hiểu lầm ý tôi nhé. Ý tôi là nếu như có chuyện cô nói, nhất định Vân Phong cũng sẽ dừng lại trước khi trao nụ hôn đầu cho cô thôi.”
“Vì sao?” Diệp Tri Thu ngây ngốc hỏi lại. Mà cô gái không biết lúc này mình đã bị tên gian xảo kia đánh lạc hướng. Bởi vì Phùng Kiến Quân hay nói: Ranh mãnh là ‘nghề phụ’ của Bạch Thiệu Đông mà!
Bạch Thiệu Đông cười thầm, nhưng giọng vẫn vô cùng nghiêm túc: “Thì lí trí của cậu ấy xưa nay rất mạnh mẽ, lại cứng đầu. Cậu ấy đang trong chiến dịch chạy trốn tình yêu thì làm sao có thể làm chuyện đó được…”
Dẫn dụ sự chú ý của cô gái vào một chuyện khác, anh chuyển đề tài nhanh như chớp: “Cô có chuyện không biết, khi xưa… à mà không, gần đây đi, cậu ấy bị tai nạn chân phải bắt đinh ốc bên trong mà khi tỉnh lại mặc dù rất đau nhưng chỉ mím môi cố chịu chứ không rên một tiếng. Thử hỏi người nào có thể như vậy không?”
Đúng vậy, Diệp Tri Thu thầm nghĩ, ngay cả cô bị đứt tay một chút là la ó om sòm, nhằm khi khóc rống không chừa chút mặt mũi nào. Huống gì… cô không dám nghĩ tiếp, chắc anh đau lắm. Cô cảm thấy lòng mình cũng đang thắt lại. Nên nhất thời quên mất chuyện vừa rồi đã buông lời hăm he Bạch Thiệu Đông.
Cô nói như thì thầm một mình: “Rất đau…”
Bạch Thiệu Đông không ngờ cô gái này quan tâm Vân Phong như vậy, cô gái thốt ra những lời vừa rồi trong giọng nói có phần run rẩy, khẳng định đang đau lòng… khà khà!
Đột nhiên Diệp Tri Thu nhớ đến chuyện lúc nãy: “Rồi tiếp theo làm sao đây? Anh phá hỏng rồi, đền lại cho tôi…”
Bạch Thiệu Đông bên kia cười to: “Bắt đền? Được thôi, vậy để anh đến đón em rồi sẵn tiện cho em một nụ hôn đền bù nhé!”
Diệp Tri Thu hét to: “Chết đi! Hừ…”
Cô đã xem anh là bạn thân thiết rồi, đồng dạng như anh Tĩnh Hiên hoặc anh Lăng Khiêm thôi. Cô không chút kiêng nể nào mà bộc lộ hết tính cách của mình.
Bạch Thiệu Đông vội nói một câu: “Khoảng 30 phút nữa anh đến đón em, nhớ đợi anh nhe cô bé!” rồi cười hì hì ngắt điện thoại không để Diệp Tri Thu có phản ứng nào. Xem ra kế hoạch phải tiến thêm bước nữa rồi.
Diệp Tri Thu nhìn điện thoại, anh ta đến thiệt sao? Nếu thật thì cho cô xin đừng phá giây phút ngọt ngào này của cô và Hoa Vân Phong nha!
Nhắc đến Hoa Vân Phong cô rối rít quay tới quay lui để tìm kiếm. Anh đi đâu sao lâu quá không trở ra? Vậy cô đi tìm…
Diệp Tri Thu đi vào phòng bếp, không thấy thân ảnh của anh, cô nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm. Nghĩ rằng chắc anh trong đó. Nhưng anh mới tắm xong chẳng lẽ tắm nữa à? Không biết! Cô cứ đứng ngoài trước cửa phòng tắm, rồi di chuyển đi đi lại lại, đợi mãi không thấy anh ra, vừa định cất tiếng gọi thử xem thì cửa “Két...” một tiếng mở ra. Lúng túng không biết phải nói gì, Diệp Tri Thu làm bộ như mới vừa đi tới nơi đây…
Cô nói: “Há! Anh ở trong đó sao?...Hì.”
Hoa Vân Phong thắc mắc: “Có chuyện gì sao? ” giọng nói rất lạnh nhạt, vẻ mặt bình tĩnh vô ba, không có một tia ấm áp nhu hòa nào hết.
Diệp Tri Thu há miệng bịa chuyện: “A…À!… Tôi định tìm nhà vệ sinh…” trời ạ, bày trò nói dối mà cũng không biết chọn chuyện gì tốt đẹp hơn chút, sao lấy cái này ra nói chứ?
“Nhà vệ sinh bên phía tay phải của cô…” Hoa Vân Phong vẫn duy trì thái độ cách người ngàn dặm nói chuyện. “Xong rồi cô trở ra phòng khách ngồi xem tivi tiếp đi, tôi có chuyện phải làm, thất lễ…”
Nói rồi anh quay đầu theo hướng phòng bếp đi thẳng, không đợi Diệp Tri Thu có cơ hội đáp trả. Cô cảm thấy sự sợ hãi đối với anh lại quay về, cô không dám cãi lại, im lặng trông theo bóng dáng người đi.
Diệp Tri Thu cắn môi, hồi lâu không nói được một lời. Cô đang có cảm giác bị bỏ rơi. Lúc nãy không phải còn nhẹ nhàng đối đãi cô sao? Lúc nãy không phải rất dịu dàng cho cô hơi ấm sao? Giờ ăn nhầm thuốc à, thay đổi nhanh vậy! Diệp Tri Thu cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, sống mũi cay cay, ánh mắt cũng nhòe đi không nhìn rõ bóng lưng người rời đi nữa. Anh đến như mộng, anh đi cũng mờ ảo như thế. Chỉ chừa lại nỗi lòng cay đắng cho cô mà thôi.
Trong người Diệp Tri Thu như vang lên hai tiếng nói: một là Diệp Tri Thu ơi, sao mày ngốc quá vậy, tội tình gì chứ… Hai là Diệp Tri Thu phải cố gắng lên, đây là tình yêu cô xứng đáng được hưởng, không nên buông tay. Và lúc nào ý nghĩ thứ hai cũng chiến thắng. Nuốt nước mắt vào trong, Diệp Tri Thu ngoan ngoãn trở lại ngồi trên ghế dài, dỗi hờn vặn mở âm thanh tivi lên gần mức cao nhất và còn liên tục đổi kênh liên tục nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, Bạch Thiệu Đông thực sự đến nơi. Mở cửa cho anh là Diệp Tri Thu, cô nhìn thấy anh cũng có phần không ngờ. Nói đến là đến thật à? Người này nhiệt tình quá rồi đó!
Bạch Thiệu Đông chào cô gái: “Hi, người đẹp! Anh đến đón em đây!” nói lớn, cố ý cho người nào đó nghe được.
Lúc nãy trước khi đến đây anh có gọi điện cho Hà Thúy Bình. Kết luận của anh là dì Bình quá hấp tấp có thể làm kế hoạch của anh phản tác dụng nha. Nếu Hoa Vân Phong thực sự muốn trao nụ hôn cho Diệp Tri Thu như cô ấy đã kể thì có thể lí giải là ‘hiệu ứng’ nhất thời mà thôi, không duy trì được lâu dài. Mà nếu Hoa Vân Phong kịp thời nhận ra hành vi của mình là trái với ý định ban đầu của cậu ấy thì nhất định cậu ấy sẽ quyết lòng xa cách Diệp Tri Thu hơn nữa. Hiệu quả đạt thành là không mấy khả quan đối với tính cách của cậu ta. Nên anh phải thực hiện kế hoạch tiếp theo, lần này sẽ có sửa đổi một chút, nhưng anh quyết định không nói cho ai biết hết. Để một mình anh tự biên tự diễn là được rồi…
Diệp Tri Thu nhìn anh nhâu mày đẹp lại, oán giận: “Anh đến làm gì? Nhờ anh ban cho mà thái độ anh ấy đối với em còn lạnh lùng hơn trước nữa… Anh nói thì hay mà làm thì thất bại quá rồi...”
Bạch Thiệu Đông giơ tay làm dáng như muốn đầu hàng: “Không có nha! Đây không nằm trong kế hoạch của anh. Hôm qua lúc dì Bình cho em địa chỉ anh đi nghe điện thoại, nên không biết, nếu biết anh đã ngăn cản rồi. Nhưng không sao, bây giờ anh và em phải phối hợp thật ăn ý mới có thể hoàn thành tốt đẹp được. Chút nữa đối diện với Vân Phong em không cần nói gì hết, để anh xử lí hết cho… Oke?”
“Được rồi. Bây giờ đầu óc em rối loạn, anh tự tính toán mà làm!” Diệp Tri Thu bỏ lại cho anh một câu rồi trở về ghế dài mà ngồi.
Bạch Thiệu Đông vào trong phòng khách, đi thẳng xuống bếp thấy Hoa Vân Phong đang loay hoay làm cái gì đó, anh hỏi: “Làm gì mà bận rộn vậy? Bỏ khách ngồi chơi một mình không lịch sự chút nào!”
“Anh ra ngoài tiếp cô ấy đi!” Hoa Vân Phong lãnh đạm trả lời.
Nhìn thấy bánh được đưa vào trong lò nướng, Bạch Thiệu Đông xoa xoa tay, hít hà một hơi: “Quoa! Phải công nhận là bánh ngon thật. Cậu biết tôi đến nên làm cho tôi ăn à? Tôi thật có lộc ăn nha!”
“Không phải!” Hoa Vân Phong trả lời ngắn gọn.
Ặc! Cái tên Hoa Vân Phong này, có cần giận cá chém thớt vậy không? À, mà anh là cá hay thớt nhỉ. Anh chính là đầu xỏ gây ra mọi chuyện chọc giận Vân Phong nên cậu ấy có đấm có đánh anh cũng không oan uổng nha…
Bạch Thiệu Đông lại cười hì hì: “Ây, nói gì vậy chứ… Có liên quan cô gái ngoài kia hả? Nếu cậu không biết thương hoa tiếc ngọc thì để tôi trân trọng. Thái độ của cậu là sao chứ?”
Hoa Vân Phong dù biết mình không thể mang đến hạnh phúc cho cô gái ấy nhưng ngược lại anh cũng không tự nguyện đẩy cô ấy cho sói được.
Anh nói: “Thiệu Đông, Diệp tiểu thư là cô gái tốt. Anh phải thật lòng trân trọng. Nếu không anh sẽ sống không yên ổn…”
Bạch Thiệu Đông rùng mình: Đang hâm dọa anh sao? Lão đại, cậu cũng ác quá. Huynh đệ mười mấy năm lại vì một đứa con gái mà nguyền rủa tôi thế kia…
“Tôi không rủa anh. Đó là luật nhân quả!” Hoa Vân Phong bình tĩnh cho Bạch Thiệu Đông đáp án, như là anh đã hiểu rõ Bạch Thiệu Đông suy nghĩ cái gì vậy.
Bạch Thiệu Đông lại oán thầm: Thông minh lắm cơ đấy, tôi suy nghĩ cái gì cậu cũng đoán ra, vậy mà chuyện có liên quan đến Diệp Tri Thu là cậu ngốc hết nói. Hừ! Vì chúng ta là huynh đệ nha, cậu chưa kết hôn thì bọn chúng tôi làm sao cưới vợ sinh con đây. Cậu muốn chơi một mình cũng không nên kéo chúng tôi cô đơn theo chớ!
“Há, Vân Phong à. Tuổi đời của cậu mãi mãi cũng không bằng tôi được đâu nhé! Đừng đem triết lí nhân sinh ra mà nói với tôi. Cậu ở đây làm công chuyện của cậu đi, tôi đi trò chuyện với người đẹp đây.” Bạch Thiệu Đông láu cá lì lợm không chịu nhượng bộ.
Hoa Vân Phong suy nghĩ rất nhiều đến nỗi đầu óc của anh lúc này dường như bị tắc nghẽn không thể hoạt động được nữa rồi. Anh nghe lời của Bạch Thiệu Đông vào trong tai sao mà châm chọc thế kia. Anh không có ý tranh giành với huynh đệ của mình, anh cũng thật lòng muốn cô gái kia hạnh phúc dù tim anh rất đau. Nhưng tính cách phong lưu đa tình của Bạch Thiệu Đông là trời sinh như vậy, anh đã cố gắng khuyên bảo nhưng xem ra không có tác dụng rồi.