Lúc này đây, có những bóng đen như ma quái đang di chuyển dần dần về phía cửa chính. Không gian âm u dường như tách biệt với đèn đuốc sáng trưng ngoài kia, khu vườn thực sự là một nơi lý tưởng để ẩn mình lẩn vào thực hiện ý đồ xấu.
Bọn người này với số lượng đến cũng không đông lắm. Vì để đối phó với ông bác sĩ già thì chuyện này dễ dàng như trở bàn tay mà thôi. Tổng cộng có năm người đến thực hiện nhiệm vụ, để đề phòng chuyện bại lộ thân phận, bọn người này dường như là thuộc một tổ chức bí mật nào đó rất chuyên nghiệp. Việc ẩn mình, trang bị, cũng như cách bố trí trong ứng ngoại hợp dù chỉ dành để xử lý một người bình thường như thế này mà cũng rất có mô có dạng. Giống như sát thủ chuyên nghiệp nguy hiểm ẩn mình trong bóng tối để giết người theo chỉ thị chỉ cần có tiền là bất kể nhân tình.
Chốt cửa mở toang, trong căn nhà cũng không bật đèn, tối om một mảnh. Bọn áo đen với sự thành thạo đã dễ dàng mở ra khóa cửa lẻn vào nhanh như một làn gió, thậm chí một chút tiếng động hay tiếng bước chân cũng không có. Tiếp cận đối tượng chỉ trong tích tắc, bọn chúng không sử dụng súng để xử lý đối tượng, mà là dùng một con dao nhỏ, sắc bén và thật nhọn. Mũi dao có thể đâm xuyên một con muỗi cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Lưỡi dao ánh lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, chỉ nhìn vào thôi mà đã cảm giác thấy sống lưng chảy xuống mồ hôi lạnh. Trong căn phòng thiếu ánh sáng, chỉ nhờ vào ánh đèn bên ngoài hắt vào thì luồng sáng ghê rợn của vật dụng sắt bén này lại càng làm cho người ta run sợ!
Ông bác sĩ cũng đã phát hiện nguy hiểm, nhưng quá muộn, một đao đã bổ xuống, có gì nhanh hơn sự ra tay quyết tuyệt của bọn giết người không gớm máu này chứ…
--------------------------
Trong căn phòng màu hồng mộng mơ của mình, Diệp Tri Thu đang ngồi xếp bằng trên giường nghiêm túc nhìn chằm chằm cái điện thoại di động. Cô đang đợi đến 7 giờ tối, anh nói anh sẽ gọi cho cô.
Mỗi khi bên anh, lúc nào cô cũng có cảm giác thời trôi qua thật nhanh, còn khi đợi chờ thế này thì… ôi thôi, sốt hết cả ruột!
Kể từ buổi chiều tới giờ, cô chẳng thể làm gì được, cứ chốc lát là liếc nhìn điện thoại để xem có vô ý bỏ lỡ cuộc gọi nào hay không. Nhưng cả buổi nó vẫn im ỉm không phát ra âm thanh gì. Diệp Tri Thu chu môi nhìn nhìn đồng hồ treo tường. Haiz! Còn 2 phút nữa, sao anh vẫn chưa gọi vậy chứ? Có thể nào anh quên không?
Nhưng ngay lập tức suy nghĩ đó lại bị cô đá văng ra khỏi đầu. Cô hiểu con người anh, anh không khi nào hứa rồi mà không làm cả… đúng là suy nghĩ lung tung.
Đang tức giận vỗ vỗ đầu của mình, Diệp Tri Thu chợt phát hiện cái nệm rung động, sau đó là tiếng chuông điện thoại vang vang… a ha, thấy chưa, Hoa Vân Phong của cô chưa thất hứa bao giờ. Cô hí hửng cầm điện thoại lên và thoáng liếc qua cái đồng hồ mèo Kitty treo trên tường mà không khỏi thè lưỡi: Trời ạ, đây là trùng hợp hay quả thật anh là người máy hả? Canh đúng giờ không lệch một giây luôn!
Điện thoại thông nhau, Hoa Vân Phong nói:
- Đúng giờ là vì anh cũng rất nhớ em, muốn gọi cho em nhưng không biết chưa đến 7 giờ em có bận gì không, nên cứ ngồi canh điện thoại hoài thôi.
Diệp Tri Thu nhất thời không biết ứng đối như thế nào, há miệng thật to, ngây ngô bật ra tiếng:
- Hả?
Sao anh biết cô muốn nói gì? Chẳng lẽ…
Hoa Vân Phong lại nói:
- Mèo con, suy nghĩ trong nội tâm của em không phải là bí mật của riêng em đâu. Em vô tình nói ra hết rồi, anh nghe được chứ không phải chỉ dựa vào suy đoán… Mèo ngốc!
Nghe lời mắng yêu từ anh, Diệp Tri Thu lúc này mới cười ha ha:
- Đáng ghét, anh dám chọc ghẹo em! Có tin em nghỉ nói chuyện với anh luôn không?
Hoa Vân Phong trả lời:
- Vậy… đến giờ này ngày mai anh không cần gọi cho em nữa phải không?
Diệp Tri Thu vội ngăn lại:
- Thôi, không được! Em… em nói giỡn thôi mà… hì hì!
Diệp Tri Thu lo lắng muốn chết. Cô suy nghĩ: Nếu như thật sự anh không đúng giờ gọi cho cô nữa thì người chịu buồn tẻ chính là cô, cô sẽ héo mòn mà chết mất thôi…
Hoa Vân Phong rất thích chọc ghẹo cô, bởi vì mỗi lần anh chọc cô, cô đều có những biểu hiện qua lời nói và nhịp thở hết sức thú vị. Nhưng cũng đồng thời, anh luyến tiếc việc cô phải lo lắng, cuống quýt, nên lần nào cũng không duy trì trò đùa dai.
Anh nói:
- Được rồi. Anh hiểu mà… Mèo con, đợi anh có lâu không?
Đối với người khác mà nói câu hỏi nay chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đối với Diệp Tri Thu là cả một nguồn cảm động. Cô bắt đầu nhõng nhẽo kể lể với anh:
- Đúng đó, tới giờ mới chịu hỏi… người ta đợi anh lâu lắm lắm luôn đó à…
Và thế là đầu dây bên Hoa Vân Phong chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng hỗ động, chứ Diệp Tri Thu cứ luôn miệng nói mãi không chịu ngừng làm anh cũng không có chỗ trống mà chen vào nữa. Thế đấy, cô cứ huyên thuyên, anh thì “ngoan ngoãn” lắng nghe. Nhiều người con trai thường cảm thán rằng: “Bạn gái tôi cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện nhiều quá, tai tôi bị mỏi nhừ mỗi khi cô ấy càm ràm…”. Nhưng Hoa Vân Phong chưa hề nghĩ như vậy, được nghe tiếng nói của cô là niềm hạnh phúc nhất đời anh. Người ta có thể dùng mọi hình thức để biết được biểu hiện, hình dáng của người yêu đang tồn tại trước mắt mình, còn anh dùng phương thức của riêng anh, đó là lắng nghe, cảm nhận để càng ngày càng thấy yêu cô hơn. Và còn nhiều sự việc khác nữa, không phải nói bằng lời thì có thể diễn tả hết, chỉ có mình anh biết, chỉ có con tim đồng điệu mới hiểu rõ. Bởi vì cách anh yêu cô hoàn toàn khác với người ta!
Hai người “nấu cháo” điện thoại đến khi nào chẳng biết, chỉ biết là thời gian mỗi một phút trôi qua đều rất trìu mến, ngọt ngào. Có thể nói một điều, những chuyện họ nói với nhau có thể sẽ làm cho những cặp đôi yêu nhau phải ganh tị, còn đối với những người còn duy trì chủ nghĩa độc thân thì phải khao khát khôn nguôi!
---------------------------
Buổi sáng hôm sau…
Tại nhà tang lễ lạnh lẽo u ám với cách trang trí vô cùng ảm đạm, trắng đen giao hòa càng làm cho người ta không kiềm được nỗi xúc động và buồn bả đang thầm dâng lên trong lòng.
Mọi người đến buổi tang lễ của con trai Từ Duy Mạnh. Bởi vì ông là người có tiếng tăm trong bệnh viện và cũng là bậc thầy trong lĩnh vực Nhãn khoa của cả nước. Uy tín không chỉ gói gọn trong không gian bệnh viện ông đang làm việc mà cả những người có chức vị cũng phải quý trọng. Cách làm người của ông tuy nói đến công việc thì rất nghiêm túc nhưng khi bước vào các mối quan hệ xã hội thì vô cùng hòa nhã, luôn lấy được tình cảm chân thành từ phía rất nhiều người.
Toàn thể mọi người vì nể trọng vị bác sĩ này mà đến rất đông đảo. Họ không khỏi ngỡ ngàng khi không biết ai sẽ chủ trì tang lễ hôm nay, bởi vì họ chẳng thấy vị bác sĩ già đâu cả. Mọi người dường như đang lấy làm lạ mà lên tiếng bàn luận không ngớt, người này nhìn người kia, chẳng ai có câu trả lời…
Lúc này từ bên trái có một cánh cửa nhỏ mở ra, từ đó bước ra là một người dáng vẻ già nua và dường như qua một đêm mà tuổi ông già đi không ít. Tóc bạc trắng xóa, trông cứ như một ông Bụt hiền từ bước ra từ truyện cổ tích. Làn da đầy ắp những nếp nhăn và nước da tái nhợt đến kì lạ, dường như đã trải qua sự cố gì to tác lắm. Tuy vậy mọi người cũng không cảm thấy quá kì quái, ai cũng cho rằng vì nhà ông bác sĩ có tang sự, cho nên mặt ủ mày ê, đau buồn quá độ là chuyện khó tránh khỏi.
Từ Duy Mạnh bước đến trước toàn thể các vị có mặt nơi đây thì dừng lại. Ông cung kính cho họ một cái cúi đầu. Đôi mắt ông bắt đầu đỏ hoe, nhất định là vì quá thương tâm cho nên mới có biểu hiện nghẹn ngào. Thế những mọi người nào biết tối đêm hôm qua có một sự kiện chấn động đã xảy ra ở nhà riêng của ông…
Tối qua, khi một tên áo đen rất dễ dàng tiếp cận Từ Duy Mạnh, hắn đã giơ lên trong tay con dao vô cùng sắt bén. Khi con dao được đưa lên có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh vô cùng quyết tuyệt nhất định không chừa đường sống cho đối tượng. Con dao được hạ xuống với một lực lượng vô cùng mạnh mẽ giống như vạch ra trong không khí một vết rách vô cùng đáng sợ, ai tinh tế thì có thể sởn gai óc khi nghe tiếng con dao cắt vào trong không khí một tiếng “Xuyệt…” thật dài.
Nhưng đến cuối cùng con dao không đăm vào người của vị bác sĩ già, mà thay vào đó là một âm thanh bén nhọn của sự va chạm giữa con dao với mặt sàn bằng gạch bông, làm phá tan bầu không khí nặng nề đầy sát khí. Lúc này, Từ Duy Mạnh mới giật mình quay lại thì thấy một tên áo đen, hay nói đúng hơn là hắn như một cái bóng, từ đầu đến chân đều được bao bọc bởi lớp vải đen may mặc bó sát người có thể để thuận tiện trong hành động, chỉ còn lộ ra một khe nho nhỏ là ở đôi mắt thì cũng được mang vào một loại kính đặt chế có thể nhìn rõ hơn trong bóng đêm. Thế nhưng lúc này ông bác sĩ chẳng có tâm trạng đi quan tâm hắn ăn mặc có kỳ quái ra sao, ông nghe tiếng hắn rên rỉ, máu từ cổ tay phải của hắn nhỏ từng giọt xuống nền nhà tràn lan một mảng đỏ tươi. Do chuyên môn là bác sĩ, ông có thể nhìn ra được vết thương ở cổ tay của hắn là bị xuyên ngang qua bởi một thanh dao nhọn khác, từ góc độ y khoa có thể cảnh báo một điều rằng, từ nay hắn khỏi dùng tay phải để cầm nắm gì nữa rồi!
Từ Duy Mạnh sợ hãi theo bản năng tự vệ lui về phía sau vài bước chân. Tên áo đen thấy ông sắp thoát ly khỏi tầm khống chế của hắn, hắn đột nhiên điên tiết như một con mãnh thú sắp để vuột mất con mồi. Hắn gầm rú một tiếng “Mẹ nó!” rồi tiến lên định dùng cánh tay không bị thương mà tóm lấy ông bác sĩ.
Trong khi đó, xung quanh đó đang diễn ra cảnh đánh nhau khá dữ dội. Dường như có thêm những người mới đến với mục đích đối lập với bọn áo đen kia. Chẳng biết rõ là vì lý do gì, nhưng tạm thời hai bên đang giao chiến, có vẻ như một bên muốn lấy mạng Từ Duy Mạnh còn đối thủ của chúng lại muốn bảo vệ ông.
Nếu so về tài năng và sức lực thì sơ bộ hai bên có vẻ ngang nhau. Nhưng được một lúc sau bọn áo đen hình như có phần yếu thế. Mấy người mới tới có thể trấn áp dần đám người áo đen.
Quay trở lại với Từ Duy Mạnh, ông bị người áo đen kia tiếp cận càng ngày càng gần. Tuổi già sức yếu, ông thật sự chống đỡ không được bao lâu nữa, nháy mắt thấy mình sắp ngã xuống sàn nhà, một họng súng đen ngòm đang hướng ông nhắm tới… nhưng giây phút đó, một con dao nhỏ lại phóng đến ngay giữa lưng của tên áo đen. Hắn từ từ ngã xuống và vết máu ồ ạt chảy ra từ trong cơ thể hắn làm cho một mảnh phòng dường nhữ đẫm máu. Tuy nhiên hắn vẫn còn hơi thở, dù yếu ớt nhưng có thể duy trì được mạng sống. Điều này cho thấy, người phóng con dao kia chưa nhắm vào yếu điểm của hắn để tấn công, nếu không hắn đã phơi xác nơi đây rồi. Xem ra kỹ thuật của người phóng dao này rất lợi hại, vừa nhanh, vừa chuẩn, chỉ cần sai một li một tí là tên kia đã khó cứu rồi!
Bọn người áo đen hầu hết bị tóm gọn và lần lượt bị trói lại mang ra ngoài. “Người phóng dao” thì nhanh chóng xốc lên cái thân hình to lớn đang nằm im bất động trên mặt sàn dậy. Hắn sụi lơ vì không còn khả năng kháng cự và do mất máu quá nhiều. Số phận của hắn cũng không khác đồng bọn, vẫn bị lôi đi ra ngoài!
Mấy người đến giải cứu Từ Duy Mạnh khi đến đây thì im hơi lặng tiếng và ra đi cũng trong âm thầm lặng lẽ, chẳng để lộ dấu vết họ là loại người nào. Thậm chí khi Từ Duy Mạnh nói với theo:
- Xin hỏi mọi người là ai? Để tôi có thể báo đáp ơn cưới mạng!
Một người trong số đó dừng lại bước chân, chính là người “phóng dao” khi nãy, anh ta dừng một lát, nhưng sau đó, đầu cũng không quay lại và chẳng nói một lời nào với ông mà tiếp tục đi thẳng một mạch.
Từ Duy Mạnh vẫn còn bỡ ngỡ ngồi bệt dưới sàn nhà. Ông vẫn chưa hoàn hồn sau vụ việc vừa rồi. Là ai muốn giết chết ông? Còn ai lại cứu ông mà không để lại danh tính? Ông nghĩ mãi không ra, có thể nào ông quá già nên hồ đồ rồi không, chứ thật sự ông không biết gì hết!
---------------
Từ Duy Mạnh đứng yên một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Kính thưa quý vị đã dành thời gian quý báu đến chia buồn cùng tôi…
Ông cúi người xuống thành góc vuông, thật sâu chào mọi người. Ông nói tiếp:
- Nhà có tang sự, nếu có tiếp đón quý vị bằng hữu gần xa không được chu đáo xin vui lòng bỏ qua cho…
Ông chưa nói dứt câu thì ánh mắt chợt đảo qua một phía của căn phòng vốn không quá lớn mà nay còn chật kín người đứng chen chúc nhau. Nhưng dáng vẻ rất cao và thu hút của chàng trai ấy không thể nào ông nhận không ra. Người đó chính là Hoa Vân Phong!
Hoa Vân Phong đến đây cùng với Phùng Kiến Quân. Sáng sớm hôm nay anh đã thật chỉnh chu trong bộ quần áo chỉ một màu đen tuyền. Dáng vẻ chuẩn người mẫu của anh khi mặc vào bộ đồ này càng toát lên vẻ đẹp nam tính và không còn từ ngữ gì có thể diễn tả được hết sự quyến rũ, nếu không biết anh đi dự một đám tang, có thể sẽ có người nghĩ rằng anh đang đi diễn ở một show thời trang nổi tiếng nào đó. Bởi vì quần tây và áo sơ mi của Hoa Vân Phong đều được “sản xuất” độc quyền từ mẹ của anh.
Hà Thúy Bình chẳng những giỏi giang chuyện bếp núc, mà may vá cũng thuộc người có tài năng đặc biệt. Sản phẩm từ tay bà mà ra đảm bảo y như hàng hiệu chứ không phải nói ngoa. Cắt may vừa người, đường chỉ khéo léo, lại là sản phẩm “Đo ni đóng giày” cho con trai yêu quý có thân hình chuẩn không cần chỉnh nữa thì bà có thể mở thương hiệu rồi! Vì thế đây cũng chính là một trong những lí do khiến Sở Đạo yêu bà đến điên đảo tâm hồn.
Trở lại với chuyện của ông bác sĩ. Lúc này, tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát từng cử chỉ và lắng nghe những lời nói của ông để chân thành chia sẻ nỗi đau ông đang gánh chịu, nào có ai chú ý đến Hoa Vân Phong đã xuất hiện, mà cũng chẳng ai biết anh là ai cả.
Từ Duy Mạnh lúc bước ra vẫn mang vẻ mặt trầm tư u ám và dường như vẫn còn dư âm của chuyện kinh khủng đêm hôm qua còn đeo bám, cho nên từng đường nét càng như buộc chặt một tầng băng sương lạnh lẽo. Thế nhưng sự xuất hiện của Hoa Vân Phong đã làm ông nhẹ nhõm hẳn đi. Anh đã đến, chứng tỏ anh đã tha lỗi cho ông. Điều đó còn nói lên rằng, ông vẫn còn có quyền để lo lắng và chăm sóc cho anh như trước kia. Bỗng nhiên những giọt nước mắt vỡ òa trên khóe mi đã hõm sâu của ông và ông liên tục gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Được lắm! Tốt…”.
Mọi người không hiểu mô tê gì hết, chỉ thấy ông ngân ngấn nước mắt thì cũng mủi lòng thương cảm và có một số người thân thiết đã tiến lên chỗ đứng của ông để cho ông cái ôm an ủi.
Một đám tang bình thường không có gì phải nhắc đến nếu vẫn cứ êm đềm diễn ra như vậy. Nhưng nếu là bình thường thì nói làm chi, đằng này chẳng ai có thể ngờ đến một vị bác sĩ suốt đời chỉ biết làm việc thiện và tận tâm với nghề nghiệp như ông lại có thể gây thù chuốc oán với bất cư người nào mà lại sinh ra chuyện như hôm nay…
Không gian im ắng chỉ còn những lắng đọng tiếc thương nhưng mà bất ngờ một tiếng súng vang lên. Tuy rằng có hỗ trơ thiết bị hãm thanh nhưng tiếng động bất ngờ vẫn làm cho mọi người hoảng hốt.
Viên đạn bay thẳng đến chỗ của ông bác sĩ đang đứng, một li một tí cũng không lầm lẫn nhắm thẳng vào giữa trán của Từ Duy Mạnh. Hiện trường hỗn loạn la lên nhốn nháo, đến khi nhìn lại thì phát hiện ông bác sĩ này chẳng những bình yên vô sự mà còn không biết từ lúc nào đã được di chuyển đến nơi vô cùng an toàn!
Không một ai biết được nguyên nhân nằm ở đâu. Chỉ là chốc lát sau cảnh sát đã bao vây nơi đây, không có tai nạn gì đáng tiếc xảy ra, nhưng kẻ ám sát thì vẫn chưa bắt được.
Lúc này một cô gái bất chấp nguy hiểm và cảnh người hỗn loạn mà xông mình vào đám đông, bất chấp thân hình nhỏ bé có bị xô đẩy nghiêng qua ngả lại. Đó chẳng ai khác mà là Tô Uyển Thanh.
Cô vốn đã nhìn thấy Hoa Vân Phong từ rất sớm. Ánh mắt cô lúc nào cũng lưu luyến tham lam nhìn vào anh mãi không muốn rời. Vừa nãy trong lúc hỗn loạn, mọi người nháo nhào tìm nơi lẫn trốn thì trong lòng cô lại có một ý muốn duy nhất và rất mãnh liệt là chạy thật nhanh đến bên anh mà thôi. Dường như chỉ cần ở cạnh anh thì cô chẳng lo sợ gì nữa, chẳng cần biết ai che chở cho ai, chỉ cần nhận định một điều, đến bên anh thật nhanh!
Tô Uyển Thanh đến bên cạnh Hoa Vân Phong lo lắng nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không thất thố đến mức làm mất bản chất dịu dàng từ tốn vốn có của mình. Điều này hòa toàn khác với Diệp Tri Thu. Nếu là cô gái kia, nhất định sẽ chảy dài hai hàng nước mắt trước khi đặt chân đến bên cạnh Hoa Vân Phong rồi, bản tính thích khóc nhè như con mèo nhỏ làm cho người ta muốn nâng niu, che chở. Và còn nữa, khi ấy, cô gái kia cũng sẽ bất chấp hình tượng là cái gì mà sẽ nhào vào lòng anh mà thút thít khóc nhè. Cô gái ấy yếu đuối và cần bảo vệ, còn Tô Uyển Thanh thì mãnh mẽ, chững chạc và khí chất nhẹ nhàng nữ tính hơn nhiều lắm!