Ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, 10 giờ 30 phút rồi, không ngủ sớm là sáng mai thức không nổi đâu.
Diệp Tri Thu biết điều đó, cô cố gắng ngủ, nhắm chặt mắt, miệng lẩm bẩm “1 con cừu, 2 con cừu, 3 con cừu, 4 con…..100 con cừu….”
Đếm đến 1001 con cừu cũng chưa mộng thấy con nào hết….a, a, a, a, ! Diệp Tri Thu ngủ không được. Đầu tóc hỗn độn, váy ngủ nhăn nhúm, không còn hình tượng cô chúa xinh đẹp tí nào, thật khổ! Cô muốn có mụ phù thủy ghé thăm, cho cô một liều thuốc ngủ thôi!
Tiếng nhạc di động quen thuộc vang lên, lấy qua điện thoại, nhìn nhìn màng hình, vui mừng tiếp nghe: “Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…!!!” làm bộ ngữ khí đều đều của cô tổng đài, kèm theo vài tiếng tút tít, Diệp Tri Thu lém lỉnh chơi xấu trêu chọc người gọi đến.
Bên kia điện thoại có động tĩnh nhỏ, như là ẩn nhẫn kìm nén cười thành tiếng, chờ khi Diệp Tri Thu đùa giỡn xong mới hắn giọng trầm thấp nói: “Cô tổng đài xinh đẹp, có thể cho tôi nói vài câu không?”
Diệp Tri Thu đâu chịu thua kém, “Tổng đài đang giờ nghỉ, không tiếp…Anh giỏi lắm~~~, dám đối với cô tổng đài mà cũng trêu hoa ngẹo nguyệt được nữa…hừ…hừ~~~” giả vờ dỗi hờn, khì khì giọng mũi truyền vào trong điện thoại.
Khiến cho đầu kia xa đến nửa vòng trái đất cũng tưởng ra được bộ dáng giận hờn, bỉm môi, vẻ mặt nghênh nghênh, đôi mắt đen láy động, cái mũi nhíu lại. Ôi, thật là sinh động đến đáng yêu.
Sở Lăng Khiêm không khỏi cảm thán, ước gì giờ phút này anh có thể đứng tước mặt cô, để tận mắt trông thấy bóng hình anh hằng mong nhớ này.
Anh có cảm giác như buồng phổi bị bóp nghẹt vậy, rất mong rất mong. Nhưng đó là điều không tưởng, vì anh đang tiếp sóng điện thoại với cô tận xa nửa vòng trái đất.
Bỏ qua tiếc nuối, Sở Lăng Khiêm vội vàng minh oan: “Oan ức quá, anh chỉ dám đối với cô tổng đài mang cái tên thật lãng mạn Diệp Tri Thu “phóng điện” mà thôi. Anh nào có ai khác ngoài em hả tiểu Thu.”
Nói nửa giả nửa thật, Sở Lăng Khiêm từ nhỏ đã quen biết Diệp Tri Thu. Khi cô mới sinh ra, còn đỏ hỏn bế trên tay dì Trần, đén lúc cô chập chững những bước đi đầu tiên, anh vẫn là trúc mã luôn canh giữ bên cô.
Mấy năm gần đây, phải tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc, quy mô ngày càng lớn, anh không thể cứ đãi bên cạnh tiểu Thu mỗi ngày, đó là điều làm anh rất đau khổ.
- “Ha ha! Dọa anh chơi tí thôi, ai ngờ như mèo thấy chuộc vậy à! Lần nào cũng xin em tha thứ, em có lỗi đâu anh xin.” Diệp Tri Thu lại ghẹo anh
Lại tiếp “Em nói rồi, con trai phải có phong độ chút, phải nghiêm khắc chút, ác độc chút mới dễ kiếm chị dâu cho em mà….giống như Mật Mật bạn thân em đã thường nói ‘đàn ông không hư, phụ nữ không yêu’ đó thôi.”
- “Em cũng thừa biết anh có thể ác ngôn ác ngữ với cả thế giới, cũng không nỡ nặng một lời với em mà, tiểu Thu.” Sở Lăng Khiêm nói là lời thật.
Anh cũng không phí thời gian “Tiểu Thu à! Anh gọi cho em là muốn xin lỗi em thật đấy. Vì ngày mai em vào trường rồi, mà anh không về đưa em được, anh rất muốn nhưng mà…”
- “Anh Lăng Khiêm, em hiểu mà, có gì đâu cứ quan trọng vấn đề không biết” Diệp Tri Thu vội cắt lời anh “Trường cũng gần, vả lại em lớn rồi thích tự do hơn, ai cũng coi em là trẻ con, em giận thật đó!”. “Hơn nữa, anh bận rộn nhiều việc quan trọng, người ta nói rồi, anh phải chú trọng sự nghiệp trước tiên thì mới dễ có bà xã tốt được!”
Sở Lăng Khiêm thở dài, truyền qua ống nghe điện thoại có loại khó nói nên lời thất vọng.
Không khí trầm mặc quỷ dị, Diệp Tri Thu không thích phải nghe tiếng thở dài, cùng im lặng, nếu không nói nữa thì cô muốn treo máy à! Nhưng ngại anh Lăng Khiêm cũng xuất phát từ sự quan tâm bản thân, nên cô nhẫn.
- “Tiểu Thu! Em thật sự là không hiểu hay không muốn hiểu đây?” oán trách, bi thương, Sở Lăng Khiêm làm sao có biểu hiện mập mờ, chỉ là người kia cứ cố vô tình không biết. “Hay là phải ba em nói em mới chịu đồng ý vậy?”
Diệp Tri Thu nghe nói vậy, phát hoảng, lại nữa sao, cô chỉ mới vào đại học thôi, còn chưa chơi đủ đâu. Sao ai rồi cũng bàn đến chuyện ‘chung thân đại sự’, giống như chỉ còn một ngày để sống, không thể không lấy chồng, nếu không thế giới sẽ loạn!
- “Hơi……ơi…ơi~~~~” một tràn gáp dài, Diệp Tri Thu lấy cớ chấm dứt tra tấn “Anh Lăng Khiêm, em buồn ngủ quá, nếu ngủ trễ ngày mai em không thức nổi, trễ giờ là em ghét anh luôn đó!” … “Thôi em ngủ à, tạm biệt anh Lăng Khiêm!”
Vội vàng tắt máy. Lúc nào cô cũng có đủ lí do để từ chối người khác mà không làm cho họ có cảm giác phản cảm.
Diệp Tri Thu một lần nữa lăn ra giường, gạt bỏ hết mớ suy nghĩ hỗn độn, cô muốn ngủ.
Nói thì dễ hơn làm, mãi đến 3 giờ sáng, Diệp Tri Thu mới nặng trĩu đôi mắt, hai mí đánh nhau liên tục, không mở nổi nữa mới ngủ quên lúc nào không hay biết.
Thế mới nói, ngủ không được thì đếm cừu, ngủ được không phải nhờ đếm nhiều cừu mà là đếm mệt rồi ngủ quên thôi, ha…ha…
Mơ mơ màng màng, Diệp Tri Thu cảm giác mình đi đến một nơi rất xa, không biết nơi nào nữa. Cảnh vật mờ ảo, vốn chẳng nhận ra vật thể gì, chỉ có những làn khói trắng nhẹ bay.
Đứng đối diện với cô là một người. Đi hai bước tiến tới trước, mới phát hiện người này là nam. Không nhớ rõ người này mặc quần áo gì nữa, Diệp Tri Thu chỉ thấy như có tà áo trắng bay bay.
Người ấy đứng quay lưng về phía cô, cảnh vật đã mờ ảo, người này càng bí ẩn.
Như không có ý định quay đầu lại, cũng không nói một lời, nhưng không biết vì sao Diệp Tri Thu có cảm giác như tim đập mạnh một cái, phảng phất như từng quen biết.
Diệp Tri Thu không chịu đựng được nữa, cô cất bước đuổi theo bóng trắng đó. Nhưng càng đuổi càng xa. Cuối cùng là một dấu chấm nhỏ.
Diệp Tri Thu vội la lên, như kêu như gọi người đừng đi.
Lắc lắc đầu, miệng không ngừng kêu, Diệp Tri Thu nghe tiếng gọi của chính mình. Bỗng nhiên giật mình, kéo cô về hiện tại, cô biết mình nằm mơ.
Nâng tay gãi nhẹ đầu tóc rối bời, ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Á, không thể nào, trễ giờ rồi…~~~~~