Mục lục
Ngọn Gió Mùa Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nữ thánh thót vang lên trong căn nhà nhỏ:

- A ha, cái này em hiểu rồi. Anh coi em làm vầy đúng không?

Dừng một chút, cô uống một miếng nước, sau đó cất giọng đọc lại bài làm của mình. Hoa Vân Phong nghe xong thì gật đầu khen ngợi:

- Đúng, nhưng không đầy đủ!

Diệp Tri Thu mỉm cười tiếp thu, cô nói:

- Phải đó, em thấy có cái gì chưa đúng lắm. Là cái gì ta…

Hoa Vân Phong vẫn không nói, anh muốn cô tự nhận ra lỗi sai nằm ở đâu như thế mới có thể ghi nhớ càng lâu được chứ.

Diệp Tri Thu nhìn trái nhìn phải, cô thấy mình đâu có sai chứ. Lát sau, cô đầu hàng rồi, đành giương mắt lên nhìn anh cầu cứu:

- Em… không biết!

Hoa Vân Phong lại chuẩn xác đưa tay xoa đầu cô, anh nói:

- Mèo con, em quên câu kết luận rồi. Em tính ra kết quả là 65%, thì câu kết luận phải là gì?

Diệp Tri Thu “À…” một tiếng, cô quên mất. Ôi cái đầu… thiệt là…

Cô dõng dạc tiếp lời anh:

- …Thì kết luận là “Vậy xác suất để khách hàng mua sản phẩm loại A là 65%.”. Ha ha, bài tập dạng này dễ quá, hiểu rồi.

Đây cũng là kết quả miệt mài của hai người trong suốt 3 tiếng đồng hồ đó chứ. Hoa Vân Phong đã nghe Diệp Tri Thu đọc kỹ đề, rồi anh chia các đề bài thành từng dạng khác nhau hướng dẫn cô làm từng bài dựa theo mẫu. Cho nên Diệp Tri Thu dù vẫn chưa tự mình làm hoàn chỉnh, nhưng cô có cảm giác vô cùng thành tựu và nhận thấy rằng: Bài tập không quá khó, cô có thể làm được, từ đó kích thích tính hiếu kỳ và khả năng tư duy vốn bị sự lười biếng của cô lấn át.

Hoa Vân Phong hỏi cô:

- Vậy các bài còn lại em có thể tự về nhà giải được chưa? Hứa với anh là không được nhờ người khác làm giúp, nếu không hiểu thì trực tiếp hỏi anh là được rồi.

Diệp Tri Thu vỗ ngực đảm bảo:

- Được, em hứa. Em sẽ cố gắng giải đống bài tập này, vì em thấy chúng cũng khá thú vị, không đáng ghét như em nghĩ. Mà cũng thấy lạ, trước kia giảng viên hướng dẫn em không hiểu cái gì hết, nhưng tới khi học chung với anh thì em lại hiểu rất nhanh. À há, biết rồi… có thể là bởi vì anh đẹp trai hơn thầy giáo của em! A ha ha…

Hoa Vân Phong mới đưa ly nước lên môi uống một miếng, nghe cô nói thế, anh đưa mặt về phía cô, ánh mắt dường như cũng dừng lại đâu đó quanh cô, không có tiêu điểm là đà lướt qua đầu vai cô, nhưng đối với cô mà nói, ánh mắt đó dường như đang chăm chú nhìn vào cô say đắm. Anh mỉm cười và nói:

- Đừng thần tượng anh quá, mèo con. Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu. Biết đâu giấu sau bề ngoài tốt đẹp này của anh lại là một con quỷ dữ nha. Cẩn thận đó, có ngày anh sẽ ăn sạch em luôn!

Vẻ mặt của anh vừa nói vừa cười, làn môi ướt át vì vừa mới uống nước xong, hồng nhuận, mềm mại, khẽ mấp máy nói chuyện làm Diệp Tri Thu nảy sinh một ý định: Cô muốn lưu lại khoảnh khắc này…

Cô nhanh tay kéo chiếc điện thoại di động từ trong ba-lô ra, “Chành chạch…” một tiếng là có ngay bức ảnh đẹp lung linh của anh rồi. Cô ngây ngô cười khì khì.

Hoa Vân Phong nghe âm thanh và hiểu rõ cô đã làm gì. Anh thở dài rồi nói:

- Xem đó, lại làm chuyện lén lúc, xem thường anh không thấy mà chụp lén anh rồi.

Diệp Tri Thu đưa mặt lại sát anh mà cười ranh mãnh:

- Vậy thì sao? Người mẫu này chụp không tốn tiền mà. Đừng nói đây là lần đầu tiên anh bị chụp lén nha…

Hoa Vân Phong thành thật nói:

- Không phải! Lần thứ 2.

Diệp Tri Thu nhớ ra lần đó, cô biết, cô không nghĩ ngợi mà vuột miệng nói:

- Tấm hình đó rất đẹp… a…

Vừa nói ra miệng thì vừa nhớ ra là Bạch Thiệu Đông không cho nói… chết rồi, cô không mong kỳ tích xảy ra, bởi vì người kia đã nghe mất rồi. Cô nhận ra điều đó khi thấy anh không nói gì cả, nhưng mà lại quay đầu đi chỗ khác, ngoài sau mép tai đã đỏ ửng. Cô biết anh đang mắc cỡ đó mà. Cô thích thú nói tiếp:

- Thiệt mà, rất xinh đẹp. Em còn tưởng anh có em gái nữa chớ. Anh biết không, lúc đó em còn muốn làm mai cho anh trai của em nữa.

Hoa Vân Phong quay mặt lại, anh hỏi cô:

- Em có anh trai hả?

Diệp Tri Thu cười hì hì nói thật:

- Thì cái người mà vào ban đêm vẫn thường gọi điện cho em đó. Người đó và em biết nhau từ lúc em còn nhỏ xíu hà. Cho nên em coi người ta như anh trai thôi.

Hoa Vân Phong cười cười, cô lại ngốc nữa rồi, lại bị anh đánh lạc hướng. Anh cũng bắt đầu chuyển chủ đề khác:

- Mèo con, giờ này cũng trễ rồi, hay là em về nhà đi.

Tâm trạng Diệp Tri Thu ngay lập tức bị rớt xuống thê thảm. Haiz! Anh đuổi cô về nhà…

Hoa Vân Phong nói ra câu đó, một lúc lâu mà cô gái nhỏ không trả lời. Anh bổ sung:

- Đương nhiên anh cũng không muốn em về, nhưng mà em đi khỏi nhà từ sáng sớm đến giờ vẫn không về, dì của em sẽ lo lắng đó.

Giọng lí nhí của cô gái vang lên, như than thở, như nức nở:

- Nhưng mà em có thể gọi điện về cho dì nói là em đi ăn tối với bạn… trai mà! Dì em biết em quen bạn trai rồi. Vả lại nếu như bình thường em sẽ không dám đi ra ngoài cả ngày như vậy, cũng may là dạo này chú của em đi vắng rồi, dì thì lại thân thiết như mẹ, dì rất dễ rất dễ, chỉ cần em xin phép là dì cho liền hà. Nên… nên em có thể ở đây không?

Hoa Vân Phong xoa đầu cô, âu yếm nói:

- Mèo con, anh muốn em hiểu, khi bản thân suy xét một chuyện gì đó cũng phải đứng trên lập trường của người khác để nghĩ. Em còn nhỏ tuổi, thích làm theo những gì mình cho là đúng, tuy nhiên nếu đặt bản thân ở cương vị của người lớn mà nghĩ xem, khi em vắng nhà họ sẽ rất nhớ thương em, mặc dù biết rõ là em đi đến đâu và làm những gì. Cho nên nếu yêu thương họ, em đừng làm họ lo lắng, được không?

Diệp Tri Thu lại lầm bầm trong miệng:

- Anh cũng có hiểu cảm nhận của em đâu!

Hoa Vân Phong đưa mặt mình kề sát vào mặt cô như thể muốn hôn cô vậy, nhưng anh đã dừng lại ở một khoảng cách rất gần, mặc dù vậy, hơi thở mạnh mẽ và đầy nam tính của anh vẫn làm cho Diệp Tri Thu hơi lúng túng. Cô có cảm giác anh sẽ hôn cô, cho nên cô nhắm mắt lại và chờ đợi được tận hưởng giây phút tuyệt vời đó. Nhưng chờ mãi mà không thấy điều cô mong đợi. Khi cô lấy làm lạ mở mắt ra thì anh cũng đồng thời cất tiếng nói:

- Bởi vì em vẫn là một cô bé!

Nói rồi cái mũi của anh nhẹ nhàng chạm vào mũi cô. Chỉ thế thôi! Hành động này có thể được xem là “mĩ nam kế” không nhỉ, nó có tác dụng làm cô nhanh chóng quên đi mình đang ở đâu, làm gì và định nói gì. Cô đưa mũi của mình chạm vào mũi anh, giọng nói tha thiết dụ hoặc:

- Chúng ta chụp chung một tấm hình được không anh?

Hoa Vân Phong không tình nguyện lắm, anh nói:

- Trước giờ anh không thích chụp hình. Trước ống kính là anh không được tự nhiên. Bởi vì anh không biết nó ở đâu và cũng không thể điều chỉnh tầm nhìn thẳng vào đó. Thật bất tiện!

Diệp Tri Thu nếu như trước kia thì sẽ vì mủi lòng thương cảm mà buông tha cho anh. Nhưng bây giờ thì không, cô khăng khăng muốn có tấm hình chung đấy. Và Hoa Vân Phong cũng không ôm hi vọng cô sẽ bỏ qua cho mình. Nói thì nói thế thôi, chứ ai có thể ngăn được ý muốn của con mèo nhỏ này chứ.

Hai người rất hiểu đối phương về điểm ấy, cho nên Hoa Vân Phong nhích người lại hơi gần Diệp Tri Thu, cô cũng hí hửng dời về phía anh, đầu áp sát vào nhau. Cô giơ điện thoại lên lấy góc độ thích hợp rồi nói với anh:

- Vân Phong, anh chuẩn bị nha, em đếm 1, 2, 3 là chụp ngay đó. À… phải nhớ cười thiệt tươi đó nha!

Hoa Vân Phong thật sự không biết cách tạo dáng trước ống kính. Lúc còn nhỏ anh cũng được chụp ảnh, tuy nhiên lúc đó còn quá nhỏ, chỉ biết mỉm cười thật tươi khi được đứng bên ba mẹ, hai người mà anh yêu thương nhất, nhưng anh biết, họ không yêu thương mình. Hiếm khi sum vầy được như thế, khoảnh khắc đó rất đẹp đẽ. Mà khi gia đình anh bị đổ vỡ, những hồi ức đẹp cũng theo đó mà cuống trôi vào dĩ vãng, chẳng còn gì nữa. Và kể từ dạo ấy, anh không thích được ai chụp hình cả, có chăng là mỗi năm một tấm hình do mẹ Bình yêu cầu, bà muốn lưu giữ lại từng giai đoạn lớn lên của anh mà chụp lại thôi. Hoa Vân Phong thấy Hà Thúy Bình cứ nài nỉ mãi, cuối cùng cũng trở thành thông lệ, mỗi cái sinh nhật anh đều có một bức ảnh làm dầy thêm bộ sưu tập của bà mẹ nuôi.

Diệp Tri Thu chụp bức ảnh này cũng không bảo anh phải điều chỉnh ánh mắt của anh, điều đó là vượt quá tầm kiểm soát của anh và làm cô không dễ chịu chút nào. Cô bắt đầu đếm: “1, 2, 3…”, tiếp theo đó là âm thanh “chành chạch” chứng tỏ cô đã được như ý.

Diệp Tri Thu nhìn vào bức hình đầu tiên có sự hiện diện của cả hai mà không khỏi bật cười. Xem kìa, biểu hiện của anh y như là bị người ta ép buộc làm chuyện khó khăn lắm vậy đó. Mày nhíu lại theo thói quen, ánh mắt “may mắn” điều chỉnh gần chuẩn xác vị trí của ống kính, xem ra người ngoài nhìn vào không hề biết rằng anh không nhìn thấy đâu. Nhưng Diệp Tri Thu không hài lòng nhất là đôi lông mày hay nhíu của anh. Lúc suy nghĩ cũng nhíu lại, lúc có vấn đề khó khăn gì cũng thế, căng thẳng ngỡ ngàng gì cũng vậy. Xem ra phải góp ý đây…

Diệp Tri Thu bắt đầu than thở:

- Anh nè. Hình thì đẹp lắm, trông anh rất cool… à… ý em là anh rất đẹp trai phong độ đó. Nhưng mà có cái này cần phải nói đây… anh đừng có nhíu mày được không? Nhíu mày nhiều sẽ tăng thêm nếp nhăn trên mặt, mau già, xấu!

Diệp Tri Thu lỡ lời nói ra một chữ tiếng Anh, cô lập tức sửa lại ngay. Cô không biết anh có thể nghe và nói tiếng anh rất tốt, cô gái còn nhiều điều chưa biết về anh lắm! Hoa Vân Phong bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, anh lại không kìm chế mà nhíu mày cái nữa, rồi anh mới nói:

- Có sao? Cái này anh không kiểm soát được rồi. Không hứa được!

Diệp Tri Thu dựa cả cơ thể vào người anh, cô thả dài chân ra, lưng tựa lên cánh tay anh, tư thế nằm rất lười biếng của cô giống như con mèo nhỏ đang nhàn nhã nằm phơi nắng mỗi sáng. Cô cười hì hì, đưa tay lên vuốt phẳng lại dấu ấn giữa đôi mày đang nhăn kia. Cô nói:

- Thì có cái gì khó đâu, mỗi lần anh nhíu mày, em sẽ vuốt vuốt nó như vầy nè. Tập mãi thành thói quen thôi. Sau này mỗi lần không có em bên cạnh, tự nhiên anh sẽ nhớ đến lời em nói hà. Nhất định sửa được mà!

Hoa Vân Phong gật đầu:

- Ờ! Cũng được, vậy giao chuyện này cho em, nhan sắc của anh phụ thuộc vào em đó. Nếu sau này anh già, anh xấu, không ai chịu lấy thì em cũng phải chịu trách nhiệm luôn!

Diệp Tri Thu nghiêng đầu suy nghĩ, cô thấy có cái gì đó sai sai. Cô biết, mình nói chuyện với người này là phải cẩn thận rào trước đón sau một chút, rất dễ bị lừa gạt. Cô cần phải đề phòng mới được. Nên cô thắc mắc hỏi:

- Em thấy có cái gì đó không đúng.

Hoa Vân Phong xoa đầu cô theo thói quen, rồi sau đó từ từ vuốt lại cho ngay nếp. Anh nói:

- Bởi vậy nói em vẫn còn là con nít em không chịu… Phải rồi, dây dưa hoài, mau về thôi.

Diệp Tri Thu chề môi, đưa tay câu qua cổ anh, hôn “chụt…” lên môi anh. Cô nói:

- Honey! Em về, đừng nhớ em đó nha.

Dừng một chút, cô đỡ anh cùng đứng dậy, sau đó lại thì thầm:

- Hẹn anh tối nay gặp, bảy giờ em sẽ xin dì ra ngoài đó, em đến đây đón anh đi chơi hé!

Hoa Vân Phong lắc đầu không chịu:

- Có chuyện con trai để con gái tới nhà đón đi chơi hả?

Diệp Tri Thu vừa định nói thêm nữa, thì di động cô reo lên. Nhìn vào đó, thì ra là dì Trần. Cô bắt máy, dì Trần càu nhàu:

- Con bé này, con có biết đường về nhà hay không? Đi đâu tới bây giờ không thấy mặt mày gì luôn?

Diệp Tri Thu thè lưỡi, cô nghiêng đầu nhìn qua Hoa Vân Phong, chắc hẳn anh cũng nghe được nhưng vẻ mặt anh bình tĩnh lắm, dường như đã dự đoán ra trước vậy. Cô trả lời:

- Dạ, con đang ở nhà bạn học bài, con tính về nè dì. Đảm bảo với dì, 20 phút nữa con có mặt tại nhà. Hì hì!

Thuyết phục như thế dì Trần mới chịu cúp máy. Diệp Tri Thu nhẹ nhàng thở phào. Cô nhìn sang Hoa Vân Phong, vẻ mặt anh thản nhiên, cô thắc mắc hỏi:

- Sao anh có thể đoán biết tâm lý của người lớn hay quá vậy?

Hoa Vân Phong trả lời:

- Bởi vì từ nhỏ anh đã có thói quen cố gắng lấy lòng người lớn, họ là ba mẹ của anh, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến anh. Khi đó anh nghĩ, chỉ cần mình hiểu họ muốn gì, rồi làm thật tốt cho họ thấy, họ sẽ yêu anh hơn. Có lẽ vì lý do đó thôi!

Giọng nói của anh dào dạt nhưng âm thanh xa xôi như chìm vào hồi ức. Diệp Tri Thu quá rõ những kỉ niệm tuổi thơ của anh không viên mãn như cô, nhưng mỗi lần anh nhắc đến lại mang vẻ buồn man mác, tuy rằng anh không cố tình làm nổi bậc nỗi buồn đó. Thế mà người nghe vẫn cảm nhận được đau thương thăm thẳm.

Hoa Vân Phong còn định nói gì thêm nữa, Diệp Tri Thu đã kịp thời đưa tay lên che miệng anh lại. Cô nói:

- Không cần nói nữa. Em… về đây!

Cô sợ, cô sợ anh nói ra những chuyện kinh khủng kia. Cô thà dẹp bỏ cái lòng hiếu kỳ của mình, cũng không muốn khơi lại đống tro tàn đã chôn vùi rất sâu dưới đáy lòng của anh. Hoa Vân Phong biết cô không muốn anh nhắc đến chuyện xưa của mình. Anh biết cô quan tâm anh. Anh đương nhiên không miễn cưỡng cô nghe, anh có nói cũng chỉ là không muốn giấu giếm cô bất kỳ điều gì về bản thân như đã hứa trước kia và điều đó để trả lời những câu hỏi của cô có liên quan mà thôi. Anh cầm lấy tay cô rời khỏi miệng của mình, rồi anh nói:

- Không sao cả. Đó chỉ là một phần kí ức, không hơn không kém!

Thấy đấy, bản thân anh còn phải an ủi ngược lại cô nữa. Diệp Tri Thu không nói gì cả. Những người yêu nhau thường có linh cảm với nhau, làm sao cô không hiểu anh nói chỉ là muốn trấn an cảm xúc của cô chứ.

Cô cười cười, cố gắng không cho anh biết cô xúc động đến mức nào. Cô thầm trách trong lòng, trên thế gian tại sao lại có cha mẹ không thương con mình như thế? Cô cảm thấy hận bọn họ, dù cô chưa hề biết gì về họ. Mặc kệ ai nói cô không biết lớn nhỏ cũng được, cô vì người mình yêu mà oán hận đấy!

Hoa Vân Phong nói tiếp:

- Thôi, em về đi, nếu không dì của em lại sốt ruột.

Diệp Tri Thu trao cho anh một nụ hôn tạm biệt và đòi anh hôn lại cho bằng được mới chịu lấy xe ra về.

Về nhà, Diệp Tri Thu đã thấy dì đứng trước cổng đợi sẵn. Thấy cô, dì không trách móc gì cả mà chỉ dắt xe dùm cô rồi cầm túi sách của cô vào nhà. Dì chỉ nói:

- Nhanh lên con, mau lên lầu thay đồ ra rồi xuống ăn cơm. Đi gì mà cả ngày, chắc mệt lắm phải không?

Diệp Tri Thu nhìn dì trong giấy lát, trong mắt của cô có cảm động, có so sánh, có điều thắc mắc. Cô hỏi dì:

- Dì ơi, vì sao dì là dì của con, không phải mẹ mà dì thương con nhiều như vậy. Còn… còn bạn con, anh ấy có mẹ, có ba nhưng họ không thương anh ấy?

Dì Trần ngẩn ra, dì không ngờ cô gái nhỏ mới một ngày vắng nhà mà nói chuyện như người lớn rồi. Dì cười, trả lời:

- Người lớn phức tạp lắm. Có thể con nít không hiểu nỗi khổ của họ. Mà cũng có thể đơn thuần là họ là những kẻ vô tâm. Sao vậy, sao lại hỏi chuyện này hả?

Diệp Tri Thu nói thật:

- Bạn của con nói anh ấy vốn hiểu tâm lý người lớn là do anh ấy lúc còn nhỏ muốn lấy lòng của ba mẹ mình, muốn làm họ vui để họ yêu thương anh hơn. Dì ơi, con phải làm sao an ủi anh ấy đây?

Dì Trần suy nghĩ một chút rồi nói:

- Không cần an ủi đâu, mỗi con người đều có cách giải quyết vấn đề của họ, con không cần làm gì hết. Còn nếu con nghĩ mình nên làm cái gì đó cho nhẹ lòng thì hãy yên lặng bên cạnh họ. Nếu như họ chịu để con biết bí mật mà không yêu cầu con giúp đỡ thì chỉ cần một cái nắm tay, một cái ôm cũng đủ rồi. Dì thì không biết bạn con thuộc dạng người nào, nhưng có lẽ chỉ cần như thế…

Dì Trần nói đến đây thì dừng lại một lát, rồi ngay lạp tức ánh mắt sáng rỡ, dì cười chọc ghẹo:

- … A ha, dì biết rồi, là bạn trai đúng không? Hôm nay con ở bên cạnh cậu ấy suốt ngày à?

Diệp Tri Thu bị nói trúng tim đen rồi nên hơi lúng túng, cô cũng không giấu giếm:

- Dạ, con ở bên anh ấy. Nhưng mà chỉ từ giữa trưa tới giờ này thôi. Hồi sáng con đi tập múa mà. Anh ấy đó, cứ bắt con phải học bài, có được ở không chơi bời gì đâu dì ơi!

Dì Trần cười:

- Vậy là có người trị được con rồi. Chứ ngay cả cậu Khiêm cũng quá nuông chiều con mà.

Tự nhiên dì nhắc đến anh Lăng Khiêm làm gì không biết. Diệp Tri Thu chẳng có cảm xúc gì hết, cô cười hì hì rồi chào dì chạy nhanh lên trên lầu. Phải làm mọi thứ nhanh lẹ mới được, bảy giờ lại được gặp anh rồi, nôn nóng quá đi mất…

Ở đây dì Trần thở dài, dì thì thầm:

- Là phúc hay là họa đây con gái ơi!

Vì sao dì nói như vậy? Bởi vì dì thấy được tính độc chiếm trong con người của Sở Lăng Khiêm. Nếu anh ta không chiếm được, thì ai cũng đừng mong sống yên ổn, hạnh phúc. Thấp thoáng bà thấy chuyện xưa như ùa về, ngày xưa ấy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK