Mục lục
Ngọn Gió Mùa Thu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Diệp Tri Thu bước ra thì cô gái đó đã đi từ lâu rồi. Diệp Tri Thu mới nãy nghe Hoa Vân Phong giao nhiệm vụ lấy chai nước khoáng, cô đã khẳng định với anh rằng cô sẽ đi rất nhanh. Nhưng khi mở tủ lạnh ra, cô mới biết thật sự không như cô nghĩ. Cô cố gắng tìm kiếm mà nào có gặp chai nước khoáng nào.

Càng không thấy lại càng nôn nóng muốn tìm cho được, đến thời gian trôi qua lâu lắm mà cô cũng không phát hiện, đến cuối cùng, hầu như đã lục tung hết cái tủ lạnh, mỗi ngõ ngách nhỏ cũng không tha mà vẫn không có. Thoái chí, Diệp Tri Thu lủi thủi cúi gầm mặt xuống, từ từ đi ra chỗ Hoa Vân Phong đang đứng…

Diệp Tri Thu nói:

- Xin lỗi, để anh đợi lâu. Tôi… tôi…. Không tìm được chai nước khoáng nào hết. Hay là để tôi đi mua cho anh nhe!

Nói xong còn thủ sẵn tư thế định chạy đi thực hiện lời vừa nói ngay lập tức. Nhưng Hoa Vân Phong đã gọi lại cô:

- Diệp tiểu thư, người xin lỗi là tôi mới đúng. Là tôi nhớ lầm, nước khoáng mới mua về còn chưa đặt vào tủ lạnh. Nó vẫn còn trong thùng giấy kế bên tủ lạnh…

Anh không đãng trí, chỉ là anh muốn có thời gian để xử lý việc lúc nãy mà thôi. Nhưng anh cảm thấy chuyện mình làm với Diệp Tri Thu là không đúng, đã để cho cô phải hì hục tìm kiếm lâu như vậy. Đấy, chỉ một chuyện nhỏ như vậy mà người ta cũng đau lòng đó thôi, ai nói người ta có trái tim sắt đá không biết yêu là gì đâu?

Diệp Tri Thu vô tư không nghĩ là anh có lời nào lừa gạt cô cả, nên cô gật đầu, miệng “Ờ!” một tiếng rồi chạy nhanh đến vị trí mà Hoa Vân Phong nói để tìm. Đúng thật là có, nhưng cũng trách cô ngốc quá. Tìm trong tủ lạnh không thấy thì cũng thông minh một chút tìm chỗ khác chứ, lại để đến nỗi phải xấu hổ như vầy!

Diệp Tri Thu đem chai nước chạy về, cô vui vẻ nói:

- Đây này, tôi tìm được rồi!

Như một đứa trẻ khi làm xong việc mong chờ được người lớn khen ngợi vậy.

Tim Hoa Vân Phong đập rộn ràng. Anh đột nhiên rất muốn biết vẻ mặt cô lúc này… nhất định rất đáng yêu! Và suýt nữa thì anh đã đưa tay gần đến mặt cô rồi. Nhưng cảm tính đã bị kìm hãm bởi lí trí. Anh không thể có hành động vượt quá giới hạn tình bạn với cô được!

Bàn tay cương lại giữa không trung, Diệp Tri Thu nhìn thấy vậy tưởng rằng anh muốn cầm lấy chai nước khoáng, cô vội nhét nó vào tay anh. Cô nói:

- Không cần cảm ơn tôi đâu! Người xưa có câu “Nhấc tay chi lao, kết vành ngậm cỏ.” mà!

Cũng may Hoa Vân Phong chưa uống nước. Anh nén cười, nhắc nhở:

- Là “Nhấc tay chi lao, kết cỏ ngậm vành”!

Diệp Tri Thu thè lưỡi, cô cười ha ha chữa lỗi:

- À… đúng hé. Nói thiệt nhe, tôi nghe loáng thoáng, nhớ cũng tàm tạm thôi, chỉ là lộn ngược lại tí xíu thôi mà… Anh hiểu được ý nghĩa là tốt rồi… Hì!

Hoa Vân Phong gật đầu không nói gì nữa, anh vặn mở nắp chai nước khoáng và đưa lên miệng để mong che lắp đôi môi đang không kiềm chế được ý cười mà nhếch lên. Anh hé môi, nước tràn vào miệng từng ngụm nhỏ, làm hầu kết trượt lên trượt xuống theo thế nước chảy vào thực quản… Trời ạ, hấp dẫn quá! – Diệp Tri Thu trông thấy mà không ý thức vang lên tiếng nói trong đầu…

Hoa Vân Phong đột nhiên ngừng động tác, anh nghiêng đầu hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Diệp Tri Thu biết đương nhiên là hỏi cô rồi, nhưng …. Chẳng lẽ lúc nãy cô lại nói ra tiếng nữa à? Nên cô chống chế bằng cách lấy một lí do khác:

- Tôi... à… cảm thấy hơi khát nước mà thôi…

Hoa Vân Phong vẫn bộ mặt điềm tĩnh, anh nói:

- Trong tủ lạnh có nhiều loại nước uống, cô thích loại nào tôi lấy cho cô?

Diệp Tri Thu nào muốn anh tốn công vì cô:

- Thôi, uống cái này được rồi…

Chưa dứt câu thì cô đã cầm lại chai nước trong tay Hoa Vân Phong mà uống tự nhiên, cái này người ta gọi là ‘Ngựa quen đường cũ’ nè! Phản ứng đầu tiên của chàng trai là cảm giác tay trống rỗng, sau đó anh mới lấy lại được suy nghĩ: Cô ấy không ngại mình đã uống qua chai nước này sao?

Vì sao vừa rồi anh không ngại chuyện cô ăn miếng bánh chung với anh đi? Bởi anh tưởng rằng cô đã đổi miếng khác rồi. Còn hiện tại thì... quá trực tiếp!

Diệp Tri Thu uống xong, cô đặt lại chai nước vào tay Hoa Vân Phong, nãy giờ tay anh vẫn còn giữ nguyên tư thế trước đó khi bị cô ‘cướp’ đi chai nước. Diệp Tri Thu lau đi vết nước đọng lại trên môi, cảm thán:

- Quái lạ, tôi chưa bao giờ uống nước khoáng lại có vị ngọt vậy nha!

Chỉ cần dùng chung với anh thì dù bình thường cũng hóa thành ngon lành nhất…

Hoa Vân Phong lắc lắc chai nước trong tay, nói như trả lời cô gái:

- Chắc do cô mới ăn bánh ngọt xong.

Diệp Tri Thu cười nghiêng ngả:

- Đùa với anh thôi… Anh… à… mà thôi đi… Ngốc! – Không hiểu tâm ý người ta.

Cô dám mắng anh ngốc sao? Thiệt tình, cô gái này không biết đây là địa bàn của anh à? Anh có thể tống cô ra khỏi đây nếu cô làm anh không vừa lòng đó… Nhưng anh chẳng có chút phản cảm nào với lời nói của cô, ngược lại càng thêm vui vẻ. Anh cũng cười cười.

Nụ cười đó làm Diệp Tri Thu muốn cắn lên đôi môi mỏng ấy quá đi thôi… Cô chu môi mình ra và đưa càng gần đến trước, đương nhiên cô phải nhón chân lên mới có thể tiếp cận với chiều cao của anh rồi…

Chuyện này cô làm chớp nhoáng thôi, đây gọi là hành vi xấu thì không thể thực hiện từ từ nha. Nhưng sau đó…

Tiếng kèn ôtô của tên đáng ghét nào phá hỏng chuyện tốt của cô. Cô giật mình nên chân bị hụt một cái, cả người đổ ập về phía trước, hai tay chống lên ngực Hoa Vân Phong, và môi cũng tiếp cận được… gần mục tiêu… Thật sự tiếc quá, chỉ là gần thôi vẫn còn chút xíu nữa mới đến môi.

Môi Diệp Tri Thu đập mạnh lên cằm của Hoa Vân Phong làm anh giật mình. Anh không thấy tình huống trước mắt, cũng không đoán được suy nghĩ của người đối diện nên không biết đến đây chính là hậu quả của việc thực hiện ý đồ ‘xấu xa’ mà lại bị thất bại…

Hoa Vân Phong lo lắng hỏi:

- Diệp tiểu thư, cô có sao không? Đụng vào đâu vậy?

Diệp Tri Thu không ngờ anh không mắng cô là con gái háo sắc sỗ sàng, mà còn sợ cô bị đau nữa. Cảm động quá đi!

Diệp Tri Thu lắc đầu, nhưng nhanh chóng nhớ ra là anh không thấy, cô mới nói:

- Không sao, chỉ là… à…tôi…tôi hơi choáng váng chút xíu thôi. Hi hi…!

Hoa Vân Phong càng quan tâm:

- Sao đột nhiên lại như vậy? Không phải vừa rồi còn tốt sao? Hay là sức khỏe cô vốn như vậy?...

Ngừng lại một chút anh tiếp nói:

- Hay là tôi đưa cô đi bệnh viện… Sức khỏe quan trọng!

Người được Hoa Vân Phong hỏi ý kiến vẫn chưa nói được câu nào thì đã bị một người khác nói xen vào, mà tên này chính là tên đáng ghét lần nào cũng phá hư chuyện tốt của cô: Bạch Thiệu Đông!

Bạch Thiệu Đông hắng giọng:

- Có bác sĩ ở đây rồi, bệnh mĩ nhân không khỏe chỗ nào thì nói với tôi là được rồi mà!

Diệp Tri Thu chỉ nhìn anh ta bằng nửa con mắt. Cô ghét người này ghê, ở đâu, thời gian nào lại không xuất hiện, toàn chọn đúng lúc… haiz! Mà thôi đi, nhắc đến là tức anh ách.

Hoa Vân Phong nghe tiếng Bạch Thiệu Đông, mày anh khẽ nhíu, anh cũng không quay người lại mà mở miệng nói thẳng:

- Thiệu Đông, anh đến đây làm gì?

Bạch Thiệu Đông hét lên lớn tiếng:

- Này, người anh em! Có trăng quên đèn không tốt nha! Lâu lâu tôi ghé thăm cậu và dì Bình rồi sẵn tiện mua bánh luôn không được sao? Cậu có thái độ đuổi khách à?

Hoa Vân Phong không nói, Bạch Thiệu Đông cũng đã nói tiếp:

- Sao rồi? Chất vấn tôi là lỡ mất thời gian chữa trị cho mĩ nhân đó nha!

Hoa Vân Phong định lên tiếng ngăn lại, thì Diệp Tri Thu lắc đầu ngoầy ngoậy và nói:

- Tôi không sao đâu! Không cần đâu!

Cô có bệnh gì đâu! Có chăng là bệnh sợ bác sĩ thôi.

Còn Hoa Vân Phong thì nghĩ rằng: Diệp Tri Thu mới say khướt hôm qua vì đau khổ khi biết Bạch Thiệu Đông có người con gái khác, nhất định trong lòng vẫn còn vướng mắc rất nhiều. Anh không muốn cô gái phải đối mặt với Thiệu Đông rồi lại nhớ đến chuyện đau lòng. Vả lại, anh vừa mới chạm vào tay của Diệp Tri Thu, sờ đến cổ tay cô, bắt lấy mạch tượng của cô, ngoại trừ có chút tim đập nhanh do hoảng hốt nhưng không phải biểu hiện của bệnh gì nghiêm trọng thì anh có phần yên tâm rồi.

Có anh ở đây, Bạch Thiệu Đông dù là huynh đệ thân thiết cũng không được đụng chạm vào Diệp Tri Thu. Chẳng những vì chuyện Bạch Thiệu Đông đã để lại vết thương lòng cho cô ấy, mà còn là vì sự ích kỉ của bản thân anh, anh không thích có người đàn ông nào khác tiếp cận quá gần với cô…

Anh đang ghen sao? Hoa Vân Phong bị chính suy nghĩ của mình làm sững sốt. Anh biểu hiện tình yêu đối với cô gái này càng lúc càng mãnh liệt rồi. Anh đã tự hứa là không thể yêu cô ấy đã hoàn toàn bị anh lãng quên hết sao? Chí ít lí trí lên tiếng nói với anh rằng: Hiện tại cô cần người bạn như anh an ủi, che chở mà thôi. Với lại không nói ra thì không ai biết anh đang nghĩ gì đâu. Tình bạn cũng có thể quan tâm nhau như thế thôi, đâu tuyệt đối phải là tình yêu thì mới được.

Bạch Thiệu Đông nhếch mép, cười cười gian xảo, dùng ánh mắt như chất vấn, như chọc tức nhìn Diệp Tri Thu. Cô gái không có chịu thua, trừng lại anh bằng đôi mắt to tròn linh động của mình. Bạch Thiệu Đông đành chào thua thôi, mắt anh không to và đen láy được như vậy. Anh giơ hai tay làm ra vẻ đầu hàng. Diệp Tri Thu thỏa mãn cười khì khì, tiếng động này bị Hoa Vân Phong nghe được, anh hỏi:

- Chuyện gì vậy Diệp tiểu thư?

Diệp Tri Thu không giấu giếm vô tư nói:

- Tôi với anh Thiệu Đông trừng mắt nhau nãy giờ. Anh ấy chịu thua đã giơ tay đầu hàng rồi… xem, vẻ mặt anh ấy thật tức cười!

Lúc cô nói hoàn toàn không để ý đến Bạch Thiệu Đông tận lực giơ bàn tay lắc lắc ý bảo cô đừng nói nữa. Diệp Tri Thu không hiểu ý cho nên vô tư nói, rồi tự vui vẻ một mình. Cô cũng không nhìn đến sắc mặt Hoa Vân Phong khẽ biến, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Anh cũng hưởng ứng theo lời cô gái, cười nói:

- Đúng vậy, anh ấy rất khôi hài…

Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý:

- Um!

Hành động của Hoa Vân Phong nói lên rằng ‘Yêu ai yêu cả đường đi’ ấy. Quả thật cảm xúc anh rất nặng nề, nhưng không đành lòng làm cô mất hứng nên cố mà cười vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK