Điềm Mật vào trong, Hà Thúy Bình vừa thấy cô thì đã ngỡ ngàng hỏi: “Ủa, sao con ở đây? Tri Thu đâu rồi? Nó không đến được à?”
“Dì Bình ơi. Tiểu Thu đã đến địa chỉ dì cho hôm qua rồi…” đang bận rộn ngắm nghía mấy cái bánh ngon lành, Điềm Mật chỉ trả lời theo bản năng, chứ chưa nhớ ra chuyện quan trọng. Lát sau, cô bỗng nhiên hét lớn: “Hả? Dì Bình ở đây, vậy ở nhà chỉ có Hoa Vân Phong à?” hỏng rồi, bạn cô một mình ở đó với một người con trai, rất nguy hiểm nha! Cô phải trở lại mới được.
Hà Thúy Bình nghe cô nói chợt hiểu mọi chuyện, đây tốt quá còn gì bằng, tạo tình huống cho con trai bà và Diệp Tri Thu ở chung với nhau. Ha, đây là ông trời tác hợp nha! Bà kéo lại cánh tay của Điềm Mật không cho cô đi, dùng ánh mắt trấn định cô ý bảo cô chậm rãi nghe bà nói.
“Điềm Mật à! Con coi như giúp dì Bình đi nha. Bây giờ cho hai đứa nó ở nhà đi, dì đảm bảo thằng con của dì không làm chuyện bất lợi đối với Tri Thu đâu.” Hà Thúy Bình biết tính con mình, bà còn sợ ai có ý đồ với con bà, chứ ngược lại thì không, nó thực sự là chính nhân quân tử.
“Dì chắc chứ?” Điềm Mật dù sao cũng mới tiếp xúc với Hoa Vân Phong được một lần, sao biết con người thật của anh ta chứ. Người ta thường nói: Càng đẹp càng không đáng tin. Ai biết anh ấy ra sao? Nếu theo lí thuyết đó thì nhất định anh là nhân vật siêu đáng nghi!
“Chắc chắn 100%. Con yên tâm ở đây thưởng thức bánh ngon với dì. Ăn gì cũng được. Nè cái này nha… ngon lắm!” Hà Thúy Bình dẫn dụ cô gái này bằng các món bánh ngon lành. Đương nhiên Điềm Mật bị thu hút ngay. Hoàn toàn quên bẵng chuyện vừa rồi.
Tại trong căn hộ nhỏ mang số 502 này, có một nam một nữ trong đó, nhưng giữa bọn họ im lặng lạ thường, ngồi trên ghế đối diện nhau mà không nói một câu nào. Đối với Diệp Tri Thu, được ngắm người ta là cô đã mãn nguyện rồi. Nhưng đối với Hoa Vân Phong thì không khí thật ngột ngạt. Anh đứng dậy, chậm rãi hướng về phía cửa ra ban công và mở cả hai cánh cửa ra cho thoáng.
Diệp Tri Thu cũng theo đứng dậy, chứng kiến cảnh ngoài ban công cô không khỏi nở nụ cười, rốt cuộc cô cũng biết nguyên nhân của những mùi hương thoang thoảng trong không khí từ khi mới đặt chân vào phòng khách. Mùi thơm dịu nhẹ, có mùi giống vani làm bánh. Nhưng Diệp Tri Thu cứ nghĩ tại vì nhà của Hoa Vân Phong có làm bánh, nên có mùi vani cũng không lạ. Nhưng cả vườn hoa thế này chẳng trách mùi hương này rất tinh khiết.
Tham luyến hít thở không khí ẩn chứa nhiều mùi hương say lòng người này, cô bất giác đi đến bên cạnh Hoa Vân Phong, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm những chậu hoa. Có rất nhiều hoa nha! Tuy cô sinh ra tại vùng đất hoa cỏ bốn mùa khoe sắc thắm, nhưng vẫn ngỡ ngàng vì nơi đây làm cô say đắm lạ thường. Có loại hoa trắng, màu tím, màu vàng, còn đỏ nữa. Có loại y như cánh bướm, rồi có loại giống hình thù ngộ nghĩnh… quá lạ, quá đẹp!
Diệp Tri Thu thốt lên khe khẽ: “Nhiều hoa thật. Tên chúng là gì vậy?”
Hoa Vân Phong không ngờ cô gái lại đi theo mình đến đây, anh lịch sự trả lời: “Tên gọi chung là phong lan, nhưng có rất nhiều chủng loại.”
Diệp Tri Thu nhìn mấy chậu hoa này, cô chỉ biết một số loại được gọi là phong lan, nhưng không biết có nhiều loại kì lạ như vậy, quả thật chưa thấy qua, cũng không ngờ toàn là phong lan thôi. Anh ấy thích hoa phong lan sao? Trồng nhiều như vậy… nhưng thật tiếc nhỉ, sao tên gọi của chúng không phải ‘Phong Thu’ mà lại là ‘Phong Lan’ chứ? Đầu óc cô gái suy nghĩ xa xăm, đến cái tên hoa mà cũng ghen!
Diệp Tri Thu đi đến một chậu rất nhiều hoa, cánh hoa màu trắng, xòe rộng ra như cánh bướm đang bay lượn và hỏi: “Đây là loại nào?”
Hoa Vân Phong sửng sốt, cô gái này quên mất anh không nhìn thấy sao? Anh dừng một chút chậm rãi đưa bàn tay phải về hướng Diệp Tri Thu: “Cô nói cái nào?”
Diệp Tri Thu nghe anh hỏi, nghiêng đầu nhìn lại, Hoa Vân Phong đưa tay về phía cô, cô lại nhìn lên mặt anh, ở nơi mà con người ta hay gọi là cửa sổ tâm hồn ấy bị che đậy bởi cặp mắt kính đen thật to. Diệp Tri Thu cảm thấy trái tim mình bị bóp mạnh, ngạt thở quá! Nhiều lúc cô nghĩ nếu như lấy cặp kính đó xuống, anh có thể cảm nhận được chút ánh sáng nào không? Cô nhớ lại khi Bạch Thiệu Đông cho cô xem tấm hình Hoa Vân Phong trong trang phục áo dài truyền thống đậm đà nữ tính ấy, cô đã nhìn thấy đôi mắt của anh. Sao cô cảm thấy có cái gì đó không được tự nhiên thì phải, do linh tính thôi, không chắc chắn!… Cô không biết, có lẽ vì mắt anh vốn không nhìn thấy nên tầm nhìn mới trôi vào một mảnh mông lung như vậy. Và còn một thắc mắc nữa: Tại sao trong nhà mà anh vẫn đeo kính? Haiz. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui lòng dạ cô vẫn quặn thắt bởi vì: Đau lòng!
Hoa Vân Phong giơ tay ra đợi rất lâu mà cô gái kia không có bất kì động tác trợ giúp nào. Ngay lúc anh sắp bỏ tay xuống thì một bàn tay nhỏ bé đã cầm lấy ngón tay anh. Đúng, cô gái này chỉ cầm trọn ngón tay trỏ của anh một cách e dè nhưng hơi hấp tấp. Hoa Vân Phong cứng đờ thân mình. Ngón tay được nắm trong bàn tay nhỏ bé của cô thật mềm mại ấm áp.
Diệp Tri Thu cũng bối rối, mãi suy nghĩ mà không nhớ đến anh đưa tay ra thật lâu, chắc cũng rất mỏi rồi. Cô không đành lòng trước tình cảnh này, chỉ muốn nắm chặt tay anh hỏi han: Anh có mỏi hay không mà thôi.
Hai người duy trì tư thế này cũng không lâu lắm, nhưng người trong cuộc thì cảm thấy như xoay chuyển một vòng trái đất. Rõ ràng có tình với nhau mà lại như xa ngàn thế kỉ.
Diệp Tri Thu nắm tay của Hoa Vân Phong kéo lại gần chậu cây cô đã chỉ: “Đây này!”
Ngón tay Hoa Vân Phong chạm vào chậu hoa, anh thông thuộc vị trí các chậu hoa ở đây, vì nó đều do chính tay anh trồng, nên rất nhanh anh đã cho Diệp Tri Thu đáp án: “Đây là một loại lan hồ điệp. Khi trồng nó phải lưu ý rất nhiều thứ, chẳng hạn như: Nó không thích đọng nước trên lá qua đêm, nếu không sẽ dễ nhiễm bệnh; nó có thể cho hoa trong điều kiện nhiệt độ dưới 65 độ F; thích ẩm ướt và là loại hoa rất lâu tàn nếu được chăm sóc tốt. Tên nó rất đẹp: Mãn Thiên Hồng…” dừng lại một lát, anh hỏi cô: “Màu hồng đúng không?”
Diệp Tri Thu đang thật ngưỡng mộ ghe anh nói về đặc tính của loại hoa này, đúng là đàn ông quyến rũ nhất khi chú tâm làm một việc gì đó mà. Anh nói nhập tâm, như một nhà khoa học đang chuyển giao kỹ thuật cho mọi người vậy! Nhưng khi nghe anh hỏi câu cuối cùng, tim cô lại nhói lên một cái.
Nhìn nét mặt chờ mong câu trả lời từ cô của anh, Diệp Tri Thu không chậm trễ nói ngay đáp án: “Đúng vậy. Nó đẹp thật!” rồi nói lí nhí trong cổ họng không phát ra tiếng: Tôi thích màu hồng!
Nói đến màu sắc, đột nhiên Diệp Tri Thu muốn biết Hoa Vân Phong thích màu gì. Cô nhìn tổng quát các chậu hoa ở đây, chủ yếu là màu trắng. Cô lại chuyển tầm nhìn sang người của anh. Anh lúc nào cũng mặc áo màu trắng, đây có phải là màu anh thích không?
“Đúng vậy, tôi thích màu trắng!” Đột nhiên tiếng nói của Hoa Vân Phong vang lên làm cô nàng giật cả mình.
Cô vội bưng miệng mình, thì ra nãy giờ những suy nghĩ của cô đều bị cô buộc miệng nói ra thành lời, không phải là độc thoại nội tâm sao? Trời ạ, không biết cô đã nói lộ ra bao nhiêu… Xấu hổ chết rồi!
Vì Diệp Tri Thu đột ngột lấy tay che miệng mình lại nên vô tình đã buông ngón tay của Hoa Vân Phong ra. Tay anh vẫn đặt giữa không trung, cảm giác lành lạnh, trong lòng hơi hụt hẫng. Anh thu tay lại bỏ vào túi quần, dáng vẻ vẫn thẳng tắp, khí độ bất phàm.
Diệp Tri Thu đưa ánh mắt len lén nhìn anh, trộm nở nụ cười. Cô lại phạm bệnh háo sắc rồi. Nếu cho cô đứng đây nhìn anh cả đời thì dù bảo cô đánh đổi cái gì cũng được. Tâm trạng biến chuyển, làm cô gái hầu như quên mất chuyện mất mặt lúc nãy. Cô cảm thấy vui vẻ lạ thường.
Hoa Vân Phong vẫn đứng đó, không nói gì. Anh cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Ánh mắt người khác nhìn anh trước nay cũng có rất nhiều dạng, nhưng chủ yếu là đồng tình, thương tiếc. Anh không biết Diệp Tri Thu dành loại nào cho anh? Hoa Vân Phong lên tiếng hắng giọng một cái, rồi quay mặt sang chỗ khác chỉ chừa cho Diệp Tri Thu cái bóng lưng quạnh quẽ, cô tịch.
Diệp Tri Thu thu hồi tầm mắt, cô quá sỗ sàng rồi, nhìn người khác giới mà chăm chú vậy. Mặt cô lại thoáng hồng. Giả vờ nhìn quanh quất một hồi, cô phát hiện một chậu lan kết hoa rất lạ, hình thù y như một người con gái đang mặc bộ áo váy màu vàng rực rỡ xòe rộng mà nhảy múa.
Hiếu kì, cô muốn đến gần để xem, nhưng chậu hoa treo phía trên, cô không thích thưởng thức dưới gốc độ này. Nên đã tìm xung quanh có vật gì có thể đứng lên cao hơn để xem không, vậy sẽ thích thú hơn.
Cuối cùng, cô thấy có một cái chậu bằng gỗ chừng nửa vòng tay, bên trong để trống, không có chứa đất, đang đặt nằm phía trong một góc tường. Cô hì hục kéo nó lại và thực hiện ý đồ, đó là đứng lên trên để thưởng hoa!
Hoa Vân Phong tuy quay mặt đi nơi khác nhưng mọi động tĩnh của cô gái anh đều nghe vào trong tai. Ban đầu cô gái im lặng một hồi, sau đó dường như phát ra tiếng than thở nho nhỏ, rồi anh nghe tiếng vật nặng gì đó bị ma sát trên mặt sàn. Lúc này Hoa Vân Phong định quay sang hỏi Diệp Tri Thu đang làm gì, thì một thảm họa đã xảy ra…
Diệp Tri Thu đứng lên vật vừa kéo đến, cô bước một chân lên trước và đảm bảo nó vững chắc. Sau đó không chút do dự đã nhấc cái chân còn lại lên. Nhưng không may là khi cô gái dồn hết trọng tâm vào một chân trụ, vật đỡ phía dưới không bình ổn, nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng Diệp Tri Thu “ạch” một cái, mông tiếp đất trong tình trạng xấu thê thảm!
Hoa Vân Phong mới quay sang, chưa kịp đặt câu hỏi với cô gái thì nghe tiếng thét “Á…!” của Diệp Tri Thu, cùng âm thanh vật nặng bị rơi không trọng lực. Trái tim anh hầu như muốn thoát khỏi lồng ngực…